Chương trước
Chương sau
Nhược hoàng hậu sắc mặt nhất thời đại biến, ả nói cái gì? muốn một ngày được như nàng sao? Hừ, trước mặt đám cung nữ lại dám khiêu khích lật đổ hậu vị của nàng? Nằm mơ, để được như ngày hôm nay nàng phải tốn biết bao nhiêu tâm tư mới leo lên hậu vị, đâu thể dễ dàng dâng hai tay cho Lưu thị kia, thái hậu chống đỡ thì như thế nào? Chỉ cần một ngày hoàng thượng vẫn còn yêu nàng thì đừng mơ đẩy nàng xuống! Nhất định không! Nàng âm u nhìn Lưu mỹ nhân:“ Muội muội yên tâm,vị trí này không dễ ngồi đâu”

Sau đó dứt lời lạnh lùng nói tiếp:“ Đi!”

Đoàn người Nhược hoàng hậu kéo nhau rời đi, để lại Lưu mỹ nhân đang âm ngao liếc nhìn, một lát sau, sắc mặt mới trở lại bình thường ôn nhu. giọng nói nghe không ra đang vui hay đang buồn:“ Nô tỳ này cung quy không rõ, tội chết có thể tha nhưng tội sống khó có thể bỏ qua, người đâu lôi ra đánh 20 bản cho bổn cung, hừ, đi” Liếc Đông Mai một cái nhìn đầy phẫn nộ rồi mới rời đi, tâm trạng ở lại đây đều bị tiện nhân kia phá hết rồi, tốt hơn ở đây tranh chấp việc nhỏ này thì thà về tẩm cung nghĩ cách đối phó Nhược Mộc Lan kia, nếu một ngày còn không đá ả xuống, thì ngay cả ăn cũng không ngon miệng, ngủ cũng không yên giấc.

Lâm Y Nguyệt nhìn đám người thị vệ tiến đến kéo Đông Mai đi thì thở vào nhẹ nhõm, cũng may chỉ bị phạt đòn, so với bị chém thì đều tốt hơn! Sau lần này Đông Mai có lẽ nhận ra được vài điều, có thể sẽ cẩn trọng hơn trong lời nói! Bằng không nếu cứ tiếp tục thế này sẽ có ngày nàng và Đông Mai đều bị hại chết do cái miệng của nàng ta quá!

A Đức lau lau mồ hôi trên trán, thở nặng nhọc một cái, nhìn sang đám tú nữ nhíu mày mệt mỏi khoác khoác tay áo rộng thùng thình:“ Mau đi thôi, ta còn bận rất nhiều việc!” May mà cả hai đều ngậm đắng rời đi bằng không giờ khẳng định chưa tiến được nửa bước chứ đừng nói là đến Điều Thiền phòng.

..............

Điều Thiền phòng.

Ban đêm khuya khoắt, gió đêm lạnh lẽo lùa qua ô cửa sổ của căn phòng thổi ngọn nến đung đưa muốn tắt, bầu trời đen mịt không một ánh trăng ánh sao, chỉ lâu lâu vang lên giọng nói của thái giám tuần tra cùng tiếng kêu bảng đồng, Lâm Y Nguyệt tiến đến đóng cửa sổ lại, rồi quay trở lại giường, tay phải cầm bình sứ nhỏ khẽ nhìn cái người đang nằm trên giường rên hừ hừ.

Đông Mai mếu máo nhìn Lâm Y Nguyệt:“ tiểu thư, em thật ngu ngốc mà, suýt thì mất mạng, sau này em thề tuyệt đối sẽ không thèm quan tâm đến mấy cái đó nữa, đau chết em rồi” Hic, cũng tại cái miệng nàng mà ra, làm sao mà không quản được một cái miệng cơ chứ! Hic, suýt nữa nàng làm liên lụy đến tiểu thư rồi, nàng mất mạng cũng không có gì đáng sợ, nàng chỉ sợ tiểu thư lại vì nhân từ mà ra tay giúp đỡ nàng, nhất định sẽ bị liên lụy theo, sau này nàng muốn bảo vệ tốt tiểu thư thì tốt nhất nên ít nói đi thôi!

Lâm Y Nguyệt bật cười, ngồi xuống vạch y phục của Đông Mai ra, nhẹ nhàng thoa thoa thuốc lên vết thương ở mông nàng, dịu dàng nói:“ Không sao, sau này ngươi chỉ cần bớt nói thẳng thì đã tốt rồi, nếu ngươi gặp chuyện ta sẽ đứng ra gánh cho ngươi, nhưng....trong cung, ít chuyện thì giữ mạng sống mới lâu, ngươi có hiểu không?” Nàng làm sao không hiểu được ý của Đông Mai,trong lòng nhất thời ấm áp, so ra tuy nàng bị rơi vào cái thế giới cổ đại này có chút buồn nhưng vẫn có cha có mẹ, có tỷ tỷ, lại có một nha hoàn tốt bụng như Đông Mai, nàng cũng không có còn trách ông trời vì sao lại đẩy nàng tới đây nữa!

