Chương trước
Chương sau
Sáng sớm hôm nay Lâm Tư Thanh dẫn Lâm Y Nguyệt đến cửa hàng, nói là muốn nàng đi đến có thể sẽ nhớ lại gì đó, nàng cũng không thể từ chối, chỉ đành đi theo nàng ta, mặc dù có nhìn đến mòn con mắt thì nàng cũng chả nhớ gì nhưng là nếu từ chối có thể sẽ bị nghi ngờ!

Đứng trước cửa hàng rộng rãi Lâm Y Nguyệt mới nhận ra rằng thì ra nhà nàng cũng coi là khá giả trong vùng, trong cửa hàng bày bán nhiều loại vải và y phục sặc sỡ đẹp mắt, một số thì được xếp một số thì được móc lên trên tường, người ra vào cũng rất nhiều, nàng có chút nghiền ngẫm, nếu có thể làm ra mấy tượng người mặt vào thì có lẽ quảng bá có hiệu quả hơn không? Nàng quay qua Lâm Tư Thanh đang xem bản giấy tờ gì đó:“ tỷ tỷ, nếu có thể làm cửa hàng bán nhiều y phục hơn, tỷ tỷ có muốn thử không?”

Lâm Tư Thanh ngạc nhiên nhìn Lâm Y Nguyệt, muội muội của nàng khi nào thì lại muốn xen vào việc buôn bán, nàng không nghĩ muội muội sẽ đề ra sáng kiến gì đo nhưng vẫn mở miệng:“ Muội muội có ý gì?”

Lâm Y Nguyệt cười mỉm thần bí đặt ngón tay lên miệng ra dáng:“ Muội sẽ làm thử đã, nếu được thì lúc đó tỷ tỷ có thể làm theo, bằng không bây giờ làm muội sợ sẽ không hiệu quả, đến lúc đó muội sẽ bị cha mẹ mắng” Nàng muốn thử nghiệm trước đã, ở đây không có silicon cũng không có sứ trắng nhiều, nên đành thuê người đẽo bằng gỗ vậy, nếu hiệu quả thì Lâm gia có thể càng phát triển nhưng lỡ đột ngột áp dụng liền mà không hiệu quả thì khẳng định lỗ vốn, nàng không muốn mạo hiểm.

Lâm Tư Thanh nghi hoặc lan tràn trong mắt, suy nghĩ một hồi lâu mới gật đâu:“ được, muội cứ tự nhiên, dù sao muội đã trưởng thành rồi, sớm muộn gì cũng phải giúp tỷ tỷ trông nom cửa hàng” Đối với thay đổi của muội muội, nàng không để ý nhiều, dù sao cũng chỉ là mất trí nhớ tạm thời.

Lâm Y Nguyệt cười rạng rỡ, ôm cánh tay của Lâm Tư Thanh ngọt ngào nói:“ Muội biết tỷ tỷ thương muội nhất mà”

Lâm Tư Thanh cười một tiếng nhéo lỗ mũi của Lâm Y Nguyệt một cái, cưng chiều nói:“ Muội á, chỉ biết lợi dụng tỷ tủ này thôi” Đa số mỗi khi muội ấy bị cha mắng đều đem nàng ra chống đỡ, dường như đã thành thói quen.

“ Vậy muội đi chuẩn bị đây, Đông Mai, chúng ta đi” Lâm Y Nguyệt gật đầu một cái với tỷ tỷ nàng, rồi quay sang Đông Mai lên tiếng, hai người cùng rời khỏi cửa hàng.

............

Đông Mai đi một lúc thật lâu nhịn không được hỏi:“ Tiểu thư chúng ta đi đâu đây?” Tự dưng đi nãy giờ không nghỉ, cũng chẳng biết ngài ấy định làm gì.

Lâm Y Nguyệt nhìn Đông Mai buồn cười nói:“ Đông Mai, em mỏi chân rồi hả, còn một đoạn nữa là đến rồi, ta muốn tìm thợ mộc”

Đông Mai buồn bực gãi đầu:“ Tiểu thư, vì sao phải tìm thợ mộc nha??” Lúc nãy tiểu thư nói muốn giúp cửa hàng phát triển, nàng có nghe, nhưng mà... việc đó liên quan gì đến đi tìm thợ mộc? Tiểu thư ngày càng kì lạ quá đi, ngày xưa ngài ấy tuy có chút nghịch ngợm nhưng vẫn thẳng thắn nói ra mọi việc, còn bây giờ thì lại cứ thần thần bí bí.

