Chương trước
Chương sau
Một lát sau, hai bóng người trên cao chợt không đánh nhau nữa mà mỗi người một hướng rời đi. Cơn mưa sét cũng là ngưng lại và mưa thật bắt đầu trút xuống, những hạt mưa mát lạnh rơi xuống mặt đất hoang tàn máu me. Không còn ai ngóng chờ cơn mưa nữa mà thay vào đó nước mưa hòa cùng máu chảy thành dòng.
Tiểu Hồng đậu trên vai Thiên, ánh mắt u buồn nhìn cảnh tượng thương tâm thở dài nói: “Chúng ta đi thôi!”
“Ừ!” Thiên gật đầu, quay lưng rời đi hướng thẳng hướng đông. Đường Hạ chắp tay lần cuối nhìn thảm cảnh thương tâm nói:
“A Di Đà Phật… cầu cho những linh hồn vô tội về với thế giới cực lạc.” Nói xong Đường Hạ đi thẳng về hướng tây, hai người không quay đầu nhìn lại.
Đi được nửa ngày đường, Thiên dừng lại bên một tảng đá lớn nghỉ ngơi tranh thủ ngồi xếp bằng tu luyện. Miệng hỏi Tiểu Hồng: “Tiếp theo chúng ta đi đâu?”
Tiểu Hồng xoa xoa cái đầu nhỏ của mình đăm chiêu một lúc rồi đáp: “Để ta xem… à nhớ ra rồi cách đây mười dặm có một ngôi làng nhỏ chuyên hành nghề hái thuốc, tới đó tìm dược liệu tốt cho quá trình đột phá của ngươi, hy vọng nó chưa bị hủy sau cơn mưa sét vừa rồi.”
Nhắc tới thảm kịch đó, Thiên siết chặt nắm tay nói: “Thần Tiên ư… ta hận!”
Nói rồi Thiên sực nhớ ra chiếc gương mà Tiểu Hồng hay đem ra cho hắn soi ngắm nghía nhan sắc nói: “Tiểu Hồng cho ta mượn chiếc gương.”
“Làm gì? Nó là chiếc kính.” Tiểu Hồng chỉnh lại câu từ của Thiên, đưa tay phất nhẹ một cái liền đem chiếc gương rơi vào tay Thiên. Cầm chiếc gương có vẻ bình thường này trên tay, nhưng hắn lại có cảm giác một thứ sức mạnh kinh người đang tỏa ra từ nó mà bấy lâu nay hắn không để ý.
Một ý nghĩ trong đầu lóe lên, ngay lập tức chiếc gương biến thành thanh kiếm nhật như lúc còn trong Thủy Liêm Động. Thiên sờ vào lưỡi kiếm rồi tấm tắc khen: “Kiếm tốt! Loại pháp bảo này thật lợi hại.”
Tiểu Hồng gật đầu nói: “Tất nhiên rồi! Đồ của ta há lại tầm thường.”
Thiên trả lại cho Tiểu Hồng, sau đó đứng dậy tiếp tục lên đường. Hai ngày sau hắn tới một ngôi làng nhỏ đầy mùi thuốc nam, chính là ngôi làng mà hắn đang tìm. Dạo quanh toàn là thuốc, lá thuốc rồi thuốc đã thành hình viên được bày bán tràn lan, Thiên tìm mua những loại mà Tiểu Hồng yêu cầu.
Một mớ lá thuốc cùng dược liệu, Thiên phải bỏ vào một chiếc giỏ đeo trên lưng. Sau đó tìm một con suối nhỏ vắng người cách đó khá xa sau đó theo chỉ dạy của Tiểu Hồng dùng đá chặn dòng chảy của con suối. Sau đó bịt kín bằng đất bùn để tạo thành một cái bồn tắm cỡ lớn, sau đó đem thuốc cùng dược liệu nấu lên.
“Nấu lên để uống à?” Thiên hỏi.
Tiểu Hồng đáp: “Không! Để ngâm mình, sau khi nấu cho sôi thì đổ cả nước lẫn lá vào bồn kia rồi ngâm mình vận công. Những loại thảo dược này đều giúp điều hòa khí huyết, lưu thông kinh mạch giúp dễ dàng đột phá lên Luyện Khí tầng 3.”

Trải qua vài tháng tu luyện thì Thiên mới biết cảm giác khổ cực của những người mong muốn đắc đạo. Tuy nhiên việc tu luyện kiểu như hắn và đại đa số các Tiểu Yêu đều là cấm kị, nếu bị người của Thiên Giới phát hiện nhất định sẽ không làm ngơ nên hắn hạn chế tối đa không cho ai biết.
Đổ nước thuốc cùng hết thảy dược liệu còn dư vào bồn tắm nhân tạo kia Thiên đem nước suối đổ vào cho vừa đủ sau đó cởi đồ ngâm mình vào làn nước ấm.
