Chương trước
Chương sau
Vương Lệnh Nghi không biết thân thể này của Tạ Bảo Lâm rốt cuộc có thể uống được bao nhiêu ly rượu, chỉ cần không giống nàng chỉ uống được một chén, như vậy nàng liền cảm ơn trời đất rồi a. Vương Lệnh Nghi theo bản năng trước nhìn Tạ Bảo Lâm một lần, chỉ thấy Tạ Bảo Lâm đang cúi đầu ăn bánh ngọt trong mâm, cũng không nhìn nàng, ngón trỏ ở trên bàn nhẹ nhàng gõ vài cái.
Gõ như vậy là có ý gì a? Vương Lệnh Nghi đoán, có lẽ là Tạ Bảo Lâm có thể uống năm chén?
"Ngươi từ phương xa trở về, bổn cung còn chưa vì ngươi mời khách từ phương xa đến dùng cơm, có lẽ bổn cung phải mời ngươi trước mới đúng." Vương Lệnh Nghi lúc đối mặt với Minh Đức đa phần đều cảm thấy bó tay bó chân, vì vậy miễn cưỡng bày ra một dáng tươi cười, giơ chén rượu lên nói.
Minh Đức cười nói: "Không có vấn đề gì a, tẩu tẩu, ta kính ngươi trước một chén."
Nói xong, nàng uống một hơi cạn sạch.
Uống hết chén rượu, đôi môi Minh Đức cũng bất giác đỏ lên, phía trên còn dính một chút rượu.
Vương Lệnh Nghi do dự một chút, ánh mắt phức tạp đảo một vòng, cuối cùng nàng quyết định thấp giọng nhắc nhở: "Minh Đức, trên miệng còn sót rượu."
Minh Đức khẽ giật mình, lập tức đôi mắt đang rủ xuống lại cười rộ lên, dùng mu bàn tay nhẹ nhàng đặt lên môi mình, rồi sau đó giương mắt nhìn về phía Vương Lệnh Nghi, giọng nói nhẹ nhàng: "Đa tạ."
Vương Lệnh Nghi cảm giác mình đã nhiều lời rồi, liền không nói tiếp nữa.
Bây giờ đến lượt Hoàng đế nói chuyện, Vương Lệnh Nghi nghe xong một hồi, cười nói: Hoàng đế văn chương cũng thật dong dài.
Một khoảng thời gian không tính là ngắn trôi qua, nghe nhiều như vậy Vương Lệnh Nghi nghe cũng không hiểu, không biết rốt cuộc Hoàng đế đến cùng đang nói về vấn đề gì.
Vương Lệnh Nghi tựa hồ cảm giác được Tạ Bảo Lâm đang nhìn mình, vì vậy nàng theo bản năng đưa mắt nhìn về phía Tạ Bảo Lâm, kết quả Tạ Bảo Lâm vừa tiếp xúc với ánh mắt của nàng, liền nhanh chóng quay mặt đi.
Vương Lệnh Nghi cảm thấy thật không hiểu nổi.
Nhưng tình huống này xảy ra cũng không phải lần một lần hai, mà là bốn, năm lần rồi. Vương Lệnh Nghi đột nhiên cả kinh, Tạ Bảo Lâm không phải có ẩn tình gì khó nói a?
Thẳng đến sau khi Thái hậu cùng Vương Lệnh Nghi thay nhau nói xong vài lời chúc phúc, gia yến mới chính thức bắt đầu.
Hai hàng cung nữ khuôn mặt tươi tắn như hoa đào, dáng người thướt tha, bàn tay trắng nõn cầm một chiếc khay bằng bạc, từ bên ngoài đại điện chậm rãi đi vào. Hành động vung ống tay áo của các nàng mang đến từng cơn gió kéo theo hương thơm nhàn nhạt. Đợi đến khi cung nữ đi đầu tiên khom người đứng ở trước bàn Hoàng hậu, những người phía sau cũng liền dừng lại, đồng thời đem những chiếc khay trong tay nhẹ nhàng để xuống, đem điểm tâm lấy ra.
Đồ ăn của mỗi người cũng không giống nhau, đều là dựa theo khẩu vị đặc biệt yêu thích của từng người mà làm ra.