Lâm Y Nguyệt không trả lời Đông Mai chỉ nhìn lên bản hiệu, thản nhiên lên tiếng:“ đến rồi”

Từ nãy đến giờ nàng cảm thấy tai mình muốn ra nước rồi, Đông Mai không ngờ bình thường lại nói nhiều đến vậy.......

Bước vào trong lập tức có một hạ nhân đi lại cung kính nói:“ A, quý khách không biết cần làm gì?”

Lâm Y Nguyệt nhìn chung quanh, một lúc mới mỉm cười nhẹ nhàng nói, giọng nói lanh lảnh như tiếng chuông bạc làm hạ nhân có chút sững sờ:“ Ta muốn đặt chỗ các ngươi năm tượng gỗ cỉa nữ nhân, kiểu dáng khác nhau, nhất định phải tao nhã, quyến rũ một chút, không biết các ngươi làm được không?” Nàng không chắc chắn chỗ này sẽ làm ra giống hoàn toàn được nhưng có lẽ cũng tạm được, nói chung nơi này không có ai làm cái này nên khá hiếm.

Hạ nhân kia lập tức cười xởi lởi:“ Được được, hẹn tiểu thư năm ngày nữa đến nhận, tất cả là 1 vạn lượng” Cái tiểu thư này tuy đặt đồ có chút đặt biệt nhưng vẫn không thể làm khó bọn hắn được, chỗ bọn hắn là nơi đẽo danh tiếng nhất vùng.

Lâm Y Nguyệt mừng rỡ:“ được, hẹn 5 ngày sau ta quay lại, cáo từ” Không ngờ lại nhanh đến như vậy, xem ra nàng không tìm sai chỗ rồi!

“ Xin mời” Hạ nhân kia đưa tay tiễn nàng, chờ 2 người đi xa rồi mới quay vào căn phòng gần đó, cúi đầu cung kính nói:“ Chủ nhân, cô nương đó đặt 5 ngẫu nhân”

Lão già ngồi trên chiếc ghế sờn màu đưa tay ngăn cản lời hạ nhân kia, ông ta híp mắt trầm ngâm:“ Ta biết trước rồi, nàng.... sau này sẽ là tội nhân thiên cổ, suốt kiếp bị người đời thóa mạ”

Hạ nhân kia có chút không tin được:“ ơ, nhưng mà... cô nương ấy rất lương thiện, con có cảm giác cô nương đó cứ như phật tổ vậy, làm sao....” Thầy của hắn tuy là một thợ mộc trứ danh nhưng ít ai biết được ông là cao nhân chánh tu, mọi sự việc đều có thể bấm đốt mà tính ra chuẩn xác, cơ bản hắn chưa bao giờ nghi ngờ, nhưng mà lần này,.... hắn quả thật có chút không tin được việc đó, nàng rõ ràng lương thiện như vậy, có thể nói nàng như phật tổ phổ độ chúng sinh, cớ sao sau này lại trở thành tội nhân thiên cổ suốt kiếp bị người đời thóa mạ được?

Lão nhân kia vuốt chòm râu bạc, ánh mắt nhìn xa xăm, chậm chạp mở miệng:“ Chốn thâm cung là nơi biến đổi lòng dạ con người! “ Nói xong ông đứng dậy đi ra ngoài, ánh mắt lóe sáng, nàng là cô phượng tinh vân hay là thiên sát cô tinh đây, ông không nhìn rõ được việc này, xem ra cô nương này không đơn giản như bề ngoài.

Hạ nhân kia ngớ người, thâm cung? không lẽ ý sư phụ là.....

.............

Trở lại Lâm gia, Lâm Y Nguyệt cười vui vẻ ôm lấy Lâm phu nhân ngồi nơi bàn trà, nàng nhẹ giọng nói:“ Mẫu thân, ai chọc người không vui vậy nha?” Vì sao vẻ mặt của bà lại u sầu như vậy? Có chuyện gì sao?

