Mà như thể, Vỹ Chu Đào đã biết được ngoại trừ cái thích bình thường như việc cô thích Miao vì đã tặng quà cho cô với cái 'thích' gần gũi, thân mật, thích một người khác giới, muốn người ấy dành tình cảm đặc biệt cho cô, hơn nữa là muốn trong mắt người ấy chỉ có mỗi cô.
Vỹ Chu Đào thẩn thờ nhìn trần nhà, lẩm bẩm một mình: "Mình có 'biến thái' quá không?"
Phòng kín không có lấy một động tĩnh, không khí ấm áp đặc quánh, Tần Quốc oTrường nghe rõ không sót chữ nào, xoay lưng nhìn cô, cười cợt: "Nói nhảm, em mà là biến thái?"
Cô vô thức bĩu môi. Chẳng phải anh trước đó đã nói như vậy? Cô còn nhớ rất rõ anh từng nói 'thích theo kiểu ích kỷ' gọi là biến thái; cô thích anh chỉ cười với mỗi mình cô, thích anh ôm duy nhất một mình cô, thích anh từ trong tim lẫn thể xác đều chỉ đặc biệt muốn cô.. chung quy lại thì cô chẳng phải biến thái?
Tần Quốc Trường ngồi vào bàn, mở laptop xem lại chút công việc, nhớ tới chuyện vừa rồi, anh bổ sung: "Thử xem? Xem em biến thái ra sao. Mặt non thế này mà biến thái thì thế nào, nhỉ?"
"Nghĩa là con không có biến thái hả cậu?" Vỹ Chu Đào giương đôi mắt tròn trong veo nhìn anh chăm chú, hỏi: "Vậy chú biết ai biến thái không?"
"Tôi nói tôi thì sao? Em thấy tôi có giống biến thái không?" Tần Quốc Trường tuy mắt ở màn hình, tai vẫn rất nghiêm túc lắng nghe cô nhóc làu bàu bên cạnh.
"Cậu đâu có thích con." Vỹ Chu Đào thấy cổ họng hơi nghẹn, "Cậu cũng.. sẽ ôm người khác mà. Cậu đâu có ích kỷ."
"..." Tần Quốc Trường liếc mắt qua trong thoáng chốc, tay nhấp chuột vài cái, như không bỏ ngang, đứng lên đi về phía giường ngủ.
Vỹ Chu Đào thấy vậy sợ anh đến gần sẽ thấy cô lại khóc nhè, rụt cổ giấu mặt vào chăn bông, nơi mùi hương nhàn nhạt thân thuộc phảng phất như liều thuốc an thần.
Tần Quốc Trường xốc chăn đắp gọn lên người Vỹ Chu Đào, bế cô lên, ôm đi tới bàn làm việc, cẩn thận giữ cô ngồi trong lòng hệt ông bố già có được cô con gái đầu lòng nên mừng vui bế khôn siết.
Người trong lòng anh hiện tại cảm thấy cái ôm này không khác mũi dao, đã ôm cô thế này, tất nhiên sau khi cô đi anh cũng sẽ ôm cô gái khác như vậy..
"Gần đây Đào nhỏ cứ nhõng nhẽo với tôi ấy nhỉ? Đúng không?" Tần Quốc Trường nở nụ cười rạng ngời, đáy mắt anh say đắm đắm say mê mẫn như chăm trẻ nhỏ, ngay cả cách anh bọc Vỹ Chu Đào trong chăn cũng đã thừa nhận cô là một cô nhóc chưa lớn.
"Sao cơ?" Tần Quốc Trường đau quá mà cười: "Ai tồi?"
Cô cảm thấy không ổn, cứ thế giữ im lặng, nghiên người chôn mặt vào ngực anh.
"Hmm?" Tần Quốc Trường không ép buộc cô phải ló mặt ra, nhẹ nhàng vỗ về lưng nhỏ, áp môi đến cạnh vành tai cô tựa như là trêu ghẹo: "Tôi tồi như thế nào?"
Vỹ Chu Đào ngứa ngáy rụt cổ, ép mặt vào ngực anh chặt thêm.
Tần Quốc Trường ở bên tai cô cười ra thanh âm thấp trầm gợi cảm, khi không còn chú ý đến khoé môi đẹp đẽ của anh anh thì tiếng cười này lại ấm áp hay ho đến lạ thường.
"Aizz, tôi còn tưởng tôi đối xử với em là tốt nhất rồi, hoá ra là vẫn còn rất tồi." Anh than vãn.
Nghe thấy vậy, Vỹ Chu Đào lập tức bật đầu dậy, đối diện với đôi mắt đen rực rỡ như pha lê cô mới nhận ra đó chỉ là một cú lừa do anh bày ra, vội úp mặt bỏ trốn.
