- Dao Dao.
Khương Lộ Dao nghe tiếng Triệu Đạc Trạch, liền túm cánh tay hắn kéo lại, thấp giọng nói:
- Cái gì cũng đừng nói, đi theo ta là được.
- Trung bá cũng không dễ dàng…
- Lúc này mà ngươi còn mềm lòng? Ngươi quên thân phận Tần vương thế tử?
Khương Lộ Dao xoay người đối mặt với Triệu Đạc Trạch, nghiêm túc nói:
- Ngươi là ngoại tôn Dương gia, nói là một nửa chủ tử Dương gia cũng không có khoa trương, A Trạch, lúc nên biểu hiện thân phận tuyệt đối không thể khiêm nhượng, ngươi từ nhỏ chính là thế tử, trong thân thể chảy huyết mạch ưu tú nhất của Dương gia cùng Triệu gia, Dương gia cực khổ, bi kịch, không phải do ngươi tạo ra, ngươi có thể trả thù vì Dương gia, nhưng không thể đeo trên lưng sự bi thương cố chấp của Dương gia.
- Ngươi cũng là người bị hại, thái quân mất đi nhi tử, trượng phu, nữ nhi, các vị cữu mẫu( vợ của cậu bên mẹ) mất đi trượng phu, còn ngươi đâu? Mất đi mẫu thân, mất người che chở ngươi lớn lên, người nhìn ngươi đón tức phụ nhìn ngươi thành tài! Ngươi mất đi này đó không hề kém thái quân, ngược lại ngươi mất đi còn nhiều hơn bọn họ một chút, bởi vì lúc đó ngươi vẫn còn nhỏ, mà thái quân, các vị cữu mẫu đã là người trưởng thành, các nàng biết khi nào nên quên, càng biết cách bảo hộ chính mình.
Khóe mắt Khương Lộ Dao nhìn thấy nữ nhân xuyên đồ tang, đứng ở hành lang gấp khúc, ước chừng hơn bốn mươi tuổi, đầu tóc hoa râm, khuôn mặt khô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-mon-kieu-nu/1566063/chuong-57-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.