Lâm phu nhân nhìn Lâm Y Nguyệt, nước mắt rơi xuống nhanh chóng, ôm lấy nàng khóc lớn, miệng vẫn nói:“Y Nguyệt, nữ nhi của ta, số con sao lại bạc mệnh như vậy, mất trí nhớ chưa qua, bây giờ lại bị đưa đi tuyển tú tiến cung, mẫu thân làm sao sống nổi đây, huhu” Cảm giác lúc giấy thông báo đến tay bà chỉ thiếu chút nữa ngất tại chỗ, trời cao vì sao cứ đối đãi như vậy với nữ nhi của bà, rốt cuộc bà tạo nệ nghiệt gì đây?

Đong Mai hoảng sợ hét lên:“ Cái gì, tiểu thư bị đưa đi tuyển tú tiến cung? Sao có thể?” Tiểu thư nàng yếu đuối nhu nhược như vậy làm sao có thể ở nói đó chống đỡ được?

Lâm Y Nguyệt kinh ngạc, chuyện gì đây? Nàng đi tuyển tú? Hoang mang đứng đậy nhìn Lâm phu nhân, luống cuống hỏi:“ Mẫu thân, không đi có được không?” Nàng không muốn vào đó, bao nhiêu bộ phim chốn cung đình nàng đều xem qua rồi, ai mà biết kết quả của nàng thê thảm ra sao? Nàng....... không muốn vào đó.

Lâm Tư Thanh lúc này cũng chạy hồng hộc vào, lúc nghe tin nàng và muội muội chuẩn bị tiến cung nàng đã có bao nhiêu hoảng sợ, năm ngoái hoàng đế hiện đang tại vị trong một lần mất hứng lôi hết cung nữ ra xử chém, nàng không muốn tuổi đời của mình cứ như vậy bị cắt đứt.

“ Mẫu thân, Tư Thanh cũng không muốn đi, Tư Thanh muốn ở lại phụng dưỡng cha mẹ, mẹ, xin hãy cứu con”

Lâm lão gia đứng ngay cửa thở dài phiền não, ông không dám đi vào, vì ông khôg biết sẽ đối mặt với hai nữ nhi ra sao, ông không đành lòng để hai đứa đi, nhưng lệnh vua ông không dám cãi, Lâm gia còn 43 miệng ăn, sao có thể vì ông mà diệt tộc được,

Lâm phu nhân khóc nức nở, ôm hai nữ nhi vào lòng, bà nghẹn ngào nói:“ Mẫu thân cũng không muốn, nhưng trước ngày tiến cung, người nào thiếu sẽ bị tru di cửu tộc, một đời cha các con cực lực làm lụng, xứng với tổ tiên, không thể để Lâm gia bị hủy hoại trong tay ông ấy, Y Nguyệt.... Tư Thanh.... mẫu thân.... mẫu thân....” Còn chưa nói xong bà đã bật khóc đến nghẹn lòng.

Lâm Y Nguyệt cắn môi cúi đầu, một tay ôm chặt lấy y phục trước ngực, nàng... không thể để Lâm gia liên lụy được, nàng không thể, nàng phải thay Lâm Y Nguyệt kia bảo vệ gia tộc của nàng, nếu là nàng(LTN trước kia) còn ở đây, chắc cũng làm vậy, nên bây giờ nàng đang chiếm thân xác của nàng ta, thì phải thuận theo mà làm, dù trong cung mưu mô chước quỷ đầy rẫy nhưng có khi như vậy cũng tốt, đến lúc nàng quay trở vê được hiện đại thì ở đây cũng chỉ xem nàng đã chết ở trong cung rồi!

“ Con sẽ đi” giọng nàng nhẹ nhàng bình tĩnh đến cực độ, cứ như đây chỉ là chuyện nhỏ, làm mọi người đều đưa mắt nhìn nàng, nàng cười gượng:“ Cũng là tiến cung thôi, sau này có lẽ cũng được ra ngoài, cha mẹ đừng thương tâm”

Lâm Tư Thanh kinh ngạc nhìn muội muội, một lúc sau nàng cắn môi, hạ thấp lông my run rẩy, một lúc sau vẫn là không ngừng sợ hãi nói:“ Con không muốn đi, con không muốn đi” Muội muội nàng có thể chưa biết được sự nguy hiểm trong cung nhưng nàng thì khác, nàng không muốn đi chết, nàng muốn sống, muốn lấy chồng, muốn sinh con đẻ cái, sống cuộc sống sung sướng.

