Chương trước
Chương sau
Tần Quốc Trường hôn nhẹ nhàng, thình lình tỉnh táo, anh sững người nhìn bộ ngực trần dưới ánh nắng tỏ sáng lung linh.

Vỹ Chu Đào cựa quậy chói mắt, thấy vậy anh ngồi lại nghiêm chỉnh, phát hiện đũng quần căng cứng, không an phận muốn tẩu thoát.

Lúc Vỹ Chu Đào hé mắt, nhìn thấy bàn tay to đặt lên ngực mình có xu thế nắn bóp trong vô thức, giọng cô khàn khàn mê ngủ: "Sao cậu chủ chê con biến thái mà cậu chủ chịu bóp."

Tần Quốc Trường mặt không đỏ tim không vội thu tay lại, hỏi vặn: "Tôi sờ em không có cảm giác sao?"

Cô lắc nhẹ đầu: "Dạ đâu có! Bình thường con massage con cũng đâu có cảm giác đâu."

Đồ ngốc!

Tần Quốc Trường cười khẽ, trong đầu loé lên một tia đen tối. Vỹ Chu Đào đang tê liệt tạm thời, thuốc không quá liều, cô vẫn có thể cử động nhẹ nhàng như vẫy đạp nhưng không thể đi hay làm việc gì, hơn hết cô còn không biết đau hay có cảm giác; ý của anh chính xác là sợ cô chịu đau không nổi, cương quyết chăm cô mau khỏi thì khi tiêm thuốc làm mềm cô sẽ không đau đớn.

"Ừm, thật ra cũng dễ chịu." Tần Quốc Trường nâng tay lên vuốt ve lồng ngực cô, xoa nắn nhẹ nhàng, nhào nặn trong hưng phấn, "Chút nữa thưởng cho em sau."

Vỹ Chu Đào cười như không cười, bị lột đồ lúc nào không hay, chỉ biết ngượng đỏ lựng mặt.

Tần Quốc Trường vô cùng nghiêm túc, mặc dù hay trêu chọc Vỹ Chu Đào nhưng với việc hứa hẹn chăm cô anh không bỏ bê bất gì giây phút nào. Anh hứa không để cô một mình, kết quả là từ khi cô tỉnh lại khỏi tay thần chết thì hầu như lúc nào cũng gần gũi trò chuyện, đọc sách, cho cô xem phim, chải tóc, dưỡng da, nấu ăn cho cô, làm cho cô thật nhiều điều khác nữa.

Vỹ Chu Đào cảm động muốn chết, khoé môi lúc nào cũng khúc khích cười cười như bị ngốc, có lúc thì bị anh ghẹo quá trớn khóc sướt mướt như mưa.. chung quy bên anh vui buồn lẫn lộn, chẳng khi nào cảm xúc trong ngực được bình yên.

Đêm nọ tuyết phủ ngập kính cửa sổ, Vỹ Chu Đào ngồi ngoan ngoãn dưới đèn bàn đọc sách, cô đọc rất hăng say, đến đâu cũng hiểu, chỉ là hôm nay không có Tần Quốc Trường ôm ôm nắn khớp tay nên hơi lạnh.

Tần Quốc Trường ở trong nhà quá lâu bị gọi lên nhà chính hỏi chuyện, trong khi anh thực chất cũng không phải ở miết trong nhà, vẫn làm việc, vẫn ra ngoài chọn sách chọn thực phẩm, chỉ là anh ru rú không tiếp xúc với ai ngoài cô, cô không thấy chán, anh cũng không thấy chán.

Lần này anh bị ông nội Tần gọi, ít nhiều cũng sẽ vòi cô lên gặp mặt. Nhưng chẳng hiểu vì sao cô không thấy lo lắng, như thể đã hoàn toàn dựa dẫm vào anh, cho rằng có anh 'bảo kê' thì trời không sợ đất cũng không.

Chốc lát, Tần Quốc Trường trở về với vài ba cái túi đựng quần áo.

Vỹ Chu Đào hau háu mắt quan sát sắc mặt của Tần Quốc Trường, cố tìm ra điểm bất thường nhưng kết quả là số không. Cô hỏi nhỏ: "Cậu có bị mắng không cậu?"

"Ai mắng?"

"Ông chủ!"

Tần Quốc Trường nhún vai: "Tôi lớn rồi, nghe không lọt tai lời ông ấy nữa."

Đoạn, anh ngồi xuống bên mép giường cạnh bàn làm việc nơi cô đang đọc sách, mở túi giấy lôi đống vải mỏng dính ra.

Đứng hình vài giây.

Vỹ Chu Đào chớp chớp mắt hồn nhiên: "Gì vậy cậu?"

Tần Quốc Trường nhét lại vào túi giấy, vạch túi khác ra xem, vạch hết đống túi ra sắc mặt cũng y như một.

Anh day day thái dương, đẩy hết đống đồ xuống sàn.



Vài ba phút trước, Tần Quốc Trường ngồi im nghe mắng chửi, nghe chửi xong rồi thì đi về. Dọc đường thấy Kim Nhu lấp ló mặc áo len ấm đứng nấp từ sau bụi cây phóng ra, tuy tuổi già mà lanh lợi, nhét vào tay anh đống đồ, vỗ vỗ tay anh, dặn dò: "Cho bé Đào! Xinh lắm đấy!"

Vỏn vẹn vài chữ sau đó Kim Nhu vọt bay đi như bà tiên xứ tuyết.

Tần Quốc Trường không có nhiều tò mò, cứ vậy cầm quà của Vỹ Chu Đào trở về.

Vỹ Chu Đào mon men lật trang sách, thì thầm: "Ông chủ mắng cậu gì vậy cậu?"

"Nhiều chuyện!" Anh búng trán cô, cười đùa: "Ông ấy mắng tôi già rồi, vừa tìm được vợ đẹp cho tôi."

Nghe lời này, nhìn điệu bộ nhởn nhơ của anh, Vỹ Chu Đào bĩu môi, thừa biết gia đình họ Tần mấy đời chưa từng có chuyện ép cưới ép gả, họ Tần cả đời tập trung vào công việc, cố gắng nỗ lực, không như bao gia tộc khác sử dụng hình thức liên hôn để giành quyền lực.

Mà cho dù là thật đi chăng nữa, ý anh nói anh già rồi cũng thật vô lí, cô nhỏ giọng trách móc: "Cậu chọc con miết đi, cậu mà già thì cậu Khiêm già hơn!"

Đang vui vẻ như không nghe được cái tên không nên xuất hiện ở đây, Tần Quốc Trường đanh mặt nhìn chằm chằm cô, nhướng một bên mày, thấp giọng: "Thì?"

"Dạ.. dạ là cậu chủ của con xịn hơn!" Vỹ Chu Đào thấy tình hình biết ngay không ổn, lẻo mép ỏng ẹo: "Cậu chủ trẻ hơn cậu Khiêm nhiều lắm, đẹp trai hơn, phong độ hơn chứ không có mập như cậu Khiêm!"

Tần Quốc Trường nhếch mép không cười: "Cao Khiêm thì tuổi là gì với tôi."

"Dạ đúng rồi!"

"Hắn chỉ mới 27, đúng không?"

Cô gật gù: "Dạ chắc vậy á."

"Tôi 32."

"Dạ!" Vỹ Chu Đào cười tươi híp mắt, nghe con số lớn hơn đồng nghĩa với việc Tần Quốc Trường thắng, cô vui mừng thay anh. Rồi bất chợt, nhận ra điều không đúng, nụ cười trên môi cô tắt nghẽn, ngơ ngác nhìn anh.

"Có nhiều trình độ hơn!" Tần Quốc Trường tự hào bổ sung.

Vỹ Chu Đào bần thần vô định, đầu óc rối tung, nói cô ngu đần thì mặt cô quả thực đang ngu ra.

Tần Quốc Trường 32 tuổi, cô không hề nghe lầm.

Hơn ba mươi, da mặt anh sáng sủa trắng trẻo, cơ bắp lực lưỡng như trai mười tám, giọng nói cũng không mò ra được hơn ba mươi, mỗi khi anh chòng ghẹo cô cứ ngỡ anh chỉ mới đôi mươi, trai gái tuổi mới lớn tình tình tứ tứ, không ngờ cô đang có tình ý với ông chú lớn gấp đôi tuổi.

"Mặt em như không bị sao vậy?" Tần Quốc Trường vuốt má đào, "Lạnh không?"

Vỹ Chu Đào lấp ba lấp bấp: "Cậu.."

"Hửm?"

"Cậu.. s-sao cậu.."



"Tôi làm sao?" Tần Quốc Trường khó hiểu nhìn cô.

"Ưm.. sao cậu.. giống anh đẹp trai mà cậu già quá dạ.."

Tần Quốc Trường: "..."

Vỹ Chu Đào như rơi vào vực thẳm, không ngờ đến vụ việc này xảy ra, cô sốc đến mức bàng hoàng đầu óc, trời đất đảo lộn, lỗ tai ong ong nhứt nhói rồi mọi thứ tối đen..

Khi Vỹ Chu Đào tỉnh dậy, không phải vì ngủ đủ, mà là bị ánh mắt gắt gao hâm nóng người. Cô mơ màng nhìn thấy Tần Quốc Trường, anh ngồi dõng dạc trên ghế dựa, hai mắt như thú dữ nhìn cô, lần này một đầu móng tay cũng không cho nắm huống chi là được ôm.

Ngặt nỗi, cơ thể cô bỗng dưng ngủ dậy đau nhứt dữ dội, thay vào đó tay chân mọi hôm nặng trĩu như đá hôm nay nhẹ cẫn. Cô hoang mang vẫy vẫy đạp đạp, cảm giác tự do chưa từng có, cô chống tay lăn một vòng, thật sự cơ thể nhẹ tênh như lông vũ, cô bật mạnh dậy, miệng nhoẽn ra cười dở: "Đi được rồi, đi được rồi, yeah yeah!"

Tần Quốc Trường cau mày trầm mặc không nói gì.

Vỹ Chu Đào hớn hở cười khúc khích vui tươi, lao lên ôm chầm lấy cổ Tần Quốc Trường, nhún nhún trên đùi anh cười thành tiếng khúc khích: "Cậu chủ số một! Cậu chủ tốt nhất, he he, con được đi rồi, cậu chủ tiêm thuốc cho con hả?"

Tần Quốc Trường "ừ" nhạt, phận trai mười hai bến nước, đang cáu giận vì việc cô nhóc chê anh già thì cô chủ động ôm ôm, anh đáp trả cô, nhẹ nhàng vuốt ve: "Thả cho em vận động đấy, nằm miết bụng chướng lên cả rồi."

Mặc dù không hiểu ý anh cho lắm, Vỹ Chu Đào vẫn vui vẻ gật đầu, ngoan ngoãn vâng dạ, siết chặt anh, đánh liều hôn chùn chụt lên má.

Tần Quốc Trường sững sờ mở to mắt, đầu óc choáng váng bay lơ lửng. Cổ anh hơi ngửa ra sau, tỏ vẻ bình thản nhìn cô: "Làm gì vậy?"

"Cậu chủ cũng thơm thơm con mà!" Vỹ Chu Đào thật thà: "Lúc con ngủ á, cậu thơm hẳn môi con cơ, con cũng thích thơm thơm, con muốn thơm cậu chủ nhiều lắm."

Tần Quốc Trường cong môi cười ngờ nghệch, tuy không nói nhưng Vỹ Chu Đào thấy anh lúc này trông thật ngốc. Chắc hẳn quá khứ anh có nhiều bạn gái nhưng không ai nhìn thấy được sự ân cần, dịu dàng của anh, anh phải đeo đuổi và chủ động thành quen, đến khi lần đầu được hôn anh sững người hoang mang.

Vỹ Chu Đào quên mất bản thân vốn dĩ là một cô hầu gái, còn cho rằng Tần Quốc Trường là tri kỉ, thân thiết ôm chặt anh cọ cọ dụi dụi. Việc này cũng dễ hiểu, anh chưa từng xem cô như người làm trong nhà, phân cách cô rõ rệt, ngoài miệng vẫn quen thuộc gọi cậu chủ ơi, cậu chủ à, bên trong cô thì đã 'thích' anh, ngỡ anh là bạn đời.

"Cậu chủ không định ra ngoài thật hả?" Cô thân mật ngồi kẹp hông anh, tay ôm ngang ngực ấm, cổ ngửa một góc cứng nhìn anh. Tần Quốc Trường ngồi trong tư thế thụ động, tay vẫn gọn gàng giữ cô ngồi tránh ngã ngửa, "ừ" nhạt: "Lạnh muốn chết."

Thấy Tần Quốc Trường bắt chước cách nói chuyện của mình, Vỹ Chu Đào ngô nghê cười cười tựa hồ cô ngốc tìm được thú vui: "Cậu chủ mắc cười quá."

Mới đó, Vỹ Chu Đào trở lại làm cô bé ngơ ngơ ngốc ngốc, anh cười khích lệ: "Ừ, mắc cười chết đi được."

Tâm trạng Vỹ Chu Đào mới hăng say, vui vẻ cười chẳng thấy mắt, gò má núng nính khẽ khàn ửng hồng hào. Mảng sáng trên gương mặt Tần Quốc Trường có phần uy nghiêm mà hiền lành, cô nhìn một hồi bỗng nhìn ra trên môi, dưới cằm và dọc hai bên xương quai hàm có gì đó lâm râm đen.

Là cái thứ mà cô nhìn thấy từ đầu nhưng bây giờ mới chính thức hiểu ra, bấy lâu nay Tần Quốc Trường chăm sóc cô, không ai chăm sóc ngược lại cho anh, không biết cạo râu làm nó mọc lên chi chít.

Vỹ Chu Đào điếng đáy người, hoảng hồn nhảy xuống sàn.

Tần Quốc Trường nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu: "Sao vậy?"

"Dạ, dạ.. ưm.." Vỹ Chu Đào gãi gãi đầu, mặt căng thẳng như dây đàn, ngâm nga kéo dài trong cổ họng, tìm lí do: "Con đói."

Thấy thái độ quái lạ của cô, anh thản nhiên đứng lên, tới giường xếp chăn, nói: "Em vào rửa mặt đi."

Vỹ Chu Đào gật gù không đáp, lon ton đi vào phòng tắm rửa mặt. Bồn rửa mặt vừa vặn không cho cô khom xuống, mỗi gương cao ngất, từ ngày Tần Quốc Trường cho phép cô ra vào phòng riêng của anh thì ở đây cũng đầy đủ, kể cả ghế nhựa nhỏ cho cô đứng lên soi da mặt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.