Đột nhiên xe ngựadừng lại, theo quán tính An Ninh bị chúi mạnh về phía trước, đồng thờiVân Cẩm và Hải Táp cũng cùng vươn tay, Hải Táp nhanh chóng giữ chặt lấyAn Ninh đứng vững vàng lại, cánh tay dài ôm lấy thắt lưng An Ninh, khuôn mặt tuấn tú của Hải Táp phút chốc đỏ bừng, nghĩ muốn thu hồi tay lại,nhưng xúc cảm trên tay làm cho hắn có chút mê say tham niệm, trong lòngâm thầm rủa thấp, hắn sao có thể có cảm giác đối với nam tử...
- Cảm ơn. - An Ninh mở miệng cảm tạ, nếu không có hắn, vừa rồi sợ là mình đã bị quăng ngã.
Bất quá, Hải Táp lại lạnh lùng nhìn nàng một cái, lập tức xốc màn xe lên, lớn tiếng đối với bên ngoài quát:
-Đã xảy ra sự tình gì? Dừng xe cũng không báo trước, ngươi muốn chủ tử của ngươi ngã hỏng sao?
Hắn hé đầu ra quát lớn làm cho xa phu bên ngoài nhất thời hé ra mặt khổ sở
- Công tử, nô tài không phải cố ý, là phía trước có một chiếc xe ngựa, chặn chúng ta lại, nô tài bất đắc dĩ mới dừng xe ngựa.
- Hửm? - Con ngươi Hải Táp căng thẳng, trong lòng vốn còn có khí, nhìn về phía chiếc xe ngựa đã ngăn chặn bọn họ, trong lòng tức giận càng đậm:
- Các ngươi, còn không mau tránh ra!
Hải Táp xưa nay là người biết khống chế cảm xúc, nhưng giờ phút này, hắnlại là có chút làm không được, táo bạo hướng tới bên kia quát.
Đối diện trên mã xa(xe ngựa) hiện ra một tiểu nha đầu phấn y mới hơn mườituổi, ngày thường linh lung đáng yêu, nhìn thấy Hải Táp, trong mắt hiệnlên một chút kinh diễm, nhưng rất nhanh liền biến mất, hừ lạnh mộttiếng:
- Muốn tránh cũng phải là các ngươi tránh trước!
Con ngươi Hải Táp khẽ lóe lên tàn bạo, một tiểu nha đầu cũng dám cùng hắnsẵng giọng, hiện tại đúng lúc hắn đang khí mà không biết chút vào đâu!Vừa vặn, nha đầu này đụng vào nòng súng của hắn, hắn cũng không thèm để ý đối phương là nam hay là nữ, là lớn hay nhỏ, trước xả cơn tức rồi nóisau:
- Muốn chúng ta đi trước, cũng phải nhìn xem ngươi có bản sự đấy hay không!
- Ai sợ ngươi! Có giỏi thì cùng ta đánh một trận, ta là nữ tướng quântương lai, hôm nay ta sẽ cho ngươi trở thành thủ hạ bại tướng đầu tiêncủa ta!- Tiểu nha đầu dương khởi hạ ba(vênh vênh váo váo),vẻ mặt khiêukhích nhìn Hải Táp.
- Mồm miệng ngông cuồng, không biết tự lượngsức mình, ngươi vẫn nên về nhà ăn nãi đi! - Hải Táp hừ lạnh, nha đầunày, chỉ cần một ngón tay hắn cũng giải quyết được.
Chính lúc này, bên trong xe ngựa An Ninh cũng là đột nhiên mở miệng:
- Hải Táp công tử, sao lại cùng một tiểu nha đầu chấp nhặt, chúng ta đi trước là được rồi, không cần nháo sự!
Mà bên kia trên mã xa cũng truyền lại một thanh âm ôn hòa:
- Niệm Nhi, chớ có vô lễ, để cho xa phu đem xe ngựa dịch sang, cho đối phương đi qua đi.
- Nương, Niệm Nhi đánh thắng được hắn ! - Nha đầu kêu Niệm Nhi quyệtmiệng, tựa hồ không hài lòng với an bài của nữ tử bên trong xe ngựa.
- Không nghe lời sao? - Bên trong xe ngựa giọng nữ lại hơn một tia nghiêm túc.
Khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời rối rắm cùng một chỗ, trong lòng tuy không cam,lại không thể không nghe lời mẫu thân, lạnh giọng phân phó xa phu:
- Nương cho ngươi chuyển xe ngựa, tay chân mau chút, đừng làm cho nương đợi lâu!
Nói xong, lại nhìn về phía Hải Táp:
- Hôm nay ngươi vận khí tốt, có mẫu thân ta ở đây, nếu còn gặp lại, ta nhất định phải cùng ngươi đánh một trận!
