Lâm Y Nguyệt không ngạc nhiên, thản nhiên mỉm cười, nàng nhìn đã biết hắn không phải hạng người tầm thường sao có thể là hạ phu chẻ củi được chứ, cũng may nàng chưa từng đắc tội hắn! Bằng không với chức vị của hắn giết nàng chỉ là chuyện nhỏ! Nàng nhẹ nhàng nói:" Không ngờ ngài là Lâu tướng quân, nô tỳ lúc trước thất lễ quá rồi"
Lâu Tùy Ý phất tay cho Trục Luân lui ra ngoài sẵn miệng nói:" Mang thau nước đến đây!"
Trục Luân cúi đầu lĩnh mệnh, trong lòng không khỏi thắc mắc, tướng quân cùng cung nữ này quen biết nhau? Không có khả năng nha!
Lâm Y Nguyệt không muốn cùng hắn ở chung một chỗ, nàng đặt khay thức ăn xuống, nhẹ nhàng hành lễ:" Nô tỳ xin cáo lui" Cùng nam nhân như hoa này một chỗ quả thật làm nàng quá áp lực, hắn quả thực có đôi mắt rất đặc biệt, trong mắt màu hổ phách toát ra khí khái oai phong, lại tĩnh lặng như hồ thu,làm người khác không dám nhìn vào mắt hắn, con người này, bề ngoài nho nhã lễ độ nhưng bên trong lại không như vậy, nàng thân phận thấp hèn vẫn nên tránh xa hắn thì hơn!
Lâu Tùy Ý nhìn nàng, môi mỏng khẽ nhếch lên, mắt cong cong cười, giọng nói đặc biệt dễ nghe:" Ở lại cùng bổn tướng dùng bữa!"Hắn không nghĩ nàng tự dưng lại đem đồ ăn cho hắn, căn bản người chịu trách nhiệm là một người khác, nhìn dáng nho nhỏ của nàng hắn nhìn rất vui mắt, ừm, nha đầu này không tệ!
Lâm Y Nguyệt thoáng nhíu mày, vẫn rất lễ nghĩa cúi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-phi-bi-su/2502712/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.