Mấy giây sau không còn thấy động tĩnh gì từ anh, sau lưng phát ra thanh âm "lạch cạch" từ bàn phím laptop. Một lần nữa cô hé mắt ra, từ góc độ này có thể thấy anh đang chăm chú vào công việc, cổ áo rộng để lộ xương quai xanh gợi cảm, góc cằm nam tính tựa điêu khắc, môi vừa vặn hồng nhuận, yết hầu nhô cao quyến rũ có đôi lúc trượt lên trượt xuống tựa hồ cái cần phun lời nói.
Vỹ Chu Đào vô thức lấy hai tay nắm vành áo trước mắt đưa đến che nửa mặt dưới, đôi mắt tròn trong trẻo cũng muốn thoát ra khỏi vẻ đẹp của người đàn ông nhưng thần trí không được tỉnh táo, cô say mê nhìn trộm anh, một đường nét cứng rắn của anh vô tình rơi vào mắt cũng trở nên quý giá đối với cô.
Tần Quốc Trường thình lình cúi đầu nhìn cô, chỉ thoáng qua trong giây lát, khoé môi anh cong lên: "Đẹp không?"
Cô không chối từ: "Dạ có." . Ra chương nhanh nhất tại ﹢ T Ru????TR????Ye????.???????? ﹢
"Vậy thì nhìn nhiều một chút." Anh nửa cười nửa diễn như thật: "Sau này em bỏ nhà đi rồi tới lượt người khác."
Vỹ Chu Đào trong lòng anh im bặt.
Chờ đến khi Tần Quốc Trường làm xong công việc thì cô đã ngủ ngon lành mặc dù là trẻ con không được ru hát, môi anh đào chóp chép thèm ăn, nằm trong tay người đẹp lại ngoan ngoãn đến lạ thường.
Tần Quốc Trường đóng laptop bế cô về giường, tắt đèn, tự anh nằm xuống bên cạnh ôm vào vòng tay, an tĩnh vuốt ve mơn trớn trên lưng nhỏ, môi anh khẽ khàn phủ lên vầng trán mịn sau đó chôn lên mái tóc mềm thơm tho, nhẹ nhàng khép mí mắt.
Đêm khuya chìm trong tĩnh mịch, gió đông bên ngoài cửa sổ buốt giá hiu quạnh, trong phòng chỉ còn tiếng thở nhỏ nhẹ đều đều của hai thân ảnh dính chặt vào nhau.
Cứ tưởng đến tận sáng thì khung cảnh êm đềm này vẫn như vậy, nào hay đôi mắt tròn xoe sáng rực của cô mèo nhỏ phừng phừng khí thế tỉnh táo, bật dậy phóng xuống giường, lẻn ra khỏi phòng mà người còn lại không hề hay biết, còn cho là cô đã ngoan ngoãn ngủ say.
Vỹ Chu Đào chạy lạch bạch trong hành lang, phóng xuống lầu, chạy ra phòng khách, ngắm được mục tiêu là chiếc phong bì dày rơi dưới sàn, cô đến nhặt lên nhét vào túi quần. Phải suy nghĩ rất lâu và nghiêm túc cô mới đoán được thời điểm Tần Quốc Trường vừa cho cô phong bì tiền thì anh cũng cần cô làm gấu nhồi bông, chính xác là thời gian đó cô đã say mê ngắm người đẹp sau đó buông tay bỏ tiền.
Vỹ Chu Đào tìm được thứ mình muốn, xoay người định quay về phòng, chợt mấy bóng đen từ trong góc tối xuất hiện, không quá rõ, chỉ biết là người nhà.
"Chu Đào!"
"Chu Đào!"
Mấy cái bóng thì thào vẫy tay chạy tới níu cổ tay cô, xì xầm vừa đủ nghe: "Đi chơi thôi, có tiền rồi!"
"Đi giờ này hả?" Vỹ Chu Đào trong bóng đêm giương đôi mắt rực rỡ nhìn mọi người: "Lỡ sáng dậy không nổi thì sao?"
"Ban ngày có thời gian rảnh hay không?" Một trong số đó hỏi vặn, không hỏi nhiều, trực tiếp nắm tay cô dắt đi: "Mau lên, anh Sơ Vân đang chờ cửa đấy."
"Ah nhưng mà cậu chủ! Còn cậu chủ!" Vỹ Chu Đào không dám la lớn, thấp cổ bé họng tìm đường đứng lại suy nghĩ cũng không xong. Sợ rằng Tần Quốc Trường đột nhiên thức dậy không thấy cô đâu thì thể nào cũng bị đánh đòn.
Giữa đêm, màn đêm xuyên thấu cơn lạnh lẽo mùa đông, ổ chăn trống vắng, không có vật mềm mại trong lòng, cả gian phòng tĩnh lặng khác thường.
Tần Quốc Trường mặt không cảm xúc, tư thế hơi nghiên qua như vốn dĩ đang ôm Vỹ Chu Đào; không có cô nhóc ở đây anh như không muốn đánh vào mông cô, chỉ cần cô quay lại ngay lập tức thì sẽ đánh nhẹ, nhưng cả một buổi từ rất lâu, mí mắt anh nặng trĩu, kiên nhẫn chờ cô quay về mà vẫn chưa thấy..