Một cảm giác thư thái tuyệt vời, cơ thể thả lỏng và bắt đầu vận công đem kinh mạch trong người triệt để lưu thông.
Khoảng hơn nửa giờ sau, khi mà cơ thể đã rất thư thái thì màu nước dần chuyển sang màu đen. Thiên giật mình la lên một cái rồi vùng vẫy khiến Tiểu Hồng ngồi trên tảng đá lớn gần đó lo lắng hỏi: “Ngươi sao vậy?”
Thiên hết bàng hoàng, hắn nắm được một con cá nhỏ rồi nhấc lên khỏi mặt nước mắng: ” Thế quái nào lại có cá trong này? Lại còn cắn mông ta nữa chứ.” Nói rồi hắn vung tay định ném nó đi thì Tiểu Hồng vội ngăn lại rồi bay tới: ” Đừng!
Tiểu Hồng tiếp cận con cá, sau đó nở nụ cười rạng rỡ quắc Thiên nói: “Đem nuôi nó làm thú cưng đi!”
“Ặc! Con cá hôi này mắc gì nuôi? Ta đem nướng ăn cho no bụng.”
“Ngươi dám?”
Cuối cùng thì Thiên vẫn phải nhượng bộ Tiểu Hồng sau một màn khóc lóc thảm thương. Tiểu Hồng vui vẻ phất tay tạo ra một bể kính trong suốt đem chú cá nhỏ nhốt lại cùng một chút nước từ dưới suối, con cá nhỏ này cũng có nét kỳ lạ mà Thiên giờ mới để ý, con cá kia có tới 3 con mắt… con mắt thứ 3 ở giữa trán khép hờ chứ không mở rõ. Bộ vảy như vảy rồng màu vàng ánh kim nhìn qua có chút khí chất không tầm thường, Thiên nhíu mày thầm nghĩ: “Chẳng lẽ con cá này cùi bắp này là thần thú sao?”
Suy nghĩ vu vơ, Thiên bắt đầu nhắm mắt lại chuẩn bị bước vào giai đoạn đột phá từ Luyện Khí tầng 2 lên tầng 3. 1 giờ sau… mặt nước xung quanh bắt đầu gợn sóng do từng dòng khí lưu động quanh thân thể Thiên chầm chậm tuôn ra, luồng khí này vô hình vô sắc theo cơ thể của Thiên cứ ra lại vào tạo thành một vòng luân hồi hoàn mỹ.
Thêm 1 giờ nữa, Thiên nhẹ nhàng mở mắt ra khẽ lắc mình một cái làm những viên đá xếp lên nhau kia văng ra tứ phía. Tiểu Hồng ngồi trên tảng đá nhỏ bàn tay nhỏ xíu xoa xoa cái bình thủy tinh chứa con cá nhỏ kia… ánh mắt chăm chú nhìn Thiên thở ra một hơi nhẹ nhàng nói:
“Haha… cuối cùng cũng đột phá rồi!”
Trong lòng nàng thầm nghĩ: “Thiên phú tu luyện bậc này thì coi như cũng là thiên tài rồi… xem ra cái ngày ta trở lại Thiên Giới lại không còn xa nữa.”
Trong suy nghĩ của Tiểu Hồng chợt lóe lên khung cảnh khi xưa, xung quanh một bầu trời tan tác cùng hoang tàn… trước mặt nàng là một bóng người tay cầm thiết côn đang ra sức bảo vệ nàng trước vô vàn thiên binh thiên tướng của Thiên Giới.
“Thiên Đình Yêu Tộc cũng đến lúc diệt vong rồi!” Một giọng nói lạnh lẽo như hàn băng chất chứa vô vàn sát ý vang vọng đất trời. Sau đó hàng vạn tiếng hô vọng lên cùng rất nhiều thân ảnh lao vút về phía nàng. Nhưng tất cả đều bị đánh bay bởi cây thiết côn đen tuyền trên tay người kia, sau đó người này không quay đầu lại mà nhắc nhở: ” Nàng mau chạy đi… nếu không chẳng ai có thể thoát!”

Tiểu Hồng lắc đầu ngầy ngậy, nước mắt giàn giụa nức nở nói: “Ta không đi đâu hết nếu không có chàng!”
Trời đất đảo điên, mưa máu nhuốm đỏ Thiên Giới, người kia đánh một chưởng vào người nàng khiến nàng bay xa rồi một thân một mình lao lên giữa trung tâm quân thù mà tự bạo kéo theo vô số kẻ mạnh chết theo hắn. Một vụ nổ này đem Tam Giới chao đảo một trận, bầu trời như vỡ nát, cuối cùng đem trận chiến khép lại.
