Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau, Phàn Trường Ngọc vẫn dậy sớm giết lợn như thường lệ.

Trong hai ngày đầu năm mới, hầu hết người dân trên trấn đi thăm người thân, hầu như bữa nào cũng ăn thịt, trong bụng nhiều dầu mỡ thì không nghĩ nhiều đến thịt, vì vậy, thịt lợn tươi ở cửa hàng bán không chạy, ngược lại buôn bán thịt kho lại náo nhiệt, nhà nào cũng nguyện ý mua thịt kho làm sẵn mang về nhà chiêu đãi khách, xem như có món ngon bày trên bàn tiệc cũng có mặt mũi.

Trước đây, cửa hàng của Phàn Trường Ngọc có thể bán hai đầu lợn thịt tươi, nhưng hai ngày nay chỉ giết một con lợn để bán thịt tươi.

Còn món thịt kho cung cấp cho Dật Hương lâu đều là nàng mua thịt từ nơi khác về, ở những cửa hàng bán thịt lợn đầu phố kia, hầu như toàn bộ đầu và chân lợn đều được Phàn Trường Ngọc bao hết.

Nàng và những người bán thịt đó không còn chỉ là đối thủ cạnh tranh mà còn là nguồn khách hàng lớn của nhau, những người bán thịt trong cả con phố vì muốn buôn bán lâu dài với nàng, ngày thường nhìn thấy nàng đều mỉm cười một chút, chào hỏi so với trước nồng nhiệt hơn vài phần.

Nếu nàng ở trong cửa hàng gặp phải chuyện gì khó xử, chỉ cần nàng lên tiếng, một đám người cũng sẽ chạy đến hỗ trợ nàng.

Phàn Trường Ngọc chợt hiểu tại sao sau khi Tống Nghiễn thi đỗ cử nhân, một số người trong thị trấn đã không tiếc công dùng sức giẫm lên nàng để lấy lòng Tống gia.

Quả thật giống như Ngôn Chính nói, thời điểm nàng không có gì cả, cho dù tính tình nàng có tốt đến đâu, người bên ngoài cũng có thể tìm ra khuyết điểm của nàng.

Mà nàng chỉ cần hơi có quan hệ với tiền tài quyền thế, thiện ý thu được so với trước kia gấp mấy lần.

Mọi thứ đang phát triển theo chiều hướng tốt, nhưng bây giờ Phàn Trường Ngọc phải giao thịt cho Dật Hương lâu và chưỡng quỹ mập mạp, đồng thời phải trông coi cửa hàng thịt lợn của chính mình, điều này nàng thật sự không có cách phân thân.

Trong thời gian ngắn muốn tìm người trợ giúp cũng không dễ tìm như vậy.

Trong khi ăn điểm tâm, nàng nhìn Tạ Chinh, ngập ngừng muốn nói.

Tạ Chinh đêm qua ngủ không ngon, vết thâm dưới mắt càng đen, sau khi thấy Phàn Trường Ngọc thường xuyên liếc mắt nhìn, liền đặt bát cháo xuống, hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Phàn Trường Ngọc thấy rõ ràng quầng mắt của hắn so với trước còn thâm hơn, không khỏi có chút trợn tròn mắt, hỏi: "Huynh thức cả đêm sao?"

Tạ Chinh cụp mắt nói: "Không phải, tối hôm qua trong phòng có tiếng chuột kêu, tìm chuột cũng mất chút thời gian."

Thật sự là có chuột, bất quá đã bị hắn dùng tăm trúc ném một cái liền đâm chết, xong rồi ném cho Hải Đông Thanh.

Khi Phàn Trường Ngọc nghe nói có chuột, liền nghĩ tới thịt khô nhà mình treo trên lò sưởi thì lập tức lo lắng, vội vàng đứng dậy đi xem, không phát hiện dấu vết bị ăn vụng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Nàng nói: “Lúc trước trong nhà không có nhiều thịt kho và thịt khô như vậy, đều trực tiếp bán thịt tươi, trong nhà cũng không có chuột, là ta sơ sẩy, trở lại phải bắt một con mèo về nuôi."

