Chương trước
Chương sau
"Ngươi nhìn ta làm cái gì?" Tạ Bảo Lâm lúc này đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi nàng.
Vương Lệnh Nghi trên mặt xuất hiện một nét ngượng ngùng, cười nói: "Ta cảm thấy nhìn ngươi thật tốt a."
Tạ Bảo Lâm tự tiếu phi tiếu nhìn nàng, cũng không trực tiếp vạch trần, nói thẳng: "Bắt đầu đi."
Vương Lệnh Nghi thầm nghĩ này chỗ nào thành đâu rồi, liền châm chước khuyên nhủ: "Không bằng ngươi dạy ta một lần, sau đó ngươi liền đi nghỉ ngơi, sau đó đến phiên ta luyện a."
"Ta phát hiện ngươi hôm nay rất kì quái." Tạ Bảo Lâm chậm rãi nghiền nát mực, động tác trên tay vẫn lặp lại đều đều, "Như là không mong muốn để cho ta ở lại thư phòng vậy."
"Ta như thế nào lại không mong muốn cho ngươi ở lại a?" Vương Lệnh Nghi vội vàng kêu oan.
Tạ Bảo Lâm mài mực thật nhuyễn, sau đó cầm ra một cây bút lông nhỏ, Tạ Bảo Lâm đưa tay rút ra tờ giấy Tuyên Thành được gấp gọn phía bên dưới ra ngoài.
Vương Lệnh Nghi lúc này có chút sững sờ, nàng vội vàng trực tiếp đè lại bàn tay của Tạ Bảo Lâm, hỏi: "Phía trên không phải có giấy sao?"
"Ta có thói quen sử dụng giấy ở phía bên dưới, những tờ giấy phía trên này đều là dùng để luyện viết văn a."
Mắt thấy Tạ Bảo Lâm cũng nhanh cầm bức họa kia rút ra rồi, Vương Lệnh Nghi hoảng hốt đến nổi không kịp suy nghĩ, nàng nghiêng thân thể về phía trước, mãnh liệt chắn trước người Tạ Bảo Lâm, khoảng cách giữa hai người trong phút chốc bị kéo lại gần nhau.
Tạ Bảo Lâm khẽ giật mình, sau đó thuận thế cầm bút lông nhỏ điều chỉnh thật tốt, bàn tay rảnh rang nhẹ nhàng nâng lên ôm lấy Vương Lệnh Nghi, dường như nàng rất hưởng thụ Vương Lệnh Nghi chủ động nha. Một lát sau, nàng đưa tay, phủ lên hai mắt của Vương Lệnh Nghi, bỗng nhiên kề sát vào lỗ tai nàng, nhỏ giọng nói: "Bức họa kia ngươi họa không đúng."
"Ngươi trông thấy rồi!" Vương Lệnh Nghi thanh âm không khỏi cất cao lên một chút.
Tạ Bảo Lâm cười yên lặng không nói.
Nàng hôm qua sau khi đi vào thư phòng, vừa ngồi xuống xem sách được khoảng nửa canh giờ, sau đó liền ngồi dậy tập viết. Gần đây nàng cũng không có luyện chữ, lâu ngày không cầm bút làm tay cũng ngượng rồi, nàng dùng những tờ giấy không tốt lắm viết liên tục mấy tấm, rốt cuộc cảm thấy viết ổn rồi, nàng lại rút ra một giờ giấy chất liệu tốt hơn được gấp phía bên dưới.
Lúc sắp xếp gọn gàng cũng không sao, vậy mà lúc rút ra lại rút ra được một bức họa?
Tạ Bảo Lâm lúc trước cũng đã từng được xem qua Vương Lệnh Nghi vẽ tranh. Bởi vì phương thức vẽ tranh của Vương Lệnh Nghi thập phần đặc biệt, cũng rất dễ nhận ra. Thêm nữa người có thể vào thư phòng này ngoại trừ Tạ Bảo Lâm, còn có ai có thể tiến vào nữa a, đã vậy còn lưu lại một bức họa? Gần như không cần nghĩ cũng biết, đây đều là kiệt tác của Vương Lệnh Nghi a.
