Chương trước
Chương sau
Thái giám tổng quản thấy Minh Nguyệt công chúa tràn đầy vui mừng, trong lòng âm thầm thở dài, ông đã sinh hoạt trong hoàng cung rất nhiều năm nên cũng là một người thông minh, ông biết nếu trực tiếp nói hoàng thượng đang giận dữ thì việc đưa Minh Nguyệt công chúa đến ngự thư phòng là một việc rất khó khăn,nếu ông chỉ đơn giản nói là hoàng thượng triệu kiến ngài, những cái khác đều không đề cập tới thì chắc chắn Minh Nguyệt công chúa sẽ nghĩ rằng có chuyện tốt mà vui mừng đi ra tẩm cung.

Ngự thư phòng.

Minh Nguyệt công chúa vừa tiến đến, nguyên bản tâm tình đang vui vẻ trong nháy mắt liền cứng đờ, dù là nàng cũng có thể cảm nhận được bầu không khí quỷ dị , còn chưa kịp nhìn thấy Sùng Chính đế nàng đã nhìn thấy tên nhị công tử kia cùng với Hải Táp công tử, đương nhiên còn có nam tử đang nằm trên mũi nhọn, trong lòng đột nhiên ngẩn ra, cả người cảm thấy lạnh buốt.

"Phụ... Phụ hoàng..." Minh Nguyệt công chúa nhẹ giọng kêu, phụ hoàng mặt không chút thay đổi, tựa hồ không giống với tưởng tượng của nàng dọc đường đi đến, tên nhị công tử kia làm sao có thể ở chỗ này? Chớ không phải là..."Quỳ xuống!" Sùng Chính đế lập tức đánh gãy lời nói của Minh Nguyệt công chúa, đột nhiên bùng nổ, lớn tiếng quát.

Thân thể Minh Nguyệt công chúa mềm nhũn, quỳ mạnh trên mặt đất, "Phụ... Phụ hoàng... Ngài kêu Minh Nguyệt đến là có chuyện gì phân phó?"

Minh Nguyệt công chúa cố gắng làm cho chính mình có vẻ trấn định nhưng hoàn cảnh chung quanh kia như những bùa chú gắn trên tầm mắt của nàng, làm cho nàng quỳ xuống cũng bất an, giờ phút này quỳ trên mặt đất, đỉnh đầu giống như có một cỗ áp lực đè nặng nàng, làm cho nàng cho dù là muốn ngẩng đầu lên một chút cũng thập phần khó khăn.

Trong lòng Sùng Chính đế nhịn không được thở dài nhưng không có mở miệng, An Ninh đem phản ứng của Minh Nguyệt công chúa xem ở trong mắt, quét mắt nhìn về phía Tư Đồ Diệp một cái, "Tư đồ Đội trưởng, ngươi nói một chút, Minh Nguyệt công chúa là hạ mệnh lệnh với ngươi như thế nào?"

Minh Nguyệt công chúa giật mình, theo bản năng xoay mặt nhìn về phía người bên cạnh,gương mặt kia vì đau đớn mà nhăn nhúm lại cùng một chỗ nhưng lại làm cho con mắt của nàng phút chốc trừng lớn, kia không phải Đội trưởng áo xanh vệ Tư Đồ Diệp thì là ai?

Nghĩ đến chuyện xảy ra tối hôm qua, Minh Nguyệt công chúa hung hăng trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, tiên phát chế nhân, "Ngươi đừng vội nói bậy!"

"Minh Nguyệt công chúa bảo cho thuộc hạ mang vài người đến, đến bát trân các phóng hỏa, nói là muốn khiến người bên trong chết cháy... Thuộc hạ... Thuộc hạ không dám làm trái mệnh lệnh của công chúa điện hạ, cho nên... Cho nên mới..." Tư Đồ Diệp thấy Sùng Chính đế tức giận nên vội cúi đầu, tự ngừng lại không dám nói tiếp"Ngươi ngậm máu phun người... Phụ hoàng, người không cần phải tin lời hắn nói, Minh Nguyệt là bị oan uổng, phụ hoàng đã hạ chỉ khiến Minh Nguyệt ở lại trong tẩm cung, không thể đi ra, bất luận kẻ nào cũng không thể tiến lại gần tẩm cung của Minh Nguyệt như vậy làm sao Minh Nguyệt có thể sai khiến hắn được chứ? Hắn rõ ràng là muốn hãm hại Minh Nguyệt a." Minh Nguyệt công chúa thấy sự tình đã bị bại lộ liền bất chấp mọi thứ, luôn miệng đem tất cả mọi tội danh đổ lên đầu Tư Đồ Diệp, không biết vì sao vào thời điểm bước vào trong ngự thư phòng, lúc thấy được gương mặt âm trầm của phụ hoàng nàng lại cảm thấy,sự tức giận lúc này của phụ hoàng cũng không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.

Những lời này của nàng càng khiến cho sắc mặt Sùng Chính đế đen đi vài phần,bây giờ mà nàng còn cứng đầu cãi chối, nàng không biết tình huống hiện tại sao, nàng không biết nàng càng nói dối thì càng khiến đám người nhị công tử mất hứng sao?