Nói ví dụ như, trên bàn của Vương Quý phi tất nhiên phải có chân giò cùng thịt bò vàng, trên bàn Tạ Hoàng hậu tất nhiên phải có rau xanh xào cây du mạch(*) cùng canh củ cải trắng.
(*) Là giống cây thân thảo, rất giống với yến mạch, nhưng bông có nhiều hoa hơn và hạt dễ tách ra khỏi vỏ ngoài sau khi trưởng thành. Thời gian tăng trưởng ngắn và trái có thể được nghiền ra để tiêu thụ.
Vương Lệnh Nghi nhìn chằm chằm vào chén canh củ cải trắng trên bàn kia, như thế nào cũng không muốn cầm đũa.
"Như thế nào, không hợp khẩu vị?" Hoàng đế tranh thủ hỏi nàng một câu.
Vương Lệnh Nghi tâm như tro tàn nói: "Hồi bẩm Hoàng thượng, rất hợp a."
Canh củ cải trắng kì thật có lẽ còn có một hương vị tuyệt diệu khác, Vương Lệnh Nghi trong lòng thầm an ủi chính mình, sau đó miễn cưỡng đưa tay gắp một khối, chấm thêm một chút tương, từ từ đưa vào trong miệng.
Nhai nhai vài cái, Vương Lệnh Nghi kinh ngạc phát hiện canh củ cải trắng cũng không quá mức khó ăn, cũng khá vừa miệng nha, vì vậy nàng lại vui vẻ gắp thêm mấy khối.
Tạ Bảo Lâm thì hoàn toàn ngược lại, nàng nhai một miếng thịt chân giò, trên mặt thoạt nhìn rất thoả mãn, nhưng nàng ăn không được mấy miếng liền để đũa ngà voi xuống bàn sau đó nhíu mày uống liên tục vài ngụm trà.
Vị thịt nồng đậm như vậy, Tạ Bảo Lâm tuyệt đối sẽ không bao giờ yêu thích được, thật không biết Vương Lệnh Nghi như thế nào lại có thể nuốt trôi a.
Tiếng đàn sáo bên tai vẫn vang lên không dứt, còn có một nữ tử xinh đẹp đang dâng lên một khúc hát. Nàng hát cái gì, y y nha nha, Vương Lệnh Nghi nghe mãi cũng không hiểu, chỉ cảm thấy đầu có một chút đau.
Hoàng đế nói: "Trẫm nhớ Trung thu năm trước, Hoàng hậu có làm một câu thơ, tài văn chương thật sự rất tuyệt diệu, năm nay không bằng lại làm một câu a?"
Vương Lệnh Nghi vừa cầm đũa gắp lên một miếng cây du mạch liền "lạch cạch" một tiếng làm rơi trở về trong đĩa.
Thế này là thế nào a?
Vương Lệnh Nghi điềm tĩnh để đũa xuống, sau khi suy tư một chút, nàng mới cười nói: "Hoàng thượng quá khen, bất quá thần thiếp cảm thấy Viên Uyển nghi thật sự rất hoạt bát, cũng rất thông minh lanh lợi, chi bằng để nàng thay thần thiếp làm một câu thơ a."
Lực chú ý Hoàng đế quả nhiên đã bị dời đi chỗ khác.
Vương Lệnh Nghi yên lặng nói: Viên Uyển nghi ngươi cũng chớ có trách ta.
Trên thực tế, vừa rồi Vương Lệnh Nghi bật thốt lên một câu này đã nghĩ sẽ giao cho Tạ Bảo Lâm, nhưng lại bị Tạ Bảo Lâm trừng mắt lên như vậy, nàng nghĩ rồi lại nghĩ: Tạ Bảo Lâm nếu làm không tốt, người mất mặt nhất định là Vương Quý phi nàng. Nếu làm tốt, sẽ lại khó tránh khỏi Hoàng đế chú ý nàng thêm một chút. Không được không được. Vẫn là Viên Uyển nghi tốt hơn.
Vương Lệnh Nghi cũng là một người suy tính sâu xa.
