Chương trước
Chương sau
Vỹ Chu Đào về đến nhà được Tần Quốc Trường bế bồng trên tay bỗng trở nên ngoan ngoãn lạ thường, mí mắt long lanh hạt phát sáng, chóp mũi hoe hoe màu đỏ say men, bộ dạng ngơ ngẩn lúc cười của cô đích thị là đã mèm đi.

Tần Quốc Trường ôm Vỹ Chu Đào lên, "Lau người cho sạch sẽ đi ngủ sớm, nhé!"

"Cậu chủ lau người cho Chu Đào hả?"

"Không, Chu Đào tự lau đi chứ."

Môi đào mọng bĩu nhẹ, dụi vào áo anh lắc lắc đầu: "Không muốn đâu."

"Nhõng nhẽo nữa cơ đấy." Tần Quốc Trường đi vào phòng tắm, thả cô ngồi vào bồn, giúp cô xả nước ấm sau đó lấy khăn, sữa tắm của cô mang tới, dặn dò: "Nhanh lên nhé, tắm khuya sốt đấy."

Vỹ Chu Đào xụ mặt ngồi như pho tượng, đầu gục xuống nước ấm, tay dập dập nước, đến khi tiếng đóng cửa "cạch" trên đầu phát ra, môi mọng thật sự tủi thân mếu máo.

Tần Quốc Trường thở phào nhẹ nhõm, tới sàn nhặt giày của Vỹ Chu Đào lên đặt gọn vào góc tường, ví nữ cầm tay màu trắng ngà cũng vứt dưới sàn anh nhặt lên; thường thì ví tiền sẽ giữ ảnh thẻ, quáng tính tò mò mở ra xem ảnh của cô nhóc.

Kết quả lại hơn mong đợi, bức ảnh cũ kĩ của một cặp ông cháu, cô bé gái ngồi trên vai ông cắn môi cố tạo điệu cười xinh xắn nhất, đôi chân ngắn cũn béo ú đeo đôi tất hồng đào ưng mắt, đôi mắt của cô trong veo như hồ nước ngọc không nhiễm tí bụi trần.

Tần Quốc Trường vô thức cười tươi, nhẹ nhàng lấy bức ảnh ra khỏi ví tiền, bất ngờ một bức ảnh thẻ thật sự trượt ra rơi xuống sàn, nhưng không phải là ảnh của Vỹ Chu Đào.

Anh nhặt lên, nụ cười trên môi sâu tận mang tai. Sau đó hai bức ảnh chỉ còn lại một, hình ảnh người đàn ông mặt không chút biểu cảm thẳng thắng lộ mặt ra mỗi khi Vỹ Chu Đào mở ví - cô chắc hẳn sẽ thấy động lực kiếm tiền.

Bất tri bất giác đã hơn mười hai giờ, rượu còn trong người, Tần Quốc Trường vẫn cứ thấy nóng hừng hực, ôm thân thể mềm mại đọng hơi mát mẻ kia còn gì bằng, cư nhiên chờ thấy rụng rời mà chẳng thấy cô đâu.

Cạch.

Cửa phòng tắm bị vặn tay nắm một cách bí mật, thế nhưng phòng im trống lặng, động tĩnh nhỏ xíu cũng lọt vào tai anh.

Tần Quốc Trường chiều theo cô nhóc, giả vờ ngủ say.

Đôi chân trần rón rén đi trên sàn lạnh, da thịt còn ươn ướt để lại vô số dấu chân trên sàn, từ từ tiến lên giường, khăn tắm dần lộ ra không đủ che cơ thể căng mướt.

Vỹ Chu Đào quấn mỗi khăn tắm trèo lên giường, hai tay ôm bọt xà phòng trong ngực chồm lên người Tần Quốc Trường, ngồi lên bụng anh, quẹt quẹt bôi bôi bọt xà phòng lên áo, lên mặt, tạo hình ông già Noel cho anh.

