Ở đình viện, lão phu nhân Gia Mẫn quận chúa, vô cùng khí thế giáo huấn Vĩnh Ninh hầu:
- Đầu của ngươi có óc không? Chuyện đơn giản như cũng không làm được? Hoa đều bị ngươi tưới úng…
Vĩnh Ninh hầu cúi đầu, trong tay vẫn cầm ấm nước, thả cũng không được, cầm cũng không xong.
Vì hắn muốn nhìn Gia Mẫn quận chúa nhiều hơn một chút, cho nên không khống chế được nước, ai ngờ cây hải đường này lại khó hầu hạ đến như vậy?
Khương Lộ Dao cầm lồng anh vũ đang treo ở hành lang gấp khúc, đưa anh vũ ra trước mặt, học theo tiếng anh vũ:
- Phu nhân, ta sai rồi, phu nhân, đừng không để ý tới ta.
Gia Mẫn quận chúa đỏ mặt, Vĩnh Ninh hầu thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, ai? Ai thông minh như vậy?
Hai người cùng quay đầu lại, Khương Lộ Dao thè lưỡi, chỉ vào anh vũ nói:
- Đều là nó nói, anh vũ này thường xuyên nói thật.
- Quỷ nha đầu.
Gia Mẫn quận chúa tiến lên hung hăng gõ trán Khương Lộ Dao:
- Cũng sắp làm nương rồi, vẫn còn hồ nháo như vậy? Sau này để tiểu tử của ngươi biết nương của nó cũng rất nghịch ngợm.
- Dù ta làm nương, ở trước mặt người vẫn là tôn nữ của người.
Khương Lộ Dao vòng tay Gia Mẫn quận chúa, cẩn thận quan sát:
- Tổ phụ chiếu cố người tốt lắm, tinh thần so với trước kia còn tốt hơn nhiều.
- Hắn không chọc tức ta là may rồi.
- Hắc hắc, chọc tức cũng là một loại yêu quý.
- Ngươi vất vả trở về một chuyến, cũng vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-mon-kieu-nu/1566122/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.