Đông Mai quỳ xuống, hai mắt cầu xin nhìn Lâm phu nhân:“ phu nhâ, xin hãy để Đông Mai đi thay đại tiểu thư”

“ Đông Mai, ngươi nói bậy gì đó, ta đi rồi em có thể tự do tìm hạnh phúc riêng mình” Lâm Y Nguyệt đứng bật dậy nhíu nhẹ hàng lông mày lại lo lắng nhìn Đông Mai.

Lâm Tư Thanh gật gật đầu, vội vàng bám thân Lâm phu nhân khóc:“ Mẫu thân, để Đông Mai đi thay con đi, như vậy cũng được mà”

Lâm phu nhân nhìn Đông Mai chần chừ, dù sao lòng mẹ vẫn thiên về con gái mình hơn, bà tuy thấy có lỗi vì đã lợi dụng Đông Mai nhưng bà không muốn mất luôn đứa này:“ Đông Mai ngươi thực sự nghĩ kĩ rồi sao?”

Đông Mai kiên quyết gật đầu:“ phu nhân, Đông Mai là nhị tiểu thư đưa về, có tiểu thư mới có Đông Mai hôm nay, tiểu thư tiến cung thì nô tì cũng nguyện ý đi tbeo tiểu thư, sẽ chăm sóc ngài thay phu nhân, tiểu thư, hạnh phúc của Đông Mai là được bên cạnh tiểu thư, mong tiểu thư đừng vứt bỏ nô tì”

Lâm Y Nguyệt nhất thời đôi mắt ngân ngấn lệ, cảm động đỡ lấy Đông Mai dậy, khẽ mắng:“ Nha đầu ngốc này, nói bậy gì đó, tiểu thư làm sao có thể vứt bỏ ngươi được” Lâm Y Nguyệt, cô có được một nha hoàn tốt lắm, tôi rất hâm mộ cô.

Lâm tư Thanh thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch xuống đất vuốt cuốt lồng ngực đang đập kịch liệt.

--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

Sáng sớm hôm nay Lâm Tư Thanh dẫn Lâm Y Nguyệt đến cửa hàng, nói là muốn nàng đi đến có thể sẽ nhớ lại gì đó, nàng cũng không thể từ chối, chỉ đành đi theo nàng ta, mặc dù có nhìn đến mòn con mắt thì nàng cũng chả nhớ gì nhưng là nếu từ chối có thể sẽ bị nghi ngờ!

Đứng trước cửa hàng rộng rãi Lâm Y Nguyệt mới nhận ra rằng thì ra nhà nàng cũng coi là khá giả trong vùng, trong cửa hàng bày bán nhiều loại vải và y phục sặc sỡ đẹp mắt, một số thì được xếp một số thì được móc lên trên tường, người ra vào cũng rất nhiều, nàng có chút nghiền ngẫm, nếu có thể làm ra mấy tượng người mặt vào thì có lẽ quảng bá có hiệu quả hơn không? Nàng quay qua Lâm Tư Thanh đang xem bản giấy tờ gì đó:“ tỷ tỷ, nếu có thể làm cửa hàng bán nhiều y phục hơn, tỷ tỷ có muốn thử không?”

Lâm Tư Thanh ngạc nhiên nhìn Lâm Y Nguyệt, muội muội của nàng khi nào thì lại muốn xen vào việc buôn bán, nàng không nghĩ muội muội sẽ đề ra sáng kiến gì đo nhưng vẫn mở miệng:“ Muội muội có ý gì?”

Lâm Y Nguyệt cười mỉm thần bí đặt ngón tay lên miệng ra dáng:“ Muội sẽ làm thử đã, nếu được thì lúc đó tỷ tỷ có thể làm theo, bằng không bây giờ làm muội sợ sẽ không hiệu quả, đến lúc đó muội sẽ bị cha mẹ mắng” Nàng muốn thử nghiệm trước đã, ở đây không có silicon cũng không có sứ trắng nhiều, nên đành thuê người đẽo bằng gỗ vậy, nếu hiệu quả thì Lâm gia có thể càng phát triển nhưng lỡ đột ngột áp dụng liền mà không hiệu quả thì khẳng định lỗ vốn, nàng không muốn mạo hiểm.

