Ngài đừng hiểu nhầm, kỳ thật vận mệnh của tôi ngay cả giống con chó nhỏ kia cũng không được như vậy đâu!
-------------------------------------
Ám bài không dễ đánh, không chỉ cần kĩ năng, còn phải có trí nhớ hơn người.
Khi đánh ám bài, bình thường mặt bàn luôn yên tĩnh không tiếng động, mỗingười chỉ lo liều mạng nhớ bài, căn bản không cần phân tâm nói chuyện.Cho dù như vậy, cao thủ bình thường vẫn không tránh được đôi khi nhớnhầm một hai quân.
Hôm này cùng phân cao thấp bốn người, đều làcao thủ bài kĩ siêu quần. Bốn người này, lão quan cùng đầu gỗ nhất nhấttrầm mặc, toàn tâm toàn ý nhớ bài, tính bài. Cố Thần cùng Hứa Đồng, haingười chưa từng im lặng, bọn họ một hồi hỏi đáp, ý cười dạt dào, hứngtrí nồng đậm, như đang trò chuyện với nhau bình thường. Mà khi nóichuyện, hai người ai cũng không có chậm trễ tốc độ trảo bài.
●︶︶●
Cố Thần ra bài: “Tam điều” Hắn cũng không nhìn về hướng Hứa Đồng, giốngnhư không hề để ý hỏi: “Dao Dao, em có hay không gạt tôi?”
HứaĐồng kêu một tiếng: “Bính!”, vươn cánh tay, đến quân bài trước mặt hắnvừa kiểm qua. Ngón tay hơn kiều, ngón giữa rất nhanh động, xác định đúng là cây muốn đánh, chụp trên mặt bàn, chính mình đưa ra khỏi khu lũybài, giương giọng kêu lên: “Bạch đản!” Sau đó nhìn về phía Cố Thần lấyhỏi đáp lại: “Tôi nói không có, anh chịu tin?”
Lão quan trảo bài, Cố Thần lại chặn đứng hắn, hô một tiếng: “Ta giang!”. Kiểm bài trướcmặt Hứa Đồng, hồi mã, cười nói: “Tôi hỏi em mấy vấn đề,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-cho-em-danh-rang-xong-nhe/2856572/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.