Vương Lệnh Nghi trong lòng thập phần vui vẻ, liền muốn hướng Tạ Bảo Lâm nháy mắt chào một cái, kết quả Tạ Bảo Lâm mặt không thay đổi liếc nàng một cái, sau đó hờ hững cúi đầu gắp một chút thịt bò, vẫn không chịu để ý đến nàng.
Vương Lệnh Nghi: !!!
Người này nhất định không phải Tạ Bảo Lâm!
Vương Lệnh Nghi bắt đầu cẩn thận suy nghĩ một chút, từ lúc vừa mới ngồi xuống đến tận bây giờ, nàng có đắc tội gì với Tạ Bảo Lâm hay không a? Chỉ là càng nghĩ nàng càng nhận ra ngay từ đầu nàng cùng Tạ Bảo Lâm một câu cũng chưa từng nói với nhau, làm sao có thể làm cho đại thần này tức giận chứ? Vương Lệnh Nghi xưa nay không thích chính mình suy nghĩ nhiều như vậy, thầm hạ quyết tâm một lát nữa thừa dịp không ai để ý tìm Tạ Bảo Lâm hỏi cho ra lẽ.
Lúc gia yến kết thúc, ngoài điện đã tối đen như mực. Một cung nhân có đôi mắt rất đẹp cung kính tiến vào, bước lên phía trước, sau khi hành lễ liền cất cao giọng nói: "Hoàng thượng, canh giờ đã đến."
Trung thu đêm đó, muốn đốt pháo hoa phải sử dụng vũ khí(*) của Hoàng thất Đại Sở. Pháo hoa đặt ở ngự hoa viên trong hậu cung, phía sau sân khấu. Cây cỏ xung quanh cách sân khấu khá xa, cũng không có kiến trúc gì đặc biệt. Xung quanh có che chắn một dãy lan can cao chừng ngang eo, phía trên có thượng cổ mãnh thú tọa trấn, vây xung quanh sân khấu là ba cái cửa ra, từng cửa ra dẫn xuống đến mặt đất có chừng chín bậc thang. Bậc thang này so với những bậc thang khác được thiết kế hết sức khác biệt, cứng cáp và vững chắc hơn rất nhiều. Ở chính giữa phía bên dưới còn đặt một cái ao nhỏ để phòng ngừa vạn nhất.
(*) Nòng súng, nòng pháo.
Nhưng chỗ để các nàng xem pháo hoa cũng không phải ở nơi này.
Vương Lệnh Nghi là lần thứ hai tới đây xem pháo hoa.
Cung nhân đi phía trước cầm trong tay đèn cung đình chậm rãi mở đường, Hoàng đế đi đầu tiên, tiếp theo là Thái hậu, tiếp theo nữa lại là Vương Lệnh Nghi. Hướng Phượng đài nghe nói cao đến chín trượng, là do tiền triều Khánh Gia nữ đế xây dựng, mệt nhọc cả một đời người mới có thể hoàn thành. Khánh Gia nữ đế chính là học theo triều đại Thái Tổ, tiếc nuối duy nhất chính là hai người chênh lệch thời đại khá xa, không thể nhìn thấy, vì vậy nguyên vẹn giữ lại Hướng Phượng đài.
Hôm nay trên đỉnh Hướng Phượng đài cũng không có ai cư trú, chỉ dùng để cung phi muốn lên cao ngắm trăng sử dụng.
Bên trong đài, các bậc thang đều được trải thảm đỏ, lúc Vương Lệnh Nghi đỡ tay vịn chậm rãi đi lên, vẫn như cũ cảm thấy hơi mệt một chút.
"Mệt sao?" Minh Đức theo sát sau lưng Vương Lệnh Nghi, thấy nàng có chút khác thường, liền ân cần hỏi.
Vương Lệnh Nghi không muốn cùng Minh Đức dây dưa nhiều, vì thế khách sáo nói: "Không có gì."
Minh Đức lại đưa tay, vững vàng đỡ lấy cánh tay Vương Lệnh Nghi, nói: "Ngươi xưa nay đều hết sức lười biếng, tất nhiên sẽ cảm thấy mệt mỏi."