Trường Ninh đã ăn cơm xong, đi đến bên lồng gà muốn nhìn Hải Đông Thanh, liền oa khóc rống lên: "Ưng Ưng lại không thấy rồi!"

Phàn Trường Ngọc cũng có chút khó hiểu: “Lại bay đi?”

Hai tỷ muội cùng nhau nhìn về phía Tạ Chinh.

Nửa đêm, người nào đó cho Hải Đông Thanh đi đưa thư trầm mặc một lát, mới nói: "Thứ đó hoang dã khó thuần hóa, có lẽ còn chưa thuần hóa tốt."

Những hạt đậu vàng trong mắt Trường Ninh từng hạt từng hạt liên tiếp rơi xuống.

Phàn Trường Ngọc bất đắc dĩ nói: "Ngoan, đừng khóc, đầu xuân cho muội nuôi một tổ gà con có được không?"

Trường Ninh vẫn khóc: "Không muốn gà con, muốn Ưng Ưng!"

Nàng lấy tay áo lau nước mắt: "Ưng Ưng sẽ còn trở lại!"

Sau khi nói xong, nàng nhìn Tạ Chinh với ánh mắt mong đợi.



Lần này Tạ Chinh không thể cho nàng lời khẳng định chắc chắn, chỉ nói: "Có lẽ sẽ trở về."

Trường Ninh lập tức mím môi, càng khóc thảm thiết hơn.

Phàn Trường Ngọc dỗ dành bé: “Chúng ta đi hoang dã bắt một con nữa nhé?”

Trường Ninh lắc đầu: "Không muốn con khác, chỉ muốn Ưng Ưng."

Phàn Trường Ngọc biết rằng việc một đứa nhỏ bướng bỉnh sẽ là một thử thách về tính kiên nhẫn, vì vậy nàng nói: “Chim ưng đã bay đi rồi, nó thích hợp sống ở nơi hoang dã, a tỷ cũng không thể tìm thấy nó. A tỷ có thể làm chính là nếu muội còn muốn một con, a tỷ sẽ đi ra hoang dã bắt về cho muội một con, nhưng muội lại không muốn mà cứ một mực khóc như vậy. Ninh Ninh, muội nói cho a tỷ biết, a tỷ có thể làm sao bây giờ?"

Trường Ninh tủi thân sụt sịt mũi một cái, giơ hai bàn tay mũm mĩm ôm lấy Phàn Trường Ngọc: “Thật xin lỗi a tỷ, Ninh Ninh không phải tùy hứng, chỉ là Ninh Ninh không nỡ bỏ Ưng Ưng mà thôi.”

Phàn Trường Ngọc vỗ nhẹ vào lưng đứa nhỏ.

Trường Ninh vùi đầu vào vai nàng, ồm ồm nói: “Đầu xuân nuôi gà con.”

Phàn Trường Ngọc nói được.

Trường Ninh đứng thẳng người, hai mắt đỏ hoe nói: “Gà con lớn rồi, Ưng Ưng bay qua nhìn thấy có thể xuống ăn.”

Phàn Trường Ngọc cho rằng mình đã dỗ được đứa nhỏ thật tốt: "...Được."

Mặc kệ là như thế nào, đứa nhỏ cuối cùng đã ngừng khóc.

Phàn Trường Ngọc lần nữa trở lại bàn ngồi xuống, tâm tình phức tạp, ăn nốt nửa bát cháo còn lại, nghĩ đến cửa hàng thịt của mình thiếu nhân lực, liền gãi gãi đầu hỏi Tạ Chinh: Một lát huynh có ngủ bù không?"

Tạ Chinh thấy nàng trước đó muốn nói lại thôi, liền nhìn ra biết nàng tựa hồ có việc muốn tìm mình hỗ trợ, liền nói: "Có chuyện gì, nàng cứ nói đi."

Phàn Trường Ngọc mặt dạn mày dày mở miệng: "Cửa hàng thịt lợn của ta hôm nay mở cửa, nhưng ta còn phải giao thịt kho cho tửu lâu của Du chưởng quỹ, nếu huynh rảnh rỗi, có thể đi trông cửa hàng giúp ta nửa ngày không? Đưa hàng xong ta liền trở lại."