Tần Quốc Trường ngửi thấy mùi sữa tắm thơm ngọt, bàn tay ngâm trong nước rộp lên sờ soạng da mặt. Anh mở mắt, thấy cô gái nhỏ với điệu cười ngây thơ như thởu nhỏ, ngồi trên người anh chơi bọt xà phòng, đôi gò má phúng phính tròn đầy trông non mịn...

Bàn tay ấm nóng vươn lên mơn trớn môi đỏ, lướt qua chiếc má mềm, đi đến xương hàm vuốt nhẹ, khẽ khàn sờ đến vai nhỏ.



Người Vỹ Chu Đào run lên, ưỡn ngực, vỗ vỗ bọt lên ngực anh cười ngốc nghếch.

Trượt ----

Ngón tay thô ráp hờ hững móc vào khăn tắm, một động tác nhẹ nhàng kéo, khăn rơi xuống, cảnh xuân mát mẻ lộ ra.

"Ưm, rơi khăn tắm!" Vỹ Chu Đào thấy thế trèo xuống, giọng nói mọng mật, lon ton đi xuống giường lấy khăn định mặc lại.

Tần Quốc Trường cứ nằm ngay đó, nắm cánh tay Vỹ Chu Đào giật mạnh, lôi cô từ dưới giường nằm nhoài vào lòng anh. Lúc cô mở mắt, thấy môi mềm đã không có ý định dừng lại, chạm lên mía mắt cô hôn nhẹ, thân thể như được sưởi ấm.

Vỹ Chu Đào hơi rụt cổ vô thức, thấy có hơi xấu hổ, tay bấm bấm trên vai Tần Quốc Trường, đáp trả anh trên mép môi.

Tần Quốc Trường cười một tiếng, trở mình đè cô nằm dưới thân, môi áp lên môi cắn, mút mát lấy vật mềm, đầu lưỡi vươn ra cạy môi len lỏi vào âu yếm trong khoang miệng.

"Ư ưm.." Từ trong cổ họng Vỹ Chu Đào rên lên, cả người quắp quéo, thấy sự cuồng bạo bên trong miệng mình quá đỗi lạ lẫm, và cả tay nóng vuốt ve da thịt nhạy cảm trên cơ thể.

Trái tim nhỏ rung lên hạnh phúc sau khi nghe tiếng mút lưỡi chùn chụt, Tần Quốc Trường chạm đến gò đồi nhỏ, mơn trớn nụ hồng, xoa nắn trong tay.

Vỹ Chu Đào thấy thật cổ quái, cảm giác muốn chết đi sống lại vì râm ran trên người. Anh thì thầm: "Cậu chủ dạy Đào nhỏ cách ăn nằm."

Giọng nói phong tình yêu nghiệt chẳng khác nào hồ yêu câu dẫn một cô gái thuần khiết, Vỹ Chu Đào không thích bộ mặt 'hư hỏng' này của anh, trong cơn say ngay lập tức đập vào mặt anh một cái "bốp", ba chân bốn cẳng vụt chạy.

"Chạy đâu đấy?" Tần Quốc Trường cười xấu xa, bật dậy chạy theo vào phòng tắm. Nhờ vậy mới phát hiện ra một núi thứ cần dọn dẹp, bọt xà phòng cô nhóc đã bày ra khắp phòng, không còn chỗ chứa nên mới phải bôi lên người anh, sữa tắm cạn chai này chai kia cũng thế.

Tần Quốc Trường nhìn cô nhóc rúm trong bồn tắm không biết nên cười hay khóc.

Đoạn, anh tới bế cô ra khỏi bồn tắm, cầm vòi xịt xịt lên người cô.

Vỹ Chu Đào không quấy nữa, đứng im ngoan ngoãn gục đầu như là biết lỗi.

Trong lúc không chú ý, tay nhỏ mon men sờ lên bụng xoa xoa, sau đó trượt lên ngực.

Toàn bộ viễn cảnh đều lọt vào mắt Tần Quốc Trường.

Cô bóp quả đào tròn vểnh cao, thành hai tay tự nắn bóp, song ngửa cổ nhìn anh, ánh mắt sóng sánh nhiễm men nồng, cánh môi khẽ hé ra kêu một tiếng ngọt lịm.