Lâm Tư Thanh nghi hoặc lan tràn trong mắt, suy nghĩ một hồi lâu mới gật đâu:“ được, muội cứ tự nhiên, dù sao muội đã trưởng thành rồi, sớm muộn gì cũng phải giúp tỷ tỷ trông nom cửa hàng” Đối với thay đổi của muội muội, nàng không để ý nhiều, dù sao cũng chỉ là mất trí nhớ tạm thời.

Lâm Y Nguyệt cười rạng rỡ, ôm cánh tay của Lâm Tư Thanh ngọt ngào nói:“ Muội biết tỷ tỷ thương muội nhất mà”

Lâm Tư Thanh cười một tiếng nhéo lỗ mũi của Lâm Y Nguyệt một cái, cưng chiều nói:“ Muội á, chỉ biết lợi dụng tỷ tủ này thôi” Đa số mỗi khi muội ấy bị cha mắng đều đem nàng ra chống đỡ, dường như đã thành thói quen.

“ Vậy muội đi chuẩn bị đây, Đông Mai, chúng ta đi” Lâm Y Nguyệt gật đầu một cái với tỷ tỷ nàng, rồi quay sang Đông Mai lên tiếng, hai người cùng rời khỏi cửa hàng.

............

Đông Mai đi một lúc thật lâu nhịn không được hỏi:“ Tiểu thư chúng ta đi đâu đây?” Tự dưng đi nãy giờ không nghỉ, cũng chẳng biết ngài ấy định làm gì.

Lâm Y Nguyệt nhìn Đông Mai buồn cười nói:“ Đông Mai, em mỏi chân rồi hả, còn một đoạn nữa là đến rồi, ta muốn tìm thợ mộc”

Đông Mai buồn bực gãi đầu:“ Tiểu thư, vì sao phải tìm thợ mộc nha??” Lúc nãy tiểu thư nói muốn giúp cửa hàng phát triển, nàng có nghe, nhưng mà... việc đó liên quan gì đến đi tìm thợ mộc? Tiểu thư ngày càng kì lạ quá đi, ngày xưa ngài ấy tuy có chút nghịch ngợm nhưng vẫn thẳng thắn nói ra mọi việc, còn bây giờ thì lại cứ thần thần bí bí.

Lâm Y Nguyệt không trả lời Đông Mai chỉ nhìn lên bản hiệu, thản nhiên lên tiếng:“ đến rồi”

Từ nãy đến giờ nàng cảm thấy tai mình muốn ra nước rồi, Đông Mai không ngờ bình thường lại nói nhiều đến vậy.......

Bước vào trong lập tức có một hạ nhân đi lại cung kính nói:“ A, quý khách không biết cần làm gì?”

Lâm Y Nguyệt nhìn chung quanh, một lúc mới mỉm cười nhẹ nhàng nói, giọng nói lanh lảnh như tiếng chuông bạc làm hạ nhân có chút sững sờ:“ Ta muốn đặt chỗ các ngươi năm tượng gỗ cỉa nữ nhân, kiểu dáng khác nhau, nhất định phải tao nhã, quyến rũ một chút, không biết các ngươi làm được không?” Nàng không chắc chắn chỗ này sẽ làm ra giống hoàn toàn được nhưng có lẽ cũng tạm được, nói chung nơi này không có ai làm cái này nên khá hiếm.

Hạ nhân kia lập tức cười xởi lởi:“ Được được, hẹn tiểu thư năm ngày nữa đến nhận, tất cả là 1 vạn lượng” Cái tiểu thư này tuy đặt đồ có chút đặt biệt nhưng vẫn không thể làm khó bọn hắn được, chỗ bọn hắn là nơi đẽo danh tiếng nhất vùng.

Lâm Y Nguyệt mừng rỡ:“ được, hẹn 5 ngày sau ta quay lại, cáo từ” Không ngờ lại nhanh đến như vậy, xem ra nàng không tìm sai chỗ rồi!