Tuy rằng tối hôm qua hắn nói muốn rời đi, lúc này nhờ người ta giúp đỡ tựa hồ cũng không tốt lắm, nhưng một mình Phàn Trường Ngọc quá bận rộn, chỉ có thể nhờ hắn trước.

Tạ Chinh gật đầu, Phàn Trường Ngọc bỗng nhiên thả lỏng một hơi.

Nếu hắn từ chối, cho dù nàng có da mặt dày đến đâu, nói chung vẫn phải hơi xấu hổ.

Đạo lý đối nhân xử thế của nàng cũng đã tiến bộ một chút, không lúc nào cũng đem tiền công đặt ở bên miệng, dù sao người ta chịu giúp nàng là vì tình cảm, nếu nàng một câu đều là tiền công, không thể nghi ngờ chà đạp lên phần tình cảm này.

Nếu thật muốn cảm tạ hắn, không bằng trước khi hắn đi giúp hắn chuẩn bị nhiều thêm vài thứ, sau đó lại bình thường cảm kích, mới thật sự là trả lại nhân tình, mà không phải ngay từ đầu giống như giao dịch hứa hẹn đủ loại chỗ tốt.

Nàng và Tạ Chinh đều phải đi ra ngoài, Phàn Trường Ngọc không yên tâm để Trường Ninh ở nhà một mình, liền giống như trước đưa Trường Ninh đến nhà Triệu đại nương bên cạnh.

Sau đó mới đi ra ngoài ngõ nhỏ đón một chiếc xe bò, trước đem thịt tươi đưa đến cửa hàng thịt Phàn gia trước.

Chỉ riêng những đống thịt này đã đủ nặng, vì vậy Phàn Trường Ngọc và Tạ Chinh không ngồi xe, chỉ đi theo xe bò một đường đến cửa hàng.

Tạ Chinh đã ở trên trấn này lâu như vậy, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy chợ sáng ở đây, không phồn hoa như kinh thành, nhưng cũng náo nhiệt ngoài dự liệu.

Trước những cửa hàng bán đồ ăn, nồi niêu phía trước không chỗ nào không bốc khói nghi ngút, tiếng rao hàng cùng tiếng gào to thất thanh xen lẫn dòng xe ngựa qua lại, người đến người đi, thần sắc đều vội vàng xuất phát, là khói lửa nhân gian, cũng là sức sống của thị trấn này.

Khi họ đến cửa hàng, Phàn Trường Ngọc vừa bưng xuống một nồi thịt kho, sau đó Tạ Chinh cũng lấy hết thịt tươi xuống.



Phàn Trường Ngọc liếc nhìn thoáng qua, trong lòng không khỏi thở dài, có người trợ thủ quả nhiên vẫn nhẹ nhõm đi không ít.

Sau khi nàng cất kỹ nồi thịt kho, một bên đem thịt tươi bày lên thớt, một bên nói cho Tạ Chinh biết đó là phần nào của miếng thị, bán với giá bao nhiêu.

Nương tử đồ tể ở cửa hàng chếch đối diện nhìn dáng dấp của Tạ Chinh bảnh bao như thế, liền trêu đùa: "Trường Ngọc, cháu dám bằng lòng đưa phu quân của mình ra cho mọi người xem a! Tiểu lang quân tuấn tú như vậy! Không trách trước đó cháu một mực giấu ở trong nhà!"

Phàn Trường Ngọc đã quen bị Du Thiển Thiển trêu chọc, bây giờ lại nghe người khác trêu chọc mình và Tạ Chinh, ngược lại da mặt cũng không quá mỏng, nói: “Thẩm tử nói đùa rồi, lúc trước huynh ấy ở nhà tĩnh dưỡng, gần đây thương thế mới tốt lên một chút, cháu bận quá nên huynh ấy mới đến cửa hàng phụ giúp."

Nương tử đồ tể dám đùa như vậy là do biết Tạ Chinh là do Phàn Trường Ngọc chiêu ở rể, tuổi tác thẩm ta lớn hơn Phàn Trường Ngọc, biết nhiều chàng rể tới nhà đều sẽ mẫn cảm với thân phận của mình, trò đùa kia của thẩm ta không tốt sẽ còn làm hại hai tiểu phu thê trở về lại cãi nhau.

