Nếu là ngày thường, Khương Lộ Dao sẽ không đuổi theo Triệu Đạc Trạch, nhưng lúc này, sao nàng có thể không cẩn thận, khiến Triệu Đạc Trạch hiểu lầm Triệu Đạc Dật? Một khi Triệu Đạc Trạch cố chấp, cho dù Khương nhị gia bên cạnh hỗ trợ trông chừng, thì hắn cũng có khả năng sẽ phế Triệu Đạc Dật. Tuy Khương Lộ Dao không đành lòng nhìn Triệu Đạc Dật bị hủy diệt thương tổn, nhưng nàng càng không muốn Triệu Đạc Trạch vì vậy mà mất đi cơ hội chủ động… Nếu chẳng may chân tướng năm đó là loại trạng huống mà Khương Lộ Dao không muốn đối mặt nhất thì sao? Đáng lẽ Triệu Đạc Trạch là người được đồng tình nhất, có thể được rất nhiều người duy trì. Nhưng nếu hắn trả thù Triệu Đạc Dật, hướng gió dư luận sẽ nghịch chuyển. Người có thể vô sỉ, cũng có thể vô tình, nhưng không thể phạm tội, thương tổn người ‘ vô tội ’, "bị trộm cư vị " mất đi thân phận là Triệu Đạc Dật. Thế nhân sẽ cảm thấy Triệu Đạc Dật thật đáng thương, vốn dĩ có thể hưởng thụ hết thảy, lại cố tình bị Triệu Đạc Trạch chiếm cứ…… Còn ai nhớ đến Triệu Đạc Trạch đã từng trưởng thành trong hoàn cảnh nào? Trên lưng lại mang áp lực cùng cừu hận? Bọn họ chỉ thấy người là Tần vương thế tử hưởng phú quý, người là thứ tử thân phận thấp kém cùng gian nan. Triệu Đạc Trạch cưỡi ngựa chạy trốn cũng không nhanh, nếu hắn thật sự phóng ngựa chạy đi, Khương Lộ Dao chạy theo kịp mới lạ. Mưa càng lúc càng lớn, y phục của hai người đều bị nước mưa làm ướt, Khương Lộ Dao trợn tròn mắt, tóc sớm đã ướt đẫm, dính da đầu, rất mệt, rất mệt, có đôi khi nàng cũng định mặc kệ Triệu Đạc Trạch, nhưng trước mặt không xa không gần, cũng có thể duy trì khoảng cách nhất định, nam nhân này khiến nàng đau lòng. Nữ tử giống như Khương Lộ Dao, sẽ khiến người đau lòng, nam nhân như vậy càng dễ làm nàng động dung. Mắt thấy khoảng cách rút ngắn một ít, Khương Lộ Dao hô: - A Trạch, ta hận ngươi. Nhìn tuấn mã quay đầu, Triệu Đạc Trạch nhảy xuống, lảo đảo hai bước trực tiếp xông tới Khương Lộ Dao. Hai chân Khương Lộ Dao mềm nhũn, thân thể ngã về phía trước, vừa lúc ngã vào lòng Triệu Đạc Trạch. - Dao Dao… Triệu Đạc Trạch đau lòng hỏi: - Không có việc gì. Khương Lộ Dao ngồi dậy, đôi bàn tay trắng như phấn, giống như mưa rơi xuống, đấm đánh Triệu Đạc Trạch, giận trách nói: - Trước kia ngươi từng nói cái gì? - Dao Dao. - Ngươi đã nói, nếu ta rời khỏi ngươi, ngươi sẽ giết ta. Nhưng mới vừa rồi ngươi…Mới vừa rồi như thế nào lại không bắt lấy ta? Lại chạy trốn, ngươi chạy cái gì? Triệu Đạc Trạch không có gì để nói, tùy ý Khương Lộ Dao đấm đánh, hắn chạy đi chính là không muốn hắn bất công thương tổn Khương Lộ Dao, định bình tĩnh lại sẽ nghe Khương Lộ Dao nói như thế nào… Đổi lại là người khác, hắn tuyệt đối sẽ không cho người nọ có cơ hội giải thích. Vì là Khương Lộ Dao, nên hắn mới nguyện ý nghe giải thích. - Dao Dao, nàng nghĩ ta… nghĩ ta… - Ta không muốn chết. Khương Lộ Dao nhìn thấy hai người đã chạy ra khỏi kinh thành, lại vì mưa to, đường đến kinh thành không ai đi lại, nâng mặt Triệu Đạc Trạch, nhếch mũi chân, Khương Lộ Dao hàm chứa đau lòng, chua xót hôn lên bờ môi của hắn. - Nếu ngươi muốn giết ta, trước tiên phải bắt lấy ta, như thế ta sẽ có cơ hội nói cho ngươi biết, tâm ta chỉ có ngươi, A Trạch, tâm ta chỉ có ngươi. - Dao Dao. Đôi mắt Triệu Đạc Trạch chua xót, ôm chặt eo Khương Lộ Dao, gia tăng nụ hôn này, hắn không dám tìm đáp án. Hắn liền quyết định, mặc kệ năm đó rốt cuộc là như thế nào, thân phận như thế nào, thì bên người hắn vẫn có một nữ tử gọi là Khương Lộ Dao. Có nàng, thật tốt. Chẳng sợ hắn bị thế nhân cười nhạo, quở trách, nàng ngay cả chết còn không sợ, chẳng lẽ sẽ sợ cùng hắn ở bên nhau cả đời sao? - Thực xin lỗi, Dao Dao. Triệu Đạc Trạch thâm tình nhìn người trước