Thoáng chốc đã mười vạn năm trôi qua, Tiểu Hồng trở về thực tại ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Thiên miệng nhỏ nở nụ cười nhẹ tựa hoa sen mùa hè hé nở. Thiên đứng dậy mặc lại quần áo rồi ngồi ngay tại đó cảm nhận luồng khí mạnh mẽ trong cơ thể. Bước vào Luyện Khí tầng 3 mọi người tu luyện đều có thể học pháp thuật, tất nhiên chỉ là những loại pháp thuật cấp thấp nhưng nếu đem so với người thường lại rất lợi hại. Tiểu Hồng trở thành sư phụ bất đắc dĩ của Thiên và từ đó hắn gọi nàng hai tiếng tôn kính: “Sư Phụ!”
Phép thuật căn bản nhất mà bất cứ ai muốn tu luyện đều phải biết đó là phép Biến Thân, có thể biến thành đồ vật, con vật hoặc giả mạo một người khác đều làm được. Tuy nhiên Biến Thân chỉ có tác dụng tối đa với người thường và những kẻ yếu hơn mình mà thôi, Thiên bắt đầu học Biến Thân sơ đẳng nhất là biến thành đồ vật.
Loại phép thuật này cũng không cao siêu gì nên vỏn vẹn hai tuần hắn liền có thể thành thạo Biến Thân, hắn liền vào ngôi làng nhỏ kia thực hành khả năng biến hình của mình. Tiểu Hồng sẽ không theo hắn mà ở lại con suối kia chơi đùa cùng con cá của nàng vậy nên Thiên muốn làm gì thì làm, trong đầu hắn nảy ra một ý nghĩ đen tối sau đó đưa một tay lên nắm lại chỉ đưa ngón trỏ ra chỉ vào trán mình lẩm bẩm hai tiếng: “Biến Thân!”
Ngay lập tức một làn khói trắng bao phủ lấy hắn rồi tan biến rất nhanh, đem hắn biến thành hình dạng một nam nhân trung niên khoảng chừng 30 tuổi to khỏe, cằm có nhiều râu. Người này chính là người bán thuốc cho hắn để có thể đột phá lên Luyện Khí tầng 3. Hắn đã giành 2 ngày để lên kế hoạch kỹ lưỡng, hôm nay người bán thuốc này đã lên núi hái thuốc phải vài ngày mới trở về, nhà hắn có vợ và con nhỏ không ai bảo vệ nên hắn thần bí giả làm người bán thuốc để tiếp cận vợ tên này.
Trong một căn nhà nhỏ, khoảng sân phơi đầy lá thuốc cùng một người phụ nữa khoảng 28 đến 29 tuổi đang nấu cơm trong bếp, con trai nàng năm nay 3 tuổi và đang chơi đồ trong nhà. Bỗng cửa cổng mở toang ra cùng với hai người đàn ông bặm trợn tiến vào không nể nang ai quát tháo: “Thằng bán thuốc đâu mau ra đây! Thuốc mày bán cho tao là thuốc đểu.”
Người vợ nghe vậy hốt hoảng chạy ra lo lắng hỏi: “Có chuyện gì thế… mấy người là ai?”
Hai tên kia trợn mắt: “Ai con mẹ mày à… chồng mày đâu kêu ra đây, nó bán thuốc dởm cho bọn tao. Mày tính xem con chuột tao nuôi làm thú cưng bị ốm, tao tới mua thuốc nhà mày và đã dặn kỹ là mua thuốc chuột thế mà con chuột thú cưng của tao sau khi uống thuốc của chồng mày lăn đùng ra chết còn sùi bọt mép… đền tiền đi.”
Người vợ sợ con trong nhà sợ hãi nên vội vã nói: “Chồng tôi hiện tại không có nhà… xin hai anh đến hôm khác… chuyện đền tiền thì chúng tôi nghèo lắm không có gì để trả.”
Hai tên kia cười khoái chí: “Haha… không có tiền thì đổi bằng thứ khác vậy.” Vừa nói nét mặt hai tên này đều lộ ra nét thèm khát trên thân thể người thiếu phụ.
“Hai người…” Người vợ biết chúng muốn gì thì vội vàng la lên nhưng đã bị hai tên đó lao vào khống chế, đúng lúc này một cái giỏ thuốc từ ngoài cổng bay vào trúng một tên khiến hắn đang ôm lấy người vợ cũng phải ngẩng đầu lên mà quát: ” THẰNG CHÓ NÀO?”
Binh!
Một bóng người lướt tới đấm rụng răng tên vừa quát, sau đó túm cổ áo tên còn lại nhấc lên khiến tên này khó thở van xin: “Tha… tha mạng!”
“Ai cho chúng mày đụng vào vợ tao!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.