Chương trước
Chương sau
Phàn Trường Ngọc nghe vậy thì thái dương giật giật, đẩy cửa đi vào: "Ninh Ninh."

“A. . . A tỷ.” Trường Ninh vừa rồi còn khí thế không thôi lập tức thay đổi thành vẻ mặt ngoan ngoãn áy náy, chỉ là một đôi mắt nho nhỏ đảo quanh, không dám nhìn Phàn Trường Ngọc.

Tạ Chinh đi theo nàng vào phòng, khóe miệng mang theo đường cong không rõ ràng lắm, khi nhìn thấy đứa bé trai mặc áo gấm trong phòng, ánh mắt hơi dừng lại, hỏi: "Đứa trẻ nhà nào?"

Bé trai trên mặt có thịt béo mập, nhìn qua chỉ có năm sáu tuổi, đôi mắt to tròn, đuôi mắt hơi rũ xuống, giống như một con cún con, y phục trên người dùng kim tuyến thêu thùa, bên trên đai lưng nhỏ còn khảm đá quý.

Đứng bên cạnh Trường Ninh, cậu nhóc trông thật thà, giống như đứa nhi tử ngốc nghếch của một phú hộ địa phương.

Tạ Chinh hỏi xong, cậu nhóc mới ưỡn ngực nhỏ nói: "Những phòng ốc này đều là của nhà ta."

Phàn Trường Ngọc nhớ rằng Lý đầu bếp đã nói với nàng, Du Thiển Thiển có một đứa con, đứa nhỏ này lại nói những phòng ốc này đều là nhà của nhóc, hẳn là nhi tử của Du Thiển Thiển?

Trong đầu nàng vừa có suy đoán như vậy, thì giọng nói của bà tử quản sự từ ngoài sân truyền đến: "Tiểu công tử, ngài trốn ở đâu?"

Đứa nhỏ nói với bên ngoài: "Phương ma ma, ta ở đây."

Bà tử quản sự sau khi nghe thấy âm thanh liền chạy tới: "Tiểu công tử làm sao trốn ở chỗ này, khiến lão bà tử đi tìm..."

Thấy Phàn Trường Ngọc và Tạ Chinh cũng ở đó, xin lỗi nói: "Tiểu công tử tuổi còn nhỏ, xông nhầm vào nơi ở của hai người, để lão phụ bồi cho hai người nếu có gì đó không phải."

Phàn Trường Ngọc chỉ nói không có việc gì, rồi hỏi: "Đây là con của Du chưởng quỹ sao?"

Bà tử quản sự cười xác nhận.

Phàn Trường Ngọc từ bà tử quản sự biết được cậu nhóc tên Du Bảo Nhi, người bên trong tửu lâu đều gọi cậu nhóc là Bảo ca nhi.

Trong ấn tượng của Phàn Trường Ngọc, trong gia đình giàu có, thường sẽ lấy cho đứa nhỏ một cái tên mà khi nghe vào liền thấy rất có văn hóa, đứa nhỏ của Du Thiển Thiển trực tiếp gọi là Bảo Nhi, thật là khiến nàng ngoài dự liệu.

Nghĩ đến tính tình của Du Thiển Thiển, nàng đột nhiên cảm thấy mọi thứ đều hợp tình hợp lý.

Mấy người cùng nhau đi đến đại sảnh của Dật Hương lâu, trên đường đi, lá gan của Trường Ninh lại trở nên lớn hơn, thỉnh thoảng đấu võ mồm với Du Bảo Nhi, Tạ Chinh đi ở phía sau, cau mày khi nhìn bóng lưng của Du Bảo Nhi, đôi mắt hắn ảm đạm không rõ.

-

Đến đại sảnh, Du Thiển Thiển dở khóc dở cười khi biết rằng Du Bảo Nhi trốn trong căn phòng nơi mấy người Phàn Trường Ngọc ở.

Khi nàng ta hỏi Du Bảo Nhi về bài tập, nhìn thấy Trường Ninh, cũng thuận miệng hỏi Phàn Trường Ngọc: "Ninh Ninh đã học vỡ lòng chưa? Nếu còn chưa học vỡ lòng, muội có thể đưa đến nơi của ta, ta đã mời cho Bảo Nhi một phu tử, dạy một đứa cũng là dạy, dạy mấy đứa cũng là dạy, trong nhà của tiểu nhị bên trong tửu lâu có đứa nhỏ đều đưa tới cùng nhau đi học, không cầu sau này có thể thi trạng nguyên gì, biết được mấy chữ cũng tốt.”