Tạ Bảo Lâm nhìn bức họa kia, lỗ tai cũng có chút nóng lên. Vương Lệnh Nghi này thật đúng là đăng đồ tử càng ngày càng to gan rồi, rõ ràng còn dám họa nàng... họa lên một người vũ mị đến như vậy, so với khí chất của nàng hoàn toàn không giống nhau a, nhưng chỉ cần nhìn một lần liền có thể biết rõ người trong bức họa kia chính là nàng.
"Vương Lệnh Nghi cũng có chút bản lĩnh." Tạ Bảo Lâm ngoài miệng nói như vậy, ánh mắt lại đem bức họa tỉ mỉ nhìn một lần.
Mà Tạ Bảo Lâm cũng biết Vương Lệnh Nghi chính là một tiểu nha đầu rất lớn mật, nghĩ đến Vương Lệnh Nghi cố ý đặt bức tranh kia ở phía dưới cùng, có thể là còn chưa xác định có nên để cho nàng nhìn thấy hay không. Tạ Bảo Lâm xem hết, liền đặt trở về chỗ cũ, vị trí so với trước đây cũng không sai lệch bao nhiêu, phía trên không có mấy tờ giấy Tuyên Thành chặn lại, nàng lại từ trong rương lấy ra một số lượng tương ứng để bổ sung vào.
Thời điểm chuẩn bị rời khỏi thư phòng, Tạ Bảo Lâm nán lại một chút thu xếp mọi thứ ổn thỏa, lại đem sách trên bàn lật ngược trở về số trang trước lúc nàng chưa xem qua.
Bất quá những thứ này, Tạ Bảo Lâm cũng không nghĩ sẽ nói cho Vương Lệnh Nghi biết.
Vương Lệnh Nghi cảm giác cho đến tận bây giờ mặt mũi của nàng đều ở chỗ này của Tạ Bảo Lâm làm mất hết rồi, liền trở nên thông suốt, lập tức ôm lấy cổ Tạ Bảo Lâm, kéo dài giọng nói: "Ngươi nói ta họa không đúng, làm sao lại đúng rồi? Ân, là muốn để cho ngươi từ trong nước đứng lên? Hay là..."
"Ngươi có lẽ nên họa chính mình." Tạ Bảo Lâm nói.
Vương Lệnh Nghi "Ô" lên một tiếng, giống như đã hiểu rõ rồi: "Đã hiểu rồi, ngươi chính là muốn cùng bổn cung uyên ương tắm rửa nha."
Tạ Bảo Lâm chỉ hận không thể cầm Vương Lệnh Nghi vứt ra xa.
"Đúng rồi, ngày hôm qua ngươi vào bằng cách nào? A, không phải là từ cái chuồng chó sau tường kia chui vào a."
Vương Lệnh Nghi: "..."
Tạ Bảo Lâm tìm về được một chút mặt mũi, liền mỉm cười bổ xuống một đao, nói: "Cửa đường đường chính chính ngươi lại không đi, chui cái gì mà chui a."
***
Tần vương cùng Minh Đức Công chúa kể từ sau cái chết bất đắc kỳ tử của Sư đại nhân, khoảng thời gian gần đây đều luôn cố gắng tránh mặt mọi người.
Khi kết quả xét xử vừa đưa ra, người nhà của Sư đại nhân dĩ nhiên không thể thỏa mãn, nhất quyết không chịu chấp nhận kết quả này, bọn họ đều nói rằng Sư đại nhân mặc dù kết bằng hữu rất rộng rãi, nhưng tất cả đều là người tốt, ngày thường cũng không thích đi đến những nơi như ăn chơi như "Bảy con phố", tại sao ngay lúc đang có mâu thuẫn tranh chấp cùng Tần vương lại ở địa điểm gần đó xảy ra chuyện? Nhưng phía trên Hoàng đế đã đồng ý kết quả như vậy, kiên trì muốn để chuyện này lắng xuống. Nếu như Hoàng Đế đã lên tiếng, Sư gia cũng không thể nói thêm cái gì khác, nhưng liền đem món nợ trong lòng kia tính ở trên đầu Tần vương cùng Minh Đức Công chúa.
Vừa bước ra khỏi Ngự thư phòng, người của Sư gia liền mở miệng, âm thanh lạnh lùng nói: "Tần vương, Công chúa, hai người cũng thật giỏi tính toán, đáng thương chất tử của ta tâm cơ còn quá ít."
Lý Cảnh Hoán liền nói ngay: "Sư đại nhân cớ gì lại nói ra lời ấy? Bổn vương vốn dĩ rất thích vui đùa, trong kinh thành có ai lại không biết? Bổn vương đi đến nơi đó là chuyện bình thường hơn bất cứ ai, ngược lại là chất nhi của Sư đại nhân, xưa nay vốn không dính bụi hoa, như thế nào hết lần này tới lần khác không đi lại chọn ngày ngay hôm qua mới đi? Sư đại nhân chẳng lẽ không nên điều tra thêm, xem có phải có người nói cái gì đó với chất nhi của ngài hay không a?"
"Nói dối!" Sư đại nhân đột nhiên tiến lên một bước, chất giọng lớn đến nổi giống như đang hét lên, "Sư gia của ta tuy nhỏ, nhưng tuyệt đối sẽ không buông tha chuyện này!"
Lý Cảnh Hoán trong phút chốc liền trở nên tức giận nói: "Sư đại nhân giọng nói cũng quá lớn rồi a, Lý Cảnh Hoán ta chung quy vẫn là Hoàng tử của tiên đế, đương kim Tần vương, Sư đại nhân nếu muốn hỏi tội ta, vậy thì mang theo chứng cứ đến đây, ta nhất định không nói hai lời liền mở rộng cửa Vương phủ, xin đợi Sư đại nhân đại giá quan lâm!"
"Ngươi đợi đó!" Sư đại nhân lớn giọng quẳng xuống một câu, sau đó phất tay áo bỏ đi.
Lời này cuối cùng cũng truyền tới Ngự thư phòng, rất nhanh liền lọt vào trong lỗ tai Hoàng đế. Hoàng đế điềm tĩnh đặt cây bút lông trong tay xuống, im lặng lắng nghe nghe cung nhân thuật lại toàn bộ sự tình không sót một chữ, mới nói: "Ngươi lui ra đi."
Minh Đức trực tiếp cùng Lý Cảnh Hoán cước bộ trở về, ngay cả cung Thái Hi của Thái hậu cũng chưa từng ghé qua. Một đường hai người cùng nhau nói vài lời, thời điểm qua về đến nơi đã là ban đêm.
"Tỷ tỷ." Lý Cảnh Hoán bỗng nhiên gọi lại Minh Đức vốn đang đi về phía cái sân nhỏ kia.
Giờ phút này đúng là trời đất rộng rãi, xung quanh cỏ cây rất ít, cho dù chỉ có một người cũng không thể ẩn nấp được, không khí cũng thập phần mát mẻ. Minh Đức xoay người lại, đứng từ phía xa nhìn Lý Cảnh Hoán, lên tiếng: "Chuyện gì?"
Lý Cảnh Hoán nói: "Việc này không nên để liên lụy đến tỷ tỷ."
Minh Đức im lặng không nói một lời nào.
"Tỷ tỷ đã sớm nên an phận ở đất phong, trải qua đoạn thời gian nhàn nhã tự do tự tại." Lý Cảnh Hoán ánh mắt thập phần chân thành nói, "Mà không phải là đi theo tên đệ đệ không nên thân như ta, để rồi bây giờ phải nhận hết ngờ vực vô căn cứ."
Minh Đức từ từ đến gần hắn, rồi sau đó ngừng chân, nói khẽ: "Ngươi là đệ đệ của ta. Cảnh Hoán, ngươi thành thật nói cho ta biết, Sư đại nhân chết... đến cùng có liên quan đến ngươi hay không?"
"Tỷ tỷ trong lòng nghi ngờ ta?" Lý Cảnh Hoán có chút mất mát hỏi.
Minh Đức yên lặng nhìn hắn, một hồi lâu cũng không nói tiếng nào, cuối cùng chậm rãi nói: "Ngươi là đệ đệ của ta."
Nói rồi, Minh Đức giơ tay lên, vỗ nhè nhẹ bờ vai của Lý Cảnh Hoán: "Nghỉ ngơi thật tốt."
Minh Đức đang ở một cái sân nhỏ so với cái sân ở đất phong Tây Nam của nàng giống y như đúc. Minh Đức mặc dù sắc mặt mệt mỏi, lại tự mình biết rõ cho dù có nằm xuống cũng không thể nghỉ ngơi thật tốt a, liền ngồi ở dưới tán cây ngô đồng trong nội viện, gọi người mang đến bàn cờ của mình.
Bộ dạng bàn cờ này thật ra nhìn rất đẹp mắt, kì thật chất liệu tương đối bình thường, thậm chí so với quân cờ trung đẳng ngay trên phố cũng không sánh bằng. Bất quá Minh Đức dùng những quân cờ này cũng đã hơn hai năm rồi, đã sớm quen thuộc mỗi một con cờ.
Nàng trước tiên đặt một quân cờ trắng xuống.
Chơi cờ vây chính là muốn tĩnh tâm a.
Ván này, Minh Đức cũng biết được mình đánh hết sức lung tung rối loạn, không có bất cứ tính toán gì.
Giờ phút này, thị vệ nàng mang theo bên mình từ ngoài cửa viện tiến đến, sải những bước chân thật dài đi vào bên trong, hướng Minh Đức hành lễ nói: "Trong nội cung đưa đến tin tức."
Minh Đức đem viên cờ thuận tay thu lại, nói: "Đưa lên đây."
Thị vệ lập tức dâng lên tin tức mình có được.
Minh Đức mở ra xem nội dung bên trknf, lông mày vốn đang giãn ra lại dần dần nhíu lại. Chỉ một hàng chữ ngắn gọn, nàng lật qua lật lại nhìn hồi lâu cũng không có phản ứng gì.
"Hậu phi lưỡng tương duyệt."
Minh Đức nắm lấy lá thư này trong tay, ngồi dậy đi đến thư phòng của chính mình, nàng bước đi rất chậm rãi, hành động khí chất trời sinh cao quý. Nàng đứng ở trong thư phòng, ánh mắt nâng lên, nhìn qua bức tường ở phía đông, đó là bức họa nàng mang từ Tây Nam trở về, nét vẽ rất trôi chảy, kỹ năng vẽ không tính là tốt lắm, vẫn còn hơi lộ ra nét thô ráp, bên dưới cũng không có đề tên.
Minh Đức tâm tình gần như trong chốc lát liền bình phục, nàng đưa tay ném bức thư vào trong chậu than, thổi thổi cây đốt lửa, đem lá thư này đốt đến sạch sẽ gọn gàng.
Lá thư này bị ngọn lửa lần lượt thiêu cháy, tựa hồ ở trong đôi mắt buồn bực của Minh Đức hung hăng tỏa sáng.
***
Thời tiết dần dần trở lạnh, Tạ Bảo Lâm ăn mặc so với những năm qua cũng bắt đầu dày thêm chút ít, nàng cẩn thận giữ ấm cho bản thân nhưng tay chân nàng vẫn như cũ lạnh buốt, giống như cho dù có làm thế nào cũng không thể trở nên ấm áp, bây giờ vẫn còn là tiết trời mùa thu đã như vậy, đến mùa đông thì nên làm thế nào giờ?
Tạ Bảo Lâm thân thể rốt cuộc là có vấn đề gì? Vương Lệnh Nghi không có khái niệm cụ thể, nhưng nàng biết rõ Tạ Bảo Lâm đã điều dưỡng thời gian lâu như vậy rồi, hiệu quả lại quá mức mờ nhạt, điều này làm cho Vương Lệnh Nghi cảm thấy có cái gì đó rất không thích hợp.
Thân thể suy nhược, là căn bệnh xuất phát từ lục phủ ngũ tạng bên trong, không phải ngày một ngày hai dựa vào thuốc bổ liền có thể lập tức tốt lên a, nhưng ít nhất cũng phải có dấu hiệu của sự chuyển biết tốt. Mà một hai lần trước đây, lúc Tạ Bảo Lâm đến quỳ thủy, cảm giác đau đớn chẳng những không suy giảm, mà dường như ngày càng mãnh liệt.
Vương Lệnh Nghi vào một ngày nọ, thừa dịp cung nhân trong phòng bếp nhỏ của Tạ Bảo Lâm bận rộn làm việc không chú ý đến, liền gọi Hợp Khương đi lấy một bao thuốc cặn, mang đến cho Từ Thái y xem qua.
Từ Thái y sau khi tỉ mỉ quan sát, chia ra cặn của những loại dược liệu khác nhau ở trên bàn, sau đó cầm trên đầu ngón tay rồi đưa lên mũi ngửi, lại bỏ vào trong miệng nếm thử hương vị, nhíu mày nói: "Nương nương, đây không phải là thuốc của Hoàng hậu nương nương sao? Thuốc này không có vấn đề."
Vương Lệnh Nghi nói: "Dựa theo hiểu biết của ngươi đối với thân thể của nương nương, uống thuốc này, bao lâu mới có hiệu quả?"
"Hạ quan đã hiểu rồi, hạ quan thỉnh cầu được đến xem bệnh cho Hoàng hậu nương nương một lần nữa."
Vương Lệnh Nghi gật đầu. Nàng biết rõ Từ Thái y sẽ không đem chuyện của Hoàng hậu nói với mình quá nhiều, cho nên nàng rất nhanh liền biết điểm dừng, chỉ cần Từ Thái y lại xem bệnh cho Tạ Bảo Lâm thêm một lần, cũng có nhiều phần chắc chắn hơn. Bất quá, lòng nghi ngờ của Vương Lệnh Nghi chưa từng biến mất. Trở lại cung Hoa Dương, nàng lập tức phân phó Hợp Khương đến Vương gia đưa một tin tức.
Sáng sớm ngày thứ hai, tẩu tẩu của Vương Lệnh Nghi liền vào cung cầu kiến.
Tẩu tẩu Vương Lệnh Nghi lần này đến còn mang theo tiểu nữ nhi nhà mình, nghĩ muốn làm cho Vương Lệnh Nghi cảm thấy vui vẻ.
Vương Lệnh Nghi hào hứng chơi đùa cùng tiểu chất nữ vừa tròn ba tuổi ở trong lòng, nhìn nàng cực kì thông minh lanh lợi, lại hoạt bát nhanh nhẹn liền rất thích, cùng nàng chơi đùa hơn nửa ngày. Vui chơi mệt mỏi rồi, tiểu chất nữ liền nằm ở trong lòng Vương Lệnh Nghi ngủ ngon lành.
Vương Lệnh Nghi lúc này mới hạ giọng, cười dịu dàng hỏi thăm: "Nhà mẹ đẻ của tẩu tẩu vốn quen biết rộng rãi, không biết có đại phu nào có thể đề cử một chút hay không a?"
"Như thế nào? Động tâm rồi?" Tẩu tẩu cười liếc mắt nhìn xuống bụng Vương Lệnh Nghi, chậm rãi nói, "Thái y trong cung đã là trong trăm người chỉ chọn được một người, nương nương muốn ta đi đến nơi nào tìm a?"
Vương Lệnh Nghi mỉm cười, giọng nói thập phần dễ nghe: "Ta biết tẩu tẩu nhất định có biện pháp, tẩu tẩu giúp ta mau chóng tìm ra một hai người, có một số việc, ta cần xác nhận một chút."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.