"Ngươi đừng đi" – Liễu La Y nhẹ nhàng nói, ngữ khí bình tĩnh đến kìm nén, âm cuối còn mang theo tiếng khóc nức nở.
Uất Trì Li dừng lại bước chân. Phía sau không có một tiếng động, Uất Trì Li xoay người lại, cả người nàng run lên. Liễu La Y đang nhắm chặt hai mắt, duỗi ngón tay tái nhợt, nàng run rẩy cởi dây áo trên người, y sam trắng như tuyết trượt xuống dưới thân, lộ ra áo mỏng bên trong.
Bờ vai nàng ấy lộ ra không trung, có vài sợi tóc nhu thuận rũ xuống đôi vai trắng nõn, xương quai xanh hơi nhô lên giống ngọc trong tuyết trắng, khiên toàn thân Liễu La Y tăng thêm nét yếu ớt, mỏng manh.
Kết hợp với gương mặt thon gọn trời cho, càng làm cho người khác không nỡ dời ánh mắt nhìn đi chỗ khác.
Không giống với nữ tử bình thường khác, Liễu La Y ngay cả khi mặc thành như thế này vẫn có thể khiến cho người khác cảm thấy thanh lãnh, giống như một đóa liên hoa mọc trên đỉnh núi tuyết, ngạo mạn nhìn những tảng mây dưới kia, nhưng lại run run trong gió.
Tỏa ra nét quyến rũ khiến người khác muốn bước tới ôm nàng ấy vào lòng.
Liễu La Y tiến đến vài bước, Uất Trì Li cảm thấy bản thân như không còn là chính mình nữa rồi, đầu ốc nàng trống rỗng, không biết phải làm thế nào mới tốt.
Nàng vốn dĩ đối với chuyện này có xoắn xuýt, nhưng chưa từng nghĩ rằng Liễu La Y lại dũng cảm như thế, dũng cảm đến mức làm trong lòng nàng có nảy sinh ý đồ đen tối.
"Ngươi có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-vien-cua-nam-chu-boc-chay-roi/947796/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.