Hải Táp ngưng mi, tiểu nha đầu này dám càn rỡ như vậy!
Xe ngựa ly khai, xe ngựa An Ninh được đi qua, mới vừa rồi nghe được trong xe ngựa đối diện truyền ra thanh âm nữ nhân, trong lòng An Ninh cũng là ngẩn ra, thanh âm đó nàng nhớ rõ, xốc lên sườn biên mành, An Ninh xemqua, vừa vặn nhìn thấy đối phương cũng đem mành xốc lên, nhìn thấy khuôn mặt kia, An Ninh trong lòng lại càng xác định, quả nhiên là mỹ phụ nhân kì quái gặp được ở trong chùa Thiên Linh.
Mỹ phụ nhân nhìn thấybộ dạng công tử tuấn mỹ ôn nhuận đối diện khẽ gật đầu, cũng gợi một chút tươi cười, rất nhanh liền buông mành.
Hai xe ngựa tách nhau ra, đều tự mình tiếp tục hành tẩu, trên mã xa,An Ninh vẫn suy nghĩ mãi về phụ nhân trên xe ngựa vừa rồi.
Niệm Nhi? Nàng nhớ rõ phụ nhân kia gọi nữ nhi của nàng là Niệm Nhi, mới vừarồi nàng liếc một cái, nàng cũng thấy được tiểu nha đầu tên Niệm Nhikia, ánh mắt gióng hệt vị phụ nhân.
Bất tri bất giác, xe ngựa đãđến Bát Trân các, cùng Vân Cẩm ăn cơm, đương nhiên, Hải Táp cũng là mộttấc không rời đi theo nàng, thẳng đến buổi tối, nàng vào phòng của nàng, Hải Táp cũng không có ý muốn tránh mặt, An Ninh nhìn Hải Táp, mi tâmnhíu lại:
- Ta muốn nghỉ ngơi.
Lệnh đuổi khách rõ ràng như thế, dù cho ai vừa nghe thấy cũng tự giác rời đi, nhưng là, Hải Tápcông tử lại cố tình tai điếc không nghe thấy ý tứ đuổi khách, nhíu mày,ngược lại tự nhiên ngồi xuống ghế:
- Chủ tử cứ việc nghỉ ngơi.
- Ngươi hẳn là nên đi ra ngoài! - An Ninh cố nén không muốn bạo động, kéo kéo khóe miệng, trên mặt như trước là mang theo tươi cười.
Hải Táp liếc nàng một cái, lơ đễnh mở miệng:
- Ngươi là chủ tử của ta, thân là nô tài phải tận tâm tận trách, ta đương nhiên là phải canh giữ bên người chủ tử rồi.
-Ngươi... - Đó là trấn định như An Ninh, giờ phút này cũng không kiềm chế đượcnắm đấm kẽo kẹt, Hải Táp này, da mặt so với tường thành còn dày hơn! Nô tài tận tâm tận trách? Thân là nô tài, phải nghe chủ tử phân phó, nhưng Hải Táp này, đã một lần nghe nàng phân phó?
- Được rồi, mau ngủđi, ngươi yên tâm, ta không thích nam nhân, sẽ không làm gì ngươi, ngươi nhăn nhó gióng như nữ nhân làm gì. - Hải Táp phiên cái xem thường, động tác được một nam nhân anh tuấn làm ra, đúng là có một cỗ phong tìnhkhác thường.
An Ninh khóe miệng run rẩy, sắc mặt biến thành màuđen, ngực kịch liệt phập phồng, nhìn Hải Táp đứng dậy, thẳng cho đến lúc đi đến bên ngoài tháp thượng, hắn vén hai chân thon dài, một tay chốngđỡ đầu, mặt dày hết mức cùng tà mị, cặp mắt lại hơn vài phần mị hoặcnhìn nàng:
- Chủ tử nếu là ngủ không được, Hải Táp cũng ủy khuất,đành thay thế hồng nhan tri kỷ kia của ngươi cùng ngươi nói chuyện tâmsự, nhưng chỉ thế không hơn, nếu ngươi có cái gì không an phận,ta...ta...
Nói như thế, Hải Táp còn xướng làm giai nhân ôm ngực,điềm đạm đáng yêu, vẻ mặt phòng bị, coi như đang ở trước mặt đại sói xám còn mình là tiểu bạch thỏ vậy, như sợ An Ninh sẽ chiếm tiện nghi hắn.
An Ninh cả người trong nháy mắt cứng đờ, nhưng rất nhanh phản ứng lại, sắc mặt xoát cái đỏ bừng, tiện tay cầm lấy ly trà trên bàn, hướng tới chỗHải Táp đang ngồi, nghiến răng nghiến lợi:
- Ngươi sao không đi chết đi!