mắt, tuy nước mưa tưới gương mặt nàng, nhưng Triệu Đạc Trạch có thể nhìn ra Khương Lộ Dao đang khóc, nước mắt dung nhập vào nước mưa. - Thực xin lỗi. - Ngươi không chạy? - Không bao giờ chạy. Khương Lộ Dao cầm tay Triệu Đạc Trạch đi tới trước ngựa, nhìn thoáng qua bàn đạp treo roi dài, lấy roi dài trói vào cổ tay Triệu Đạc Trạch, Triệu Đạc Trạch hỏi: - Nàng muốn làm gì? - Ngươi từng nói muốn cùng ta đồng cam cộng khổ. Khương Lộ Dao xoay người lưu loát nhảy lên ngựa, một tay cầm roi, một tay nhấc dây cương, quay đầu lại nói với Triệu Đạc Trạch đang còn ngẩn người: - Ta bắt được ngươi, cho nên muốn trừng phạt ngươi, chạy mau, A Trạch, đuổi theo ta, ta chính là của ngươi. Nàng giục ngựa giơ roi, tuấn mã chạy nhanh về phía trước, nàng nhẫn tâm hơn Triệu Đạc Trạch nhiều, không chỉ khiến tuấn mã chạy thực mau, còn trói một tay Triệu Đạc Trạch, khiến hắn không thể không đi theo sau tuấn mã, chạy chậm một chút, Triệu Đạc Trạch sẽ cảm giác cánh tay giống như muốn chặt đứt. Tuy là như thế, hắn vẫn không cởi bỏ roi trên cổ tay, mà vẫn chạy theo phía sau... Cho đến khi Khương Lộ Dao nghe thấy âm thanh té ngã, vội buông lỏng roi, quay đầu nhìn lại, Triệu Đạc Trạch ngồi ở vũng bùn cười lớn. Trước mắt có màn mưa ngăn cản, Khương Lộ Dao vẫn có thể thấy rõ khuôn mặt Triệu Đạc Trạch đang tươi cười sáng lạn, hắn giống như chưa bao giờ được cười thống khoái, phóng túng đến như vậy.... Chỉ nghe hắn ngồi dưới đất cười nói: - Dao Dao, nàng biết không? Ta vẫn luôn là con rối, chưa từng nghĩ mình muốn cái gì, muốn làm cái gì. Triệu Đạc Trạch bỗng nhiên đứng dậy, giống như thoát khai gông xiềng, lao thẳng tới Khương Lộ Dao. Khương Lộ Dao theo bản năng giục ngựa bỏ chạy, đôi mắt Triệu Đạc Trạch quá đáng sợ, vèo một tiếng, Khương Lộ Dao cảm giác bên hông vòng một cánh tay, thân thể gắt gao cố định ở trong lòng Triệu Đạc Trạch, như thế nào? Hắn rõ ràng bị kéo té ngã, như thế nào lại đuổi được đến đây? Hay là hắn có khinh công? - Dao Dao, từ nay ta sẽ bảo hộ nàng, ai cũng không thể cướp được nàng khỏi ta Triệu Đạc Trạch nắm chặt tay Khương Lộ Dao đang nắm dây cương, hôn vành tai nàng. - Nếu có người đuổi theo, cho dù là đi Diêm Vương Điện, ta cũng phải mang nàng đi cùng. “Giá.” Triệu Đạc Trạch khống chế tuấn mã, mạo hiểm mưa to đi đến vùng ngoại thành Tướng Quốc Tự. Khương Lộ Dao dựa vào lòng Triệu Đạc Trạch lẩm bẩm nói: - Ngươi có thể nghĩ đến điều tốt đẹp được không? Ta còn chưa có hưởng thụ đủ, chưa hưởng thụ đủ vinh hoa phú quý, ai muốn cùng ngươi đi Diêm Vương Điện? A Trạch, chúng ta phải sống, sống càng tốt, người khác càng hận, chúng ta càng phải sống tốt. Triệu Đạc Trạch ôm Khương Lộ Dao xuống ngựa, cười nhẹ nói: - Nghe nàng. Gỡ xuống ngọc bội bên hông đưa cho tăng nhân ở Tướng Quốc Tự, Triệu Đạc Trạch đi vào thiện phòng sạch sẽ, nói tăng nhân chuẩn bị nước ấm cùng tăng y sạch sẽ, Triệu Đạc Trạch giúp Khương Lộ Dao lau thân thể. Ánh mắt hắn càng ngày càng thâm trầm, Triệu Đạc Trạch xoay người đóng cửa thiện phòng. Rút bỏ y phục, Triệu Đạc Trạch bước vào bồn tắm nhỏ hẹp, từ phía sau ôm chặt eo Khương Lộ Dao. - Dao Dao, ta muốn nàng. - Hả? Khương Lộ Dao mơ hồ, mông lung cảm giác được có một vật cứng chọt vào eo. - A Trạch? - Ừ, là ta. Khương Lộ Dao chủ động nâng chân, dung nạp hắn. - A Trạch, đừng quá mau…… Ta khó chịu… - Ừ. Dao Dao của hắn, sao hắn có thể không đau lòng, sao có thể không thèm để ý nàng? Rõ ràng đã mệt tới cực hạn, nhưng nàng còn nguyện ý tiếp nhận hắn… Trừ Dao Dao ra, không có người nào đối xử tốt với hắn đến như vậy, không có người nào. Bồn tắm lay động, nước ấm văng bốn phía, Triệu Đạc Trạch lấy lòng Khương Lộ Dao, vận động có tiết tấu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]