Đông Mai ê ẩm chóp mũi, khẽ khụt khịt mấy cái mới nghẹn ngào nói:“ Tiểu thư, có phải Đông Mai rất vô dụng làm tiểu thư khổ sở đúng không?” Từ trước khi tiến cung hay chưa tiến cung, nàng đều chưa có làm được chuyện gì cho tiểu thư cả,chỉ suốt ngày gây chuyện cho tiểu thư giải quyết..

Lâm Y Nguyệt nhíu mày, nhẹ nhàng gõ đầu Đông Mai một cái, khẽ trách cứ:“ Nói bậy cái gì nữa đó! Ngươi đã làm rất tốt rồi, chỉ cần ngươi trung thành như vậy cũng đủ làm ta vui rồi, còn muốn làm cái gì nữa a?” Nha đầu này nàng tuy chỉ biết nàng ta không lâu nhưng lại có thể hiểu Đông Mai là một con người sống khá thiên về mặt tình cảm, lại hay suy nghĩ nhiều, mà không phải suy nghĩ về mặt tích cực đâu, toàn là nghĩ về mặt tiêu cực, nghĩ đến những tình huống xấu nhất, thật là làm cho nàng vừa thấy phiền vừa thấy ấm áp mà.

Đông Mai ngẩng đầu nhìn Lâm Y Nguyệt mếu máo gọi như sắp khóc:“ Tiểu thư......” Vì sao tiểu thư so với ngày trước lại càng lương thiện hơn như vậy? Hại nàng cứ xúc động mãi không thôi, lại càng làm cho nàng không muốn rời xa tiểu thư nửa bước, tâm của nàng đều dành hết cho tiểu thư rồi! ( ặc, sao giống les vậy -.-)

Lâm Y Nguyệt ấn ấn đầu Đông Mai xuống gối, bất đắc dĩ cười:“ Được rồi, được rồi, sau này nếu ta có sắp bị chém chắc chắn sẽ mang ngươi ra lãnh giùm, ngươi thấy như vậy đã có giá trị lợi dụng chưa?”

Đông Mai lập tức ngẩng đầu gào lên một tiếng:“ Gì chứ, tiểu thư thật nhẫn tâm mà “

“ Ha ha ha, không phải ngươi nói phải có ích cho ta sao..”Lâm Y Nguyệt cười sang sảng, vô cùng thoải mái, gương mặt tuyệt mỹ nhất thời như được bao phũ một tầng ánh sáng rực rỡ, nơi má còn hiện lên hai má lúm đồng tiền, duyên dáng hết mức..

Đông Mai bĩu môi nhìn:“ Em chỉ là nói có ích chứ có nói sẽ thay tiểu thư lãnh chém đâu”

“ hảo hảo, bây giờ đi ngủ mai phải đến Điều Thiền phòng làm rồi!”

“ dạ tiểu thư”

Căn phòng nhất thời chìm vào im lặng, rất lâu liền nghe tiếng thở đều đều của hai nữ nhân trên giường......

Bóng đen bên ngoài cửa sổ cũng khẽ liếc một cái rồi rời đi......

.......

Trong cung điện rộng lớn sáng choang, Lưu mỹ nhân nằm trên nhuyễn tháp nhìn cung nữ đang quỳ phía dưới mở miệng:“ Thế nào rồi?”

Cung nữ kia vội vàng cúi đầu bẩm báo:“ Bẩm mỹ nhân, nô tỳ đã theo lời dặn của ngài mang thuốc cho hai người kia”

Lưu mỹ nhân nhắm hờ mắt, miệng đẹp khẽ mở:“ làm tốt lắm, sau này ngươi chú ý hai người đó, có gì phải bẩm báo với bổn cung”

“ Dạ, mỹ nhân” cung nữ kia sợ hãi gật đầu, chiều nay Lưu mỹ nhân tìm nàng, muốn nàng theo dõi hai cung nữ mới vào kia, tuy không muốn nhưng nàng cũng không có gan kháng lại.

Lưu mỹ nhân chợt nói:“ Làm việc cho bổn cung sẽ có thưởng, còn nếu ngươi dám phản bổn cung, ngươi nhất định sẽ không có kết cục tốt, có nghe không?”

Cung nữ kia hoảng sợ quỳ sụp xuống, dập đầu lia lịa:“ Nô tỳ tuân mệnh, sẽ không phụ lòng mỹ nhân”

Lưu mỹ nhân chợt nở nụ cười tươi như hoa:“ tốt lắm, ra ngoài A Hữu sẽ thưởng cho ngươi, lui ra đi, bổn cung muốn nghỉ ngơi rồi”

“ Dạ nô tỳ cáo lui” Nói xong cúi người lui ra ngoài, đứng trước mặt mỹ nhân thật đáng sợ mà.

Lưu mỹ nhân nhàn nhã nhắm mắt lại, khóe môi cong lên đầy thâm hiểm....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.