Trong lòng của Phàn Trường Ngọc lại kính nể Du Thiển Thiển thêm vài phần, mặc dù nàng động tâm, nhưng từ trên trấn đến huyện thành vẫn còn một chặng đường dài, Trường Ninh lại còn nhỏ, nếu Trường Ninh đến nơi của Du Thiển Thiển để học, nhất định cũng phải có người đưa đón sớm muộn, mà nàng cũng không phải tiểu nhị của Dật Hương lâu, đã nhận không ít ân huệ của Du Thiển Thiển, nàng không thể lại tự nhiên nhận phần ân huệ này nữa.



Nàng nói: "Đa tạ hảo ý của chưởng quỹ, con bé đi theo tỷ phu học được mấy chữ, cho dù vẫn chưa được học vỡ lòng, nhưng tuổi tác còn nhỏ, cũng sợ đọc sách, tạm thời đợi con bé lớn hơn chút nữa."

Trường Ninh lập tức nói theo: “Ninh Ninh bây giờ có thể viết tên của chính mình rồi!”

Vừa nói, bé vừa dùng đũa chỉ vào không trung: "Mộc, hào, mộc, đại, Phàn."

Du Thiển Thiển thấy vậy thì cười không ngừng, khen: "Ninh Ninh thật thông minh."

Nàng ta đưa mắt nhìn về phía Phàn Trường Ngọc, trêu chọc một chút: "Ta quên mất, trong nhà muội có một phu lang giỏi, Ninh Ninh đầu cần người khác dạy."

Phàn Trường Ngọc nói những lời kia vốn để nhã nhặn từ chối hảo ý của Du Thiển Thiển, bây giờ nàng lại bị trêu ghẹo, chỉ cười cười, không lên tiếng.

Tạ Chinh liếc nàng một cái, cũng không nói chuyện.

Du Thiển Thiển tán gẫu với Phàn Trường Ngọc về những thứ khác, "Gian hàng bên ngoài tửu lâu kia có thể cho muội thuê lâu dài, nếu muội không thể phân thân được, ta cũng có thể để tiểu nhị tửu lâu giúp muội bán thịt kho, những người khác thuê hoặc là trực tiếp trả một năm tiền thuê, hoặc là xem như làm ăn chia cho ta hai phần hoa hồng, nếu như muội có ý, tiền thuê ta có thể lấy rẻ hơn cho muội một chút.”

Phàn Trường Ngọc ngày hôm nay đã thấy rõ gian hàng bên ngoài tửu lâu buôn bán phát đạt như thế nào.

Nàng nói: “Chưởng quỹ đối với muội quá tốt rồi.”

Lời này khiến cho tất cả tiểu nhị bên trong Dật Hương lâu đều nở nụ cười.

Tiên sinh phòng thu chi nói: "Chưởng quỹ của chúng ta là tâm địa Bồ Tát, đối với tiểu nhị trong tửu lâu đều rất tốt, Phàn nương tử đừng khách khí."

Du Thiển Thiển cũng nói: "Ta là một người kết giao bằng hữu là dựa vào đôi mắt nhìn hợp hay không, lần đầu tiên ta nhìn thấy muội, liền thích tính tình này của muội, muội cũng đừng thấy ngại với ta, có nguyện ý vào Dật Hương lâu này hay không, chỉ cần nói là được."

Phàn Trường Ngọc nói: "Nguyện ý, tiền thuê không cần giảm, bất quá muội quả thật không thể tự mình trông nom gian hàng, nếu mượn người của chưỡng quỹ, muội sẽ trả thêm một phần tiền công."

Du Thiển Thiển nghe vậy thì mỉm cười, hỏi tiểu nhị bên trong tửu lâu: "Các ngươi đều nghe rồi đấy, nếu nguyện ý kiếm thêm một phần tiền công, lúc này có thể đứng lên ra mắt với Phàn lão bản."

Khi Phàn Trường Ngọc nghe được cái xưng hô “Phàn lão bản” này, liền cảm thấy xấu hổ đỏ mặt, lại cảm lấy mới lạ kỳ quái.

Không giống như những người trên trấn trực tiếp gọi nàng là Trường Ngọc, giống như nàng có một tầng thân phận khác, mà tầng thân phận này giống như một chiếc thuyền, trước mắt tuy còn nhỏ, nhưng lại có thể chở nàng đến những nơi xa hơn.

Mấy người tiểu nhị bên trong tửu lâu châu đầu ghé tai lại xì xào bàn tán với nhau một lúc, ngay sau đó có một nữ tử có vẻ ngoài khá đảm đang lên tiếng: “Ta nguyện ý đến gian hàng phía trước bán thịt kho”.

