Đôi mắt Uất Trì Điệp phút chốc mở to, mém chút đã bộc phát nội lực muốn đánh bay An Ca đi, nhưng trong khoảnh khắc định đánh tới nàng chợt nghĩ tới dù gì An Ca cũng cứu nàng, cho nên Uất Trì Điệp đành nhịn.
An Ca nhắm mắt lại, dường như không cảm nhận được đau đớn, mọi giác quan của nàng đều tập trung trên người Uất Trì Điệp, mùi hương của Uất Trì Điệp thật thơm, giống hệt cái đêm trong mộng kia.
Má Uất Trì Điệp áp vào mặt nàng có chút ngứa, An Ca đột nhiên nghĩ đến đêm đó, tóc dài như thác nước của nàng ấy xẹt qua đầu ngón tay nàng, mặt An Ca nhất thời đỏ lên, không dám nhớ lại nữa.
Uất Trì Li ở một bên thấy tình huống như thế này, lấy tay bụm miệng mình lại, nàng vội bước tới nhấc tấm bảng hiệu ném sang một bên.
Xong rồi, lâu vậy rồi mà không thấy động đậy, đừng nói là bị đập tới chết rồi? Uất Trì Li gãi đầu, muốn đi đến đẩy An Ca, nhưng lại bị Liễu La Y kéo lại.
"Ngươi có ngốc không vậy, chúng ta nhanh đi thôi" – Sắc mặt Liễu La Y có chút giận.
Lập tức Liễu La Y có phản ứng lại, nàng vỗ lên tráng một cái, đi theo sau lưng Liễu La Y, song lại nghe tiếng Uất Trì Điệp ở sau lưng: "Uất Trì Li, đứng lại cho lão nương!".
Uất Trì Điệp nói xong bèn dùng sức đẩy An Ca ra, An Ca lảo đảo lùi lại, sau đó ổn định đứng yên. Cơn đau sau lưng dần dần truyền đến, gần như đâu tận đến trái tim, khi nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-vien-cua-nam-chu-boc-chay-roi/947798/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.