“ Xin mời” Hạ nhân kia đưa tay tiễn nàng, chờ 2 người đi xa rồi mới quay vào căn phòng gần đó, cúi đầu cung kính nói:“ Chủ nhân, cô nương đó đặt 5 ngẫu nhân”

Lão già ngồi trên chiếc ghế sờn màu đưa tay ngăn cản lời hạ nhân kia, ông ta híp mắt trầm ngâm:“ Ta biết trước rồi, nàng.... sau này sẽ là tội nhân thiên cổ, suốt kiếp bị người đời thóa mạ”

Hạ nhân kia có chút không tin được:“ ơ, nhưng mà... cô nương ấy rất lương thiện, con có cảm giác cô nương đó cứ như phật tổ vậy, làm sao....” Thầy của hắn tuy là một thợ mộc trứ danh nhưng ít ai biết được ông là cao nhân chánh tu, mọi sự việc đều có thể bấm đốt mà tính ra chuẩn xác, cơ bản hắn chưa bao giờ nghi ngờ, nhưng mà lần này,.... hắn quả thật có chút không tin được việc đó, nàng rõ ràng lương thiện như vậy, có thể nói nàng như phật tổ phổ độ chúng sinh, cớ sao sau này lại trở thành tội nhân thiên cổ suốt kiếp bị người đời thóa mạ được?

Lão nhân kia vuốt chòm râu bạc, ánh mắt nhìn xa xăm, chậm chạp mở miệng:“ Chốn thâm cung là nơi biến đổi lòng dạ con người! “ Nói xong ông đứng dậy đi ra ngoài, ánh mắt lóe sáng, nàng là cô phượng tinh vân hay là thiên sát cô tinh đây, ông không nhìn rõ được việc này, xem ra cô nương này không đơn giản như bề ngoài.

Hạ nhân kia ngớ người, thâm cung? không lẽ ý sư phụ là.....

.............

Trở lại Lâm gia, Lâm Y Nguyệt cười vui vẻ ôm lấy Lâm phu nhân ngồi nơi bàn trà, nàng nhẹ giọng nói:“ Mẫu thân, ai chọc người không vui vậy nha?” Vì sao vẻ mặt của bà lại u sầu như vậy? Có chuyện gì sao?

Lâm phu nhân nhìn Lâm Y Nguyệt, nước mắt rơi xuống nhanh chóng, ôm lấy nàng khóc lớn, miệng vẫn nói:“Y Nguyệt, nữ nhi của ta, số con sao lại bạc mệnh như vậy, mất trí nhớ chưa qua, bây giờ lại bị đưa đi tuyển tú tiến cung, mẫu thân làm sao sống nổi đây, huhu” Cảm giác lúc giấy thông báo đến tay bà chỉ thiếu chút nữa ngất tại chỗ, trời cao vì sao cứ đối đãi như vậy với nữ nhi của bà, rốt cuộc bà tạo nệ nghiệt gì đây?

Đong Mai hoảng sợ hét lên:“ Cái gì, tiểu thư bị đưa đi tuyển tú tiến cung? Sao có thể?” Tiểu thư nàng yếu đuối nhu nhược như vậy làm sao có thể ở nói đó chống đỡ được?

Lâm Y Nguyệt kinh ngạc, chuyện gì đây? Nàng đi tuyển tú? Hoang mang đứng đậy nhìn Lâm phu nhân, luống cuống hỏi:“ Mẫu thân, không đi có được không?” Nàng không muốn vào đó, bao nhiêu bộ phim chốn cung đình nàng đều xem qua rồi, ai mà biết kết quả của nàng thê thảm ra sao? Nàng....... không muốn vào đó.

Lâm Tư Thanh lúc này cũng chạy hồng hộc vào, lúc nghe tin nàng và muội muội chuẩn bị tiến cung nàng đã có bao nhiêu hoảng sợ, năm ngoái hoàng đế hiện đang tại vị trong một lần mất hứng lôi hết cung nữ ra xử chém, nàng không muốn tuổi đời của mình cứ như vậy bị cắt đứt.

