Cổ Tư Ngọc nhìn vào điện thoại mình, cảm giác vết sưng trên má vẫn chưa tan, nàng chạm chạm vào, cảm thấy má mình lạnh buốt. 
Cánh cửa cách âm của phòng bếp đã đóng lại, nhưng có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng nấu nướng, Cổ Tư Ngọc nằm ngửa ra sofa, trả lời tin nhắn của bạn mình. 
Cười cười: [Tư Ngọc, cậu đến quán bar uống một ly đi, tôi mời, gần đây tôi gặp được một chuyện thú vị, muốn chia sẻ với cậu] 
Cổ Tư Ngọc: [Bên đây tôi cũng vui] 
Cười cười: [Mang tôi đi với, cho tôi chơi nữa] 
Cổ Tư Ngọc: [Tôi muốn chơi một mình] 
Cười cười: [Keo kiệt. Cậu có quay lại sống ở chỗ đó không, nếu không thì cho tôi mượn để ở! Gần đây tôi còn chả có chỗ để ngồi xổm] 
Cổ Tư Ngọc: [Mai hẹn ăn tối đi, tôi còn muốn hỏi thăm cậu một chút] 
Cười cười: [Ai cơ?] 
Cổ Tư Ngọc: [Lúc gặp hẳn nói] 
Khi đang nói chuyện thì nàng lại nhận được một tin nhắn của Cận Viễn Sâm. 
Cổ Tư Ngọc cau mày, định trả lời thì bên tai vang lên giọng của Du Uyển Nguyệt, Du Uyển Nguyệt hạ giọng, như tránh Hoắc Quân Nhàn. Du Uyển Nguyệt đến gần Cổ Tư Ngọc, không cố ý như lúc nãy. Cô ta nhìn Cổ Tư Ngọc bằng con mắt đầy địch ý. 
Du Uyển Nguyệt nói: "Tôi hi vọng cô không đùa giỡn với Hoắc Quân Nhàn." 
"Có lợi ích gì không?" Cổ Tư Ngọc nhìn vào phòng bếp, cố ý rít lên, "Tuy rằng chị ấy đánh tôi đi, nhưng chị ấy chỉ...đang tán tỉnh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-qua-cua-viec-treu-choc-my-nhan-dien/3423162/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.