Tiêu Chước Hoa cười đáp lời: 
- Huynh muội bọn họ cùng gia huynh đi thư phòng. 
Cái gì? Sắc mặt Khương Lộ Kỳ ngưng trọng, nhíu chặt mày, Khương Lộ Dao cùng Tiêu Duệ Hoa vẫn ràng buộc sâu như thế? 
Khương Lộ Kỳ che giấu buồn bực trong lòng, ẩn hiện cảm kích chi tình: 
- Nhị đường ca cùng nhị bá phụ giống nhau như đúc, đều không thích đọc sách, nếu lần này may mắn gặp được Tiêu Giải Nguyên mà tiến bộ một ít, cũng là chuyện tốt của hầu phủ. 
Nàng thẹn thùng cúi đầu, có vài phần bất đắc dĩ, lại có vài phần may mắn nói: 
- Không dối gạt Tiêu biểu tỷ, tuy nhị đường ca văn võ tầm thường, nhưng hắn là người chân thành rộng lượng, rất hảo tâm, tổ mẫu vẫn thường nói với ta, nhị đường ca rất hiếu tâm là đáng khen. 
- Lão phu nhân của quý phủ mắt sáng như đuốc, sẽ không nhìn lầm. 
Tiêu Chước Hoa thuận theo lời Khương Lộ Kỳ, khen ngợi Khương Mân Cẩn... 
Phụ mẫu song vong, nàng cùng huynh trưởng nương tựa lẫn nhau, nàng so với bất luận kẻ nào càng hiểu được thân tình đáng quý. 
Sống trong bần hàn dưỡng thành thói quen giỏi quan sát đánh giá người khác. 
Có thể nói, nàng nhìn kỹ, liền biết Khương Mân Cẩn là cái dạng người nào, cũng hiểu được Khương Lộ Kỳ muốn nói cái gì. 
- Vĩnh Ninh hầu phủ chuyện thừa tước có khúc chiết(vướng mắc),ngay cả ta cùng gia huynh vừa đến kinh thành cũng nghe thấy. 
Tiêu Chước Hoa cười bình thản, trong lời nói hàm chứa nhiều phần nghiền ngẫm: 
- Khương nhị công tử tâm tình hàm hậu, đối với lão phu nhân 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-mon-kieu-nu/1565989/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.