“ Mẫu thân, Tư Thanh cũng không muốn đi, Tư Thanh muốn ở lại phụng dưỡng cha mẹ, mẹ, xin hãy cứu con”

Lâm lão gia đứng ngay cửa thở dài phiền não, ông không dám đi vào, vì ông khôg biết sẽ đối mặt với hai nữ nhi ra sao, ông không đành lòng để hai đứa đi, nhưng lệnh vua ông không dám cãi, Lâm gia còn 43 miệng ăn, sao có thể vì ông mà diệt tộc được,

Lâm phu nhân khóc nức nở, ôm hai nữ nhi vào lòng, bà nghẹn ngào nói:“ Mẫu thân cũng không muốn, nhưng trước ngày tiến cung, người nào thiếu sẽ bị tru di cửu tộc, một đời cha các con cực lực làm lụng, xứng với tổ tiên, không thể để Lâm gia bị hủy hoại trong tay ông ấy, Y Nguyệt.... Tư Thanh.... mẫu thân.... mẫu thân....” Còn chưa nói xong bà đã bật khóc đến nghẹn lòng.

Lâm Y Nguyệt cắn môi cúi đầu, một tay ôm chặt lấy y phục trước ngực, nàng... không thể để Lâm gia liên lụy được, nàng không thể, nàng phải thay Lâm Y Nguyệt kia bảo vệ gia tộc của nàng, nếu là nàng(LTN trước kia) còn ở đây, chắc cũng làm vậy, nên bây giờ nàng đang chiếm thân xác của nàng ta, thì phải thuận theo mà làm, dù trong cung mưu mô chước quỷ đầy rẫy nhưng có khi như vậy cũng tốt, đến lúc nàng quay trở vê được hiện đại thì ở đây cũng chỉ xem nàng đã chết ở trong cung rồi!

“ Con sẽ đi” giọng nàng nhẹ nhàng bình tĩnh đến cực độ, cứ như đây chỉ là chuyện nhỏ, làm mọi người đều đưa mắt nhìn nàng, nàng cười gượng:“ Cũng là tiến cung thôi, sau này có lẽ cũng được ra ngoài, cha mẹ đừng thương tâm”

Lâm Tư Thanh kinh ngạc nhìn muội muội, một lúc sau nàng cắn môi, hạ thấp lông my run rẩy, một lúc sau vẫn là không ngừng sợ hãi nói:“ Con không muốn đi, con không muốn đi” Muội muội nàng có thể chưa biết được sự nguy hiểm trong cung nhưng nàng thì khác, nàng không muốn đi chết, nàng muốn sống, muốn lấy chồng, muốn sinh con đẻ cái, sống cuộc sống sung sướng.

Đông Mai quỳ xuống, hai mắt cầu xin nhìn Lâm phu nhân:“ phu nhâ, xin hãy để Đông Mai đi thay đại tiểu thư”

“ Đông Mai, ngươi nói bậy gì đó, ta đi rồi em có thể tự do tìm hạnh phúc riêng mình” Lâm Y Nguyệt đứng bật dậy nhíu nhẹ hàng lông mày lại lo lắng nhìn Đông Mai.

Lâm Tư Thanh gật gật đầu, vội vàng bám thân Lâm phu nhân khóc:“ Mẫu thân, để Đông Mai đi thay con đi, như vậy cũng được mà”

Lâm phu nhân nhìn Đông Mai chần chừ, dù sao lòng mẹ vẫn thiên về con gái mình hơn, bà tuy thấy có lỗi vì đã lợi dụng Đông Mai nhưng bà không muốn mất luôn đứa này:“ Đông Mai ngươi thực sự nghĩ kĩ rồi sao?”

Đông Mai kiên quyết gật đầu:“ phu nhân, Đông Mai là nhị tiểu thư đưa về, có tiểu thư mới có Đông Mai hôm nay, tiểu thư tiến cung thì nô tì cũng nguyện ý đi tbeo tiểu thư, sẽ chăm sóc ngài thay phu nhân, tiểu thư, hạnh phúc của Đông Mai là được bên cạnh tiểu thư, mong tiểu thư đừng vứt bỏ nô tì”

Lâm Y Nguyệt nhất thời đôi mắt ngân ngấn lệ, cảm động đỡ lấy Đông Mai dậy, khẽ mắng:“ Nha đầu ngốc này, nói bậy gì đó, tiểu thư làm sao có thể vứt bỏ ngươi được” Lâm Y Nguyệt, cô có được một nha hoàn tốt lắm, tôi rất hâm mộ cô.

Lâm tư Thanh thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch xuống đất vuốt cuốt lồng ngực đang đập kịch liệt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.