Nghe được Phàn Trường Ngọc giải thích đâu ra đấy, lúc này lập tức thay đổi lời nói: “Lời thẩm tử chỉ là nói đùa thôi, tiểu huynh đệ cũng chớ để ý.”

Tạ Chinh nói: "Sẽ không.”

Nương tử đồ tể nói: “Trước đây Trường Ngọc một mình bận rộn làm việc trong ngoài cửa hàng, bây giờ đã thành thân, xem như có người giúp đỡ một chút.”

Tạ Chinh giúp đặt thịt lợn lên bàn, mắt nhìn Phàn Trường Ngọc bên cạnh đang cầm thịt mông lợn treo lên móc sắc không nói lời nào.

Mặc dù đang là mùa đông giá rét, nàng đang mặc xiêm y mùa đông dày dặn, nhưng trên trán đã rịn không ít mồ hôi.

Lúc trước nàng ở cửa hàng thịt, chỉ có một mình cũng làm xong tất cả mọi việc.

"Thịt mông lợn ba mươi lăm văn một cân, nếu có người mặc cả thì thấp nhất cũng không tể thấp hơn ba mươi văn...”

Phàn Trường Ngọc giải thích giá cả cho hắn, sau khi treo xong thịt lợn lên, quay đầu lại liền thấy Tạ Chinh đang nhìn mình, nhíu mày hỏi: "Huynh không nhớ sao?"

Tạ Chinh thu hồi ánh mắt, nói: "Ta nhớ rõ."

Phàn Trường Ngọc có chút hoài nghi, lo lắng nói: "Ta vừa mới nói cái gì?"

Tạ Chinh khẽ mỉm cười một cái, nói: "Thịt mông lợn giá ba mươi lăm văn một cân, mặc cả cũng không thấp hơn ba mươi văn."

Phàn Trường Ngọc nhẹ gật đầu, nói: "Chính là như vậy."

Khi đang nói chuyện, liền có một đại nương mua thức ăn đi ngang qua cửa hàng, thấy Tạ Chinh đang đứng trong cửa hàng thịt lợn, bộ dáng trống rất bắt mắt, liền hỏi: "Tiểu hỏa tử, thịt chân sau này của ngươi bán thế nào?"

Phàn Trường Ngọc không lên tiếng, muốn xem Tạ Chinh bán thịt như thế nào.

Tạ Chinh nhìn về phía đại nương, ngược lại thong dong trả lời: "Ba mươi lăm văn một cân."

Đại nương lẩm bẩm: “Đắt như vậy…”

Tạ Chinh liền nhấc nửa con ngươi lên không tiếp lời, tựa hồ có ý tứ muốn mua cái gì thì liền mua, không mua cũng sẽ không thuyết phục nhiều.

Phàn Trường Ngọc nhìn thấy thế thì mí mắt giật giật, vội vàng nói: “Đại nương trước tiên có thể đến cửa hàng khác nhìn một vòng trước, cảm thấy miếng thịt này ngon hơn thì quay lại mua.”

Đại nương nói lừa một câu như vậy cũng để mặc cả, mắt nhìn thấy không giảm xuống, hơn nữa chất lượng thịt rất ngon, nói: “Ta nhìn thấy hai người trẻ tuổi các ngươi thật thà, không đến mức gạt một lão bà tử như ta, cắt cho ta hai cân đi.”

Khi Phàn Trường Ngọc chuẩn bị cầm con đao, chỉ thấy Tạ Chinh ở bên cạnh đã nhặt con đao lên, ước chừng cắt một miếng xuống, không nhiều không ít vừa vặn hai cân.

Phàn Trường Ngọc gói thịt đưa cho đại nương kia, lúc đại nương đưa tiền đồng, ánh mắt còn không ngừng nhìn vào mặt Tạ Chinh, hỏi: "Tiểu hỏa tử này thành gia chưa? Nếu chưa thành gia, nhà ta có một tôn nữ năm nay mới mười bảy tuổi, bộ dáng cũng không tệ...”

Tạ Chinh sắc mặt nhàn nhạt nói: "Cửa hàng thịt này là của thê tử ta, ta tới phụ cho nàng một tay."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.