Ước muốn không an phận ? Hải Táp, đầu ngươi chứa cái gì vậy?
Nguyên bản là cái chén tập kích khuôn mặt tuấn tú của Hải Táp, bị Hải Táp nhẹnhàng bắt được, đánh vào tay hắn, Hải Táp lại không hề có chút hìnhtượng nào mà oa oa kêu to:
- Ôi... Chủ tử tha mạng a...
Anbình tức dậm chân, cũng không chút khách khí đem cái chén còn lại némqua, An Ninh tự hào tài phi châm của mình đương nhiên là chuẩn rồi, HảiTáp gặp mấy cái chén không ngừng hướng tới phía mình bay tới, cũng thật cẩn thận tránh lại tránh , hắn đường đường là Thuyền vương, thân thủbất phàm, chẳng lẽ ngay cả vài cái cái chén cũng không tránh được, tuyrằng An Ninh phóng tinh chuẩn, nhưng hắn chỉ cần cẩn thận chút, cũng sẽkhông bị đánh trúng.
Rốt cục, thấy An Ninh ngừng lại, Hải Táp đứng thẳng lại, nhíu mày mỉm cười:
- Như thế nào? Cái này...
Cái này không có vũ khí đi!
Chỉ tiếc, hắn còn chưa kịp nói hết, tay An Ninh chợt lóe, một cái vật thểkhông xác định hướng hắn bay đến, Hải Táp bất ngờ không kịp đề phòng,đang muốn tránh, nhưng lại vẫn chậm một bước.
-A... Ôi... - HảiTáp ôm chân bị đánh trúng, đau đến giơ chân, nhìn nhìn vật đã đánh trúng hắn gì đó, sắc mặt nhất thời đen như mực, đúng là một cái nghiên mực,nghiên mực này nặng ít nhất cũng phải hai cân, vật như vậy bị quăng lạiđây, khó trách sẽ đau như thế, may mắn đánh vào thịt, không có trúngxương cốt, bằng không, hắn sợ sẽ không chỉ là đau lòng mà thôi.
Nhìn vẻ mặt An Ninh đắc ý, Hải Táp đau đến khuôn mặt tuấn tú run rẩy:
- Ngươi... Ngươi...
Chính lúc này, ngoài cửa vang lên thanh âm vội vàng của Vân Cẩm:
- Nhị đệ, làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?
An Ninh có chút liễm mi, thanh âm dị thường bình tĩnh:
- Ca, không có chuyện gì, chỉ là có một con chuột, hiện tại... Bị ta đánh chết !
Lúc An Ninh nói lời này, ánh mắt một khắc cũng không rời khỏi mặt Hải Táp,chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú run rẩy kia lại càng đen, trong lòng bỗngthấy vui sướng.
- Vậy muội sớm nghỉ ngơi đi. - Vân Cẩm rốt cục cũng yên tâm, không nghi ngờ gì, xoay người rời đi.
Trong phòng, Hải Táp như trước vẫn là vẻ mặt buồn khổ nghẹn khuất, An Ninh lại bình thản ung dung.
- Hải Táp công tử,nên sớm đi ngủ đi! - An Ninh thản nhiên quét qua hắn, khẽ liếc một cái,thẳng cho đến lúc đi vào trong phòng, nàng cố ý buông hai bên mànhxuống, mành này vừa vặn có thể ngăn cách giữa bọn họ, lúc nàng xoayngười vẫn còn không quên nhắc nhở người vẫn đang ở bên ngoài ôm chân chu chéo, vẻ mặt rối rắm là Hải Táp:
- Tốt nhất là đừng có chơi chiêu trò gì, bằng không...
An Ninh cười dịu dàng, ánh mắt kia ở trên người Hải Táp dao động, thần sắc cảnh cáo trong đó không cần nói cũng biết, hôm nay không thể hồi Hầuphủ được, đành vậy, Hải Táp tuy rằng quấn quít lấy nàng, nhưng cũng làmột chính nhân quân tử không thể nghi ngờ, hắn ở gian ngoài, cũng khôngcó vấn đề gì.
- Hừ, mạnh mẽ như vậy, cũng may chỉ là nam nhân,nếu là nữ nhân, ta xem ngươi như thế nào gả được ra ngoài? - Hải Táp hừlạnh, nhìn chiếc mành ngăn cách đầy đố kỵ, đúng là hắn có chút buồn bã,tại sao hắn lại là nam nhân? Nếu là nữ nhân, Hải Táp hắn bằng mọi cáchcũng muốn đem nàng mang về hải quốc, nhưng trớ trêu thay Nhị công tử lại là nam nhân, cũng làm cho hắn có chút si mê, đột nhiên, trong đầu cólinh cảm mãnh liệt, chẳng lẽ hắn cũng thích cả nam nhân?