"Hoàng thượng, thuộc hạ không có oan uổng Minh Nguyệt công chúa, ngày ấy, Minh Nguyệt công chúa bảo cung nữ bên người nàng ấy đưa đến một phong thơ, nói chỉ cần thuộc hạ dẫn người thay nàng phóng hỏa Bát Trân các, nàng liền xin phụ hoàng cho hắn chở thành phò mã của công chúa điện hạ, cho nên thuộc hạ nhất thời bị ma quỷ ám mới làm nên việc sai trái này, cầu hoàng thượng khai ân, tha cho thuộc hạ một mạng, hoàng thượng khai ân a!" Tư Đồ Diệp nói lại không sót cái gì, mới vừa rồi Minh Nguyệt công chúa kia chỉ trích một phen không thể nghi ngờ là chọc giận hắn,hiện tại hắn mới thanh tỉnh lại, Minh Nguyệt công chúa là một người tự cao tự đại đến bực này, có bao nhiêu công tử vương công quý tộc đến nàng đều chướng mắt thì làm sao có thể xin để hắn trở thành phò mã? Nàng ta chỉ hứa lèo mà hắn lại tin là thật mới cam nguyện mạo hiểm thay nàng bán mạng, phải biết rằng, áo xanh vệ bọn họ chỉ nghe lệnh hoàng thượng, chỉ có hoàng thượng tự mình mở miệng hạ chỉ bọn họ mới có thể lĩnh mệnh, tội hiện tại của hắn cũng tương đương là cãi lời hoàng mệnh !

"Không có, hắn nói đều là giả , bản công chúa làm sao có thể đáp ứng chuyện như vậy? Phụ hoàng, Minh Nguyệt là nữ nhi của người, người phải tin tưởng Minh Nguyệt." Minh Nguyệt công chúa đau khổ cầu xin, vừa nhìn thấy cái bàn đầy mũi nhọn dưới thân Tư Đồ Diệp cùng với từng giọt máu chảy xuống từ trên người hắn, tất cả những điều đó đều làm cho đáy lòng nàng phát lạnh,cảm giác giống như người kế tiếp bị đặt lên hình cụ lạnh như băng đó chính là nàng.

Ở trong cung, nàng thấy qua không ít hình cụ, cũng sử dụng không ít hình cụ, hình ảnh người vì chịu hình mà thống khổ nàng đã thấy qua rất nhiều, thật sự không thể tưởng tượng nhưng thứ kia một khi dùng trên người nàng thì sẽ có bộ dáng gì nữa.(Pe cảm thấy con này ghê tởm sao ak, dùng trên người người khác thì được chứ dùng trên người mình thì sợ , hừ)

"Hoàng thượng, theo như thảo dân thấy không bằng để Tư Đồ Đội trưởng đem bức thư mà Minh Nguyệt công chúa viết cho hắn lấy ra, vừa nhìn liền biết thiệt giả." An Ninh thản nhiên mở miệng, ánh mắt đảo qua Minh Nguyệt công chúa, khóe miệng gợi lên một chút khinh thường, Minh Nguyệt công chúa này không phải là đang giãy dụa sao? Nếu nàng đã nói là Tư Đồ Diệp oan uổng nàng ta như vậy,nếu nàng có thể đem bằng chứng ra thì xem nàng ta còn có thể nói xạo như thế nào!

Sùng Chính đế nhíu nhíu mày, nhìn về phía Tư Đồ Diệp, "Lời nói của nhị công tử ngươi cũng đã nghe rõ?"

"Nghe thấy được, thuộc hạ nghe thấy được, thuộc hạ đem lá thư này đặt ở trong một cái hộp gấm dưới gối đầu, thỉnh hoàng thượng phái người đi lấy." Tư Đồ Diệp giữ lại lá thư này, vốn là muốn làm bằng chứng cho hứa hẹn của công chúa nhưng không ngờ lại phải dùng đến nó cho trường hợp này, bất quá chỉ cần có thể cứu hắn một mạng, hắn liền cảm thấy mỹ mãn , còn chờ mong làm cái gì phò mã ?

"Phụ hoàng..." Sắc mặt Minh Nguyệt công chúa càng thêm trắng bệch vài phần, Sùng Chính đế căn bản là không để ý đến nàng, đối cung nhân phân phó nói, "Lập tức đi đến chỗ ở của Tư Đồ Diệp, đem lá thư lại đây cho trẫm."

Cung nhân tức khắc lĩnh mệnh đi xuống, ánh mắt Minh Nguyệt công chúa lóe ra, sự bất an trong lòng càng thêm dày đặc, thẳng đến khi cung nhân đem lá thư tiến vào, Sùng Chính đế vừa thấy nội dung bên trong quả thật không hề khác những lời Tư Đồ Diệp đã nói , bút tích kia lại đúng là của Minh Nguyệt công chúa, Sùng Chính đế đem thư tín đập thật mạnh lên bàn, cả người tràn đầy tức giận, "Vô liêm sỉ, ngươi bây giờ còn có cái gì có thể nói ? Thân là nữ nhi hoàng gia nhưng lại có tâm tư ác độc như thế, quả thực là đã đánh mất mặt mũi của Đông Tần hoàng thất, trẫm còn giữ ngươi lại làm cái gì?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.