Phàn Trường Ngọc có ấn tượng với nữ tử này, trước đây là người chuyên môn tiếp đãi khách nữ, làm việc rất ngăn nắp, ăn nói ngọt ngào.

Du Thiển Thiển nói với nàng: "Nha đầu này gọi là Phục Linh, khi còn bé đã bán cho người ta làm nha hoàn, chính nàng ấy đã tích lũy bạc chuộc thân, sau đó tửu lâu chỗ ta thuê người, liền đến tửu lâu làm việc, là người rất có khả năng, muội coi thế nào?"

Phàn Trường Ngọc gật đầu: "Vậy thì là nàng ấy."



Phục Linh là người hiểu chuyện, lúc này lập tức biết cư xử thế nào, nói: "Đa tạ chưỡng quỹ, về sau còn nhờ Phàn lão bản chiếu cố."

Du Thiển Thiển chỉ vào nàng ta, mỉm cười với Phàn Trường Ngọc: "Nhìn xem đi, biết ăn nói như thế."

Phàn Trường Ngọc cũng không nhịn được cười.

Sau khi ăn xong, Phàn Trường Ngọc chia tay Du Thiển Thiển, đã thuê được gian hàng ở khu vực tốt nhất trong huyện thành, về sau còn cung cấp thịt kho trong thời gian dài, nàng phải trở về suy tính một phen, cân nhắc thuê một chiếc xe hay là trực tiếp mua xe bò, còn có thịt khô bên trường huyện, buổi chiều sau khi trở về có thể đưa cho chưởng quỹ mập mạp kia.

Du Bảo Nhi theo mẫu thân của nhóc tiễn đoàn người Phàn Trường Ngọc đến cửa tửu lâu, người lớn nói chuyện với người lớn, bọn trẻ con cũng có chuyện mình muốn nói.

Du Bảo Nhi nói với Trường Ninh: "Lần sau ngươi đến, ta sẽ dẫn ngươi đến xem thư phòng của ta, trong đó có rất nhiều sách, còn có tượng đất, đồ chạm khắc gỗ, đồ trang trí bằng san hô, rất đẹp!"

Trường Ninh nắm chặt góc áo của Phàn Trường Ngọc, mím môi vắt óc cố gắng suy nghĩ, cuối cùng nghĩ ra một thứ muốn khoe khoang: “Ngươi tới nhà ta đi, ta dẫn ngươi đi xem đao mổ lợn của a tỷ, lớn lớn nhỏ nhỏ có hơn mười mấy cây! Nếu như may mắn, còn có thể đưa ngươi đi xem a tỷ ta mổ lợn! Ngươi đã từng thấy mổ lợn chưa?”

Du Bảo Nhi lắc đầu, trong mắt không thiếu sự hâm mộ.

Trường Ninh hai tay ra hiệu: "A tỷ của ta có thể tát một cái liền tát choáng một con lợn!"

Phàn Trường Ngọc: "..."

Đối mặt với ánh mắt chấn kinh của mẫu tử Du Thiển Thiển, nàng vội ho khụ khụ một tiếng: “Ninh Ninh, chúng ta đi thôi.”

Lúc này Trường Ninh mới cùng nàng bước từng bước nhỏ đi ra ngoài, ưỡn ngực ngẩng cao đầu giống như gà trống thắng trận.

Mặc dù Phàn Trường Ngọc đã cố gắng kéo căng da mặt mình, nhưng lỗ tai lại đỏ bừng, tựa như hận không thể tìm được một cái lỗ để chui vào.

Từ khóe mắt của Tạ Chinh quét đến hai tỷ muội này, khóe miệng nhiều thêm một ý cười rất nhỏ.

Khi ba người ngồi trên xe bò trở về trấn, Phàn Trường Ngọc không thể không cảm khái với cho lòng tốt của Du Thiển Thiển.

Tạ Chinh chỉ xì khẽ một tiếng.

Phàn Trường Ngọc cau mày hỏi: "Ta có nói sai sao?"

Tạ Chinh nhàn nhạt nhướng mắt: "Nàng có bị người bán, cũng sẽ vội thay người đếm tiền."

Phàn Trường Ngọc không vui nói: "Du chưởng quỹ là một người rất tốt, tại sao huynh lại muốn nói xấu người ta?"

Tạ Chinh không chút lưu tình nói: "Vậy nàng cũng đừng quên, nàng ta là thương nhân, nàng cùng nàng ta làm ăn, cũng không thu được bao nhiêu lợi ích từ nàng ta, bây giờ ngược lại thì mang ơn nàng ta."

Ánh mắt hắn có chút lạnh lùng: "Thủ đoạn thu mua lòng người này của nàng ta, e rằng cả đời này nàng cũng sẽ không học được."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.