Tần Quốc Trường: "..."



Tắm xong cho Vỹ Chu Đào, Tần Quốc Trường quấn cô bằng khăn choàng ấm áp, ôm cô về giường, nhét vào ổ chăn, tắt đèn, lên giường ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên trán mịn, khàn khàn thì thầm: "Ngủ ngon."

Vỹ Chu Đào lắc mạnh đầu.

"Hửm?"

Cô cố bật dậy, thế nhưng cánh tay Tần Quốc Trường ôm trước ngực quá mạnh, gồng lên cỡ nào cũng không được. Xong, cô lăn, bò lên người anh nằm sấp, tay dù bị ôm chặt nhưng vẫn rướn cổ lên hôn dưới cằm anh, chùn chụt khắp mặt anh. Khi anh lơ là nới lỏng tay, cô bắt đầu trèo cao hơn, ôm chặt cổ anh hôn tới tấp như kẻ nghiện..

Tần Quốc Trường hưởng thụ không lên bất kì tiếng động, khoé môi ranh mãnh mỉm cười, từng nụ hôn đặt lên mặt anh đếm đủ, đến cổ mới mở mắt, nóng máu đẩy cằm cô ra.

Vỹ Chu Đào biết mình bị ghét, ôm cằm, mặt ấm ức đáng thương, má đào mếu máo như trẻ con.

"Đồ ngốc." Tần Quốc Trường không có hơi để lí giải với cô, vừa rồi còn bỏ chạy, lúc này thì muốn ân ái, Vỹ Chu Đào tuy là ngốc nhưng cực kì thích vờn anh, muốn làm anh phát điên.

Chợt, cô cười "he he", mắt còn đọng lại vết nước hoe hoe, nghe anh mắng "ngốc" liền hiểu thành cô đáng yêu chết mất, nũng nịu dụi dụi vào áo anh như mèo nhỏ.

"..." Tần Quốc Trường chịu thua, từ nãy đến giờ Vỹ Chu Đào chẳng nói câu nào mà chỉ cười rồi khóc, bảo không ngốc thì cũng đành...

"Ngủ đi." Anh nắm ngang sườn Vỹ Chu Đào như thể ôm trẻ con, thả cô nằm lên tay, bắt tay cô ôm ngang eo mình, lần nữa hôn nhẹ lên trán cô, thủ thỉ: "Nghe lời, ngày mai tôi đưa em đi dạo phố, muốn mua gì thì mua, chịu không?"

"Đi dạo phố!" Mong muốn của cô không nhắc cũng thực hiện, hai mắt sóng sánh phát sáng rực rỡ, tay chân vùng lên muốn nhún nhảy nhưng bị ôm cứng; cô cười khúc khích: "Đi dạo phố, đi dạo phố!"

Tần Quốc Trường thấy cô thật trẻ con lúc say xỉn, thường ngày còn cố tỏ ra là người lạnh lùng nhưng giờ phút này tính cách thật sự vô tình lộ hết thảy, làm trái tim anh xuyến xao, cưng nựng cô muốn ngất đi.

"Ngày mai Chu Đào đi dạo phố hả?"

"Ừm, ngày mai cho Chu Đào mặc váy xinh đi dạo phố nhé."

"Xong rồi.. rồi mua bong bóng cho con nữa nha!" Vỹ Chu Đào lảnh lót cất giọng non mềm bên tai Tần Quốc Trường, nhún nhún tựa hồ đứa trẻ cầu xin người lớn mua cho một món đồ cực kì thích.

"Chu Đào thích bong bóng à?"

Cô gật đầu lia lịa, miệng chúm chím cười.

"Được, vậy thì mua bong bóng." Tần Quốc Trường cười nuông chiều, nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô, đặt điều kiện: "Một cái bong bóng, Đào nhỏ hôn tôi một cái, chịu không?"

Vừa có bong bóng vừa được hôn má người đẹp, Vỹ Chu Đào vui sướng cười rạng rỡ, không cần suy nghĩ, lập tức thoả thuận: "Dạ được!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.