Không,làm sao có thể? Tính hướng của hắn xưa nay đều bình thường, tưởng tượngđến trong lòng hắn đang ôm một nam nhân, mi tâm trên mặt nhăn lại càngnhanh, hắn xác định cảm giác kia hắn nhất định không thích, nam nhân làm sao so được với nữ nhân nhuyễn ngọc ôn hương. Nhưng lại nghĩ, nếu namnhân kia là Nhị công tử...
Hải Táp nhìn xuyên vào trong mành, trong đôi mắt có chút biến hóa...
Một đêm này, An Ninh ngủ khá ngon, nhưng Hải Táp lại trắng đêm chưa ngủ, cả đêm hôm qua hắn vẫn chìm đắm với suy nghĩ trong đầu, không tài nào láiđi được.
An Ninh vừa tỉnh, điều đầu tiên là xác định bên ngoàicòn có người hay không, sờ lên mặt vẫn như cũ là Nhị công tử, liền yêntâm xuống dưới, vén mành lên, đi ra nội sảnh, nhìn thấy trên tháp thượng đã không còn bóng dáng Hải Táp, An Ninhnh thân thể ngẩn ra, tìm toàn bộ phòng, vẫn không gặp Hải Táp.
Trên mặt vui vẻ, liền mở cửa,trong lòng nàng tính toán thừa dịp Hải Táp không ở đây, lúc này nàngkhông ly khai, thì còn đợi đến khi nào?
Mở cửa ra, đập vào mắt là lồng ngực rộng lớn của nam nhân, An Ninh nhíu mày, ý thức được khôngtốt, lập tức trên đỉnh đầu liền truyền tới thanh âm của cái người làmcho nàng hận đến nghiến răng:
- Như thế nào? Chủ tử là muốn trốn?
Bị nói trúng tâm tư, An Ninh sắc mặt suy sụp xuống dưới, thầm nghĩ tronglòng: người này sao lại giống như vậy âm hồn không tiêu tan?
Trong miệng kêu chủ tử, nhưng hắn nào có coi nàng là chủ tử?
Kéo kéo khóe miệng, An Ninh giương mắt nhìn về phía Hải Táp:
- Trốn? Trốn cái gì vậy? Ta đây là đang muốn đi xuống lầu ăn điểm tâm !
- Không cần, Hải Táp sẽ bưng lên cho chủ tử. - Nói xong, trong tay hắn đã bưng ra khay điểm tâm bữa sáng giơ ra trước mặt An Ninh, vẻ mặt đầy ýcười, bộ dáng kia, giống như một con cún vẫy đuôi mong chờ được cô chủkhen vậy.
An Ninh đương nhiên là không khen hắn, sắc mặt khẽcứng, hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, cơ hồ là từ răng nanh nhả ra vài chữ:
- Không cần, ta muốn đi ra ngoài hít thở không khí!
Dứt lời, đẩy Hải Táp ra, đi thẳng ra cửa phòng, phía sau Hải Táp đứng ngốcđang nhíu mày, trong lòng hừ lạnh, muốn trốn, không có cửa đâu! Muốnthông khí sao? Kia hắn cũng muốn đi theo hít thở không khí!
AnNinh mới ra khỏi Bát Trân các, ở trong thành tùy ý di chuyển, không cầnnhìn, nàng cũng biết Hải Táp đang theo sau người, đi dạo quanh mấy cửahàng, ra cửa chính, lại nhìn sang cửa hàng phía đối diện, bắt gặp mộtbóng dáng quen thuộc, người nọ đúng là Thương Địch không thể nghi ngờ!
An Ninh trong lòng vui vẻ, xoay người nhìn thoáng qua Hải Táp, thấy hắncách mình bất quá mười bước, nhưng tầm mắt vẫn theo sát nàng, An Ninhliễm mi, trong lòng âm thầm tính toán, hiện tại mình có lẽ là có thểthoát khỏi Hải Táp !
Trong mắt hiện lên một chút biến hoá kỳ lạ,An Ninh đi nhanh hướng tới cửa hàng đối diện mà đi đến, tiến cửa hàng,Thương Địch vừa vặn xoay người lại, nhìn thấy Nhị công tử cho rằng là An Ninh, trong lòng vui vẻ, trên mặt nở ra một chút tươi cười, lập tức đến đón, ôn nhu mở miệng kêu lên:
- An...
Vừa phun ra một chữ, An Ninh trong lòng kêu to không tốt, sắc mặt hơi trầm xuống, tiến lên rất nhanh, nâng tay che cái miệng của hắn, may mắn ngăn hắn lại được, nếuThương Địch kêu ra một tiếng 'Ninh Nhi', Hải Táp cách nàng không xa,chắc chắn sẽ nghe thấy, lấy trí thông minh của Hải Táