Không biết vì sao vành tai cô nóng bừng bừng, mặt cũng thế, nóng như thiêu. Ngực man mát khó chịu, nhìn 'tri kỉ già' không đoái hoài gì đến nữa, cô bất giác muốn kiệt quệ nằm lăn ra ăn vạ. 
Chắc vì cô không đi xin lỗi sớm hơn.. 
Vỹ Chu Đào cho là mình chậm trễ, nếu trong lúc quản gia Trịnh nằm dưỡng thương ở viện cô nài nỉ bà Tần cho phép cô đi đến chăm sóc ông thì cũng không đến mức bị ngó lơ. 
Ở trong nhà họ Tần, ngoại trừ Kim Nhu gọi cô là 'bé Đào', không cho cô làm việc cực nhọc, không cho cô ăn cơm nguội, thì quản gia Trịnh cũng như ông ngoại của cô - ôn hoà, chất phát, hiền lành. Nói không dối, cô ở trước mặt đồng nghiệp thân thiết từng gọi quản gia Trịnh bằng cái tên thân thuộc "ông ngoại em". 
Chỉ là cô trẻ người non dạ, không biết cách sống sao cho hả lòng người. Lần này cô lỡ lầm làm trọng thương người bạn tốt, biết lỗi mà im lặng, đến cuối cùng cô mất đi bạn bè, hầu như kết quả của cô gần đây chỉ duy nhất một kết cục là đơn độc.. 
Vỹ Chu Đào lủi thủi cắm đầu đi về phía phòng trống bắt tay vào dọn dẹp. 
Trong lúc ý chí lẫn tinh thần tập trung vào việc làm sao nơi nghỉ ngơi của Tần Quốc Trường (và của cô) thoáng đãng ấm ấp như ở nhà thì bên ngoài kéo nhau chạy ào ạt. Cô ngơ ngác ló đầu ra, môi mấp máy chưa kịp hỏi ai chuyện gì thì bị túm tay lôi đi cùng hóng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-nhu-mat-ngot/2737019/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.