Vỹ Chu Đào về đến nhà được Tần Quốc Trường bế bồng trên tay bỗng trở nên ngoan ngoãn lạ thường, mí mắt long lanh hạt phát sáng, chóp mũi hoe hoe màu đỏ say men, bộ dạng ngơ ngẩn lúc cười của cô đích thị là đã mèm đi. 
Tần Quốc Trường ôm Vỹ Chu Đào lên, "Lau người cho sạch sẽ đi ngủ sớm, nhé!" 
"Cậu chủ lau người cho Chu Đào hả?" 
"Không, Chu Đào tự lau đi chứ." 
Môi đào mọng bĩu nhẹ, dụi vào áo anh lắc lắc đầu: "Không muốn đâu." 
"Nhõng nhẽo nữa cơ đấy." Tần Quốc Trường đi vào phòng tắm, thả cô ngồi vào bồn, giúp cô xả nước ấm sau đó lấy khăn, sữa tắm của cô mang tới, dặn dò: "Nhanh lên nhé, tắm khuya sốt đấy." 
Vỹ Chu Đào xụ mặt ngồi như pho tượng, đầu gục xuống nước ấm, tay dập dập nước, đến khi tiếng đóng cửa "cạch" trên đầu phát ra, môi mọng thật sự tủi thân mếu máo. 
Tần Quốc Trường thở phào nhẹ nhõm, tới sàn nhặt giày của Vỹ Chu Đào lên đặt gọn vào góc tường, ví nữ cầm tay màu trắng ngà cũng vứt dưới sàn anh nhặt lên; thường thì ví tiền sẽ giữ ảnh thẻ, quáng tính tò mò mở ra xem ảnh của cô nhóc. 
Kết quả lại hơn mong đợi, bức ảnh cũ kĩ của một cặp ông cháu, cô bé gái ngồi trên vai ông cắn môi cố tạo điệu cười xinh xắn nhất, đôi chân ngắn cũn béo ú đeo đôi tất hồng đào ưng mắt, đôi mắt của cô trong veo như hồ nước ngọc không nhiễm tí bụi trần. 
Tần Quốc Trường vô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-nhu-mat-ngot/2737007/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.