Bên trong đài ánh nến nhẹ nhàng lay động, lờ mờ không rõ, Vương Lệnh Nghi hết lần này tới lần khác quay đầu, chỉ thấy Minh Đức có đôi mắt sáng ngời vô cùng.
Vương Lệnh Nghi thầm nghĩ muốn hất tay của nàng ra, Minh Đức lại tựa hồ như biết rõ ý đồ của Vương Lệnh Nghi, liền dùng thêm chút sức lực nắm lấy tay nàng.
"Buông ra." Vương Lệnh Nghi thấp giọng quát.
Minh Đức giống như chắc chắc ở đây có nhiều người như vậy, Vương Lệnh Nghi sẽ không ồn ào cự tuyệt, nhỏ giọng nói: "Ta chỉ muốn đỡ ngươi lên bậc thang."
"Quý phi tỷ tỷ, người làm sao vậy?"
Phía sau không biết tiểu phi tần đang đứng ở chỗ nào thân thiết hỏi.
Vương Lệnh Nghi sau lưng cứng ngắt, sau đó thoáng quay đầu nhìn lại phía sau.
Chỉ thấy ở chỗ bậc thang thứ tư thứ năm gì đấy, Tạ Bảo Lâm đứng im tại chỗ giương mắt, sắc mặt không thay đổi nhìn nàng, bầu không khí xung quanh còn có chút quái dị.
Trong lòng Vương Lệnh Nghi đột nhiên dâng lên một thứ cảm giác rất kì lạ, giống như... nàng đang làm chuyện gì có lỗi với Tạ Bảo Lâm vậy.
"Không có gì." Tạ Bảo Lâm thản nhiên nói, sau đó lại mỉm cười với vị tiểu phi tần kia, bổ sung thêm một câu, "Ngươi cẩn thận một chút."
Vương Lệnh Nghi trong thâm tâm bỗng cảm thấy ê ẩm mà thu hồi ánh mắt.
Minh Đức bỗng nhiên nói: "Người bên cạnh tiền triều Khánh Gia nữ đế, là người như thế nào?"
"Không biết." Vương Lệnh Nghi tức giận, nói.
Minh Đức cười cười: "Là người nàng yêu, bởi vì yêu, liền muốn nhốt nàng ở bên cạnh mình."
Vương Lệnh Nghi tay chân đột nhiên rét lạnh, thanh âm có chút run rẩy nói: "Không có lý nào lại như thế."
"Khi đó, người khác cũng nói với Khánh Gia như vậy." Minh Đức cũng không muốn tiếp tục cái đề tài này nữa, bởi vì hai người các nàng đã đi đến chỗ cần tới rồi, nàng buông cánh tay Vương Lệnh Nghi ra, lại lui một bước về phía sau, hướng Vương Lệnh Nghi mỉm cười thật khẽ, thoạt nhìn thập phần quy tắc.
Vương Lệnh Nghi lại cảm thấy, Minh Đức mới là người không có lý lẽ a.
Dung mạo của nàng rõ ràng rất bình thản, mà đôi môi đỏ mọng kia mỗi khi nói chuyện lại nói ra những lời làm cho lòng người kinh sợ.
"Tử Đồng?"
Hoàng đế quay đầu lại, trên mặt thậm chí còn lưu lại nét cười.
Vương Lệnh Nghi do dự một hồi mới miễn cưỡng đi tới, đứng ở bên cạnh Hoàng đế.
Từ Hướng Phượng đài nhìn xuống, có thể nhìn thấy phía đối diện là đài tròn Hướng Đức, nhìn xung quanh, tầm mắt rộng rãi, có thể nhìn không sót một thứ gì.
"Cảnh Văn lúc nào lại cùng tẩu tẩu của ngươi thân cận như vậy a?" Hoàng đế cười hỏi Minh Đức.
Minh Đức nở nụ cười: "Tẩu tẩu rất có học thức, Cảnh Văn từ trước đến nay đều rất ngưỡng mộ."
Chùm pháo hoa thứ nhất bay lên ở phía đường chân trời, chỉ trong phút chốc ở trên đài tròn nổ ra hình dạng một đóa hoa. Ngay sau đó, chùm thứ hai, chùm thứ ba ở trên không trung lần lượt nở rộ. Vương Lệnh Nghi mặc dù cảm thấy bản thân mình phải chăm chú nhìn xem, nhưng trong lòng lại âm thầm nhớ đến Tạ Bảo Lâm.
Minh Đức đứng ở bên người Vương Lệnh Nghi, yên tĩnh nhìn pháo hoa, cũng không nói bất cứ lời nào.
Thẳng đến khi một chùm pháo hoa khác nổ tung, như muốn từ trên đài cao rơi xuống nước, Minh Đức lúc này đưa tay kéo Vương Lệnh Nghi một chút.
Vương Lệnh Nghi thần sắc sửng sốt, nàng quay sang phải nhìn Minh Đức, lại từ từ nhìn về phía sau bên trái.
Minh Đức nhìn theo ánh mắt của Vương Lệnh Nghi, thẳng đến khi trông thấy Tạ Bảo Lâm chăm chú nắm lấy cổ tay trái của Vương Lệnh Nghi.
Tạ Bảo Lâm nhìn Vương Lệnh Nghi như thể không có việc gì, chậm rãi buông tay ra, lại lui về phía sau đứng yên ở vị trí của mình, thậm chí còn mỉm cười.
Vương Lệnh Nghi lập tức tránh khỏi tay của Minh Đức, thầm nghĩ Tạ Bảo Lâm đây là không tức giận rồi?
Vì vậy, Vương Lệnh Nghi từng chút một xê dịch về phía sau, mỗi lần di chuyển đều di chuyển về cùng một hướng. Chuyển a chuyển, chuyển a chuyển, cuối cùng cảm thấy khoảng cách không sai biệt lắm, liền quay đầu nhìn nhìn, nghĩ thầm có thể kéo gần khoảng cách với Tạ Bảo Lâm.
Kết quả, Vương Lệnh Nghi mặt đen lại.
Mới vừa rồi rõ ràng Tạ Bảo Lâm còn đang đứng ở đây! Bây giờ nàng vừa lùi về phía sau, Tạ Bảo Lâm liền vụиɠ ŧяộʍ rời xa nàng đi về hướng khác! Nàng cứ làm cho người ta phiền lòng như vậy sao a?
Vương Lệnh Nghi trong lòng chua đến không chấp nhận được, lại không chịu hết hy vọng, liền bất chấp tiếp tục xê qua bên kia.
Nàng cũng không tin, nơi này có nhiều người như vậy, Tạ Bảo Lâm còn có thể đi đến chỗ nào nữa a?
Lần này Tạ Bảo Lâm cũng không có trốn tránh như vừa rồi.
Nàng cảm thấy mình cử động một chút cũng sẽ không hấp dẫn sự chú ý từ ánh mắt của người khác ngoại trừ Vương Lệnh Nghi, cũng không biết vì sao, trong lòng lại xuất hiện thứ cảm xúc có chút không giống như nàng suy nghĩ, giống như nàng được nhận lấy sự dịu dàng nhất làm mình yên lòng.
Vương Lệnh Nghi cuối cùng cũng đi được đến bên cạnh nàng, mặt hướng về phía trước, ánh mắt đảo quanh một vòng, bàn tay trái đưa lên nhẹ nhàng giật giật ống tay áo Tạ Bảo Lâm.
Tạ Bảo Lâm thoáng dao động, ý là đừng làm phiền nàng.
Vương Lệnh Nghi khẽ mím môi, lại đưa kéo lấy ống tay áo của Tạ Bảo Lâm.
Sau đó nàng chợt nghe được tiếng thở dài gần như không ai có thể nghe thấy của Tạ Bảo Lâm.
Vương Lệnh Nghi cười rộ lên: "Pháo hoa lại xuất hiện rồi."
Thời điểm một chùm pháo hoa nở rộ thành một đoá hoa diễm lệ và vô cùng rực rỡ, Vương Lệnh Nghi tựa hồ nghe thấy Tạ Bảo Lâm nhẹ giọng nói: "Vương Lệnh Nghi, đừng kéo tay áo của ta nữa a."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.