Anh bước xuống giường, dáng vẻ trầm lặng ít nói bỗng dưng thay đổi. Bước chân hạ trên sàn lạnh, căn phòng tăm tối khiến thân hình trở nên quỷ mị bí ẩn, một tiếng động nhỏ cũng không thấy đâu.
Vỹ Chu Đào trong lòng có muốn có không muốn đi chơi, kì thực lần cuối cùng cô trốn ra ngoài là khi nào, chỉ nhớ lần đó vô tình để Kim Nhu mỏi mệt không ai đấm bóp, không ai trò chuyện cùng, vô tình Tần Trí Dư biết được, cô liền bị ghẻ lạnh, một cái liếc mắt chú ý bởi ông chủ cũng không còn.
Lần này nhiệm vụ của cô rõ ràng là nghiêm trọng hơn, Kim Nhu từng nhắc nhở cô: "Thằng đó tính nóng, con dỗ được nó là hay rồi. Đừng để nó cáu lên, nó mà cáu thì có ông nội cũng không cản nổi."
Cũng nhờ Kim Nhu tâm sự, cô mới biết được Miao và Tần Quốc Trường có bài xích với nhau trong chuyện làm ăn, nghe nói trước kia anh chủ động giúp đỡ với danh nghĩa là người nhà, kết quả là sự quan tâm của anh bị Miao phủ bỏ, khinh ghét, cho là anh tự cao tự đại, sinh ra gia đình xào xáo.
Vỹ Chu Đào có ước cũng chẳng có anh trai, Miao có lại không biết hưởng thụ, cô trước đó có hơi không thích cô ấy - một người con gái chua ngoa đanh đá, trang phục âu, tóc buộc cao như thể con trai. Nhưng nhìn kĩ, thì Miao thực sự đỉnh của đỉnh nhan sắc, chỉ là cô ấy không có hứng thú với việc bồi dưỡng ngoại hình.
Thấy đầu óc Vỹ Chu Đào trôi dạt về nơi nào đó, Ái Mỹ huơ huơ tay trước mắt cô, "Này, này! Tới rồi, mau xuống!"
"Ồ." Vỹ Chu Đào nghe lời đẩy cửa xe bước xuống, chưa kịp chạm hai chân xuống đất thì bị gọi lại: "Chu Đào, còn tiền xe!"
"Ồ.. đây." Cô moi ví tiền trong túi quần ra, lấy tờ mệnh giá vừa đưa cho người gần nhất là Ái Mỹ. Ái Mỹ cau mày: "Ban nãy chú tài xế nói là tổng 5 người năm trăm nghìn kia mà?"
"À.." Nghe vậy, Vỹ Chu Đào lại moi trong ví ra thêm vài tờ đủ năm trăm nghìn đưa cho Ái Mỹ, căn dặn: "Chút nữa mỗi người trả lại cho em một trăm nha."
"Biết rồi." Đám người cộc lốc trả lời.
Vỹ Chu Đào thấy không hay cho lắm, lùi về sau nhường đường cho họ xuống xe, cảm thấy không được vui, giống như số tiền lớn vừa rồi không cánh mà bay đi vậy.
Huỵch. Đột nhiên tấm lưng nhỏ va phải một thứ gì đó.
Vỹ Chu Đào ngoái đầu nhìn thấy dáng vẻ gợi cảm, phong tình của phụ nữ trạc hai mươi ngoài, đồi núi trập trùng, eo hông đầy đặn, ăn mặc quyến rũ, chỉ có điều mùi hương cơ thể nồng nặc có hơi quen.
"Xin lỗi." Cô ngẩng mặt, kinh ngạc trợn tròn mắt, phát hiện đó là Ngọc Nga, người bạn cùng phòng trước kia, dường như sau vụ việc cô nàng làm loạn Tần Quốc Trường thì không còn thấy mặt đâu nữa.
Vỹ Chu Đào thấy sự việc không đơn thuần là bao, xoay đầu nhìn lại thì taxi đã xa, mấy người làm việc có thể nói là dưới trướng cô đứng vây thành vòng, kì quặc thay là cô không làm gì sai cũng cảm thấy sợ hãi.
Ngọc Nga đứng trước mặt cô, bộ dáng hung hãn, ánh mắt lườm cô khinh bỉ: "Vỹ Chu Đào, hôm nay tao và mày giải quyết một thể."
Trong những hoàn cảnh thế này, dù không có gương Vỹ Chu Đào cũng biết mặt mình đã trắng bệch, căng thẳng gượng cười muốn giải quyết nhẹ nhàng. Mà hầu như mỗi khi cô muốn giải quyết nhẹ nhàng, người đối diện thấy vẻ sợ sệt của cô cũng thế mà hung hăng hơn.
Vỹ Chu Đào gãi gãi gáy, từ khi xuống xe bỗng lạnh lẽo bởi gió thổi, trên người cô chỉ mặc mỗi bộ pijama dài vải mỏng tang, lưng cô run lên, e dè nói nhỏ: "Tôi với cậu có chuyện gì sao?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]