“Tôi ghét nhất bị người khác lừa gạt, tôi đối với những người lừa gạt tôi luôn luôn tàn nhẫn”
--------------------------
Cố Thần thản nhiên hỏi: “Tôi muốn hỏi một vấn đề, ảnh kia, anh đã xem qua sao?”
●︶︶●
Ngữ khí mặc dù đạm, trong mắt hắn lại phát ra một tầng sắc lạnh. Tên kiavừa bị hắn hỏi, trong chút bất tri bất giác nói thật: “Không có!” Hắnthực ra rất muốn xem, nhưng lại sợ bên trong có gì không phải hắn nênxem.
Nói xong ý thức được trả lời như vậy tựa hồ không ăn khớp,vì thế vội vàng nói: “Tôi nói, tôi chỉ cầu tài, cầu trạch mà thôi, không phải là hạng háo sắc lưu manh!”
Cố Thần nghe được bắt đầu mỉmcười, ngữ khí vẫn như cũ thản nhiên, lại hỏi hắn: “Anh muốn một trămvạn, cùng với tôi hủy hợp đồng kia, viết giấy cam đoan phải không?”
Người kia gật đầu: “Đúng!”
“Được!” Cố Thần nhìn hắn nói, “Đều theo ý anh”
Hứa Đồng khẽ động, đáy mắt lưu quang đảo qua.
Sự tình phát triển trôi chảy như thế. Cố Thần lại thực hợp tác, dễ dàngđáp ứng tất cả các điều kiện, nửa phần phân vân đều không có.
Hứa Đồng hạ mi mắt, không để người khác nhìn thấy thần sắc
Cố Thần đã lấy điện thoại ra.
Hắn gọi một cuộc, “Thư kí Trịnh, mang một chi phiếu 100 vạn, tìm hợp đồnggiải tỏa Lão Nhai, đưa đến quảng trường Cẩm Tú, mau chóng, tôi khôngmuốn chậm trễ ảnh hưởng đến hội nghị thường kì” Trong thanh âm không tìm được một chút hoảng hốt, giống như hắn cùng với vị thư kí kia,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-cho-em-danh-rang-xong-nhe/2856565/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.