Ba một tiếng, một bạt tai liền rơi trên mặt tên gia đinh, "Không biết? Là ngươi đem tới, thế nhưng lại không biết?"
Tên gia đinh phanh một tiếng quỳ trên mặt đất, "Đại phu nhân, nô tài thật sự không biết... Người nọ giống như bình thường, đầu đội đấu lạp, nô tài nhìn không thấy mặt của hắn, hắn đem thứ này giao cho nô tài xong,liền dặn dò vài câu , nô tài còn chưa kịp hỏi là ai đưa tới, người nọ liền biến mất không thấy , nô tài..."
"Hừ!" Đại phu nhân một cước đem tên gia đinh đá văng ra, "Vô liêm sỉ."
Đại phu nhân còn muốn trách đánh, liền nghe được giọng nói ẩn chứa tiếng cười của Lưu phu nhân , "Hương Liên, ngươi chấp nhặt cùng một tên hạ nhân làm cái gì? Cái tên này trông có vẻ thật sự không biết, nếu biết, hắn còn không nói sao? Theo như ta thấy, Yên nhi có phải đắc tội với người nào hay không? Tỷ như khiến cho người nọ mất mặt, cho nên người nọ liền không buông tha cho nàng ta?"
Lưu phu nhân có cảm giác vui sướng khi người gặp họa , nghĩ đến thời gian trước,khi Bảo Nhi của bà mất tích tìm Lưu Hương Liên đòi người nhìn bộ dáng xa cách kia của Lưu Hương Liên , giờ này tất cả tức giận đều biến mất, dù thế nào bây giờ bà ta cũng đã nếm được một chút cảm giác lo lắng đi!
Đại phu nhân nhìn Lưu phu nhân liếc mắt một cái, Lưu phu nhân tuy rằng là tẩu tử của bà, nhưng tác phong ngày thường của bà ta bà cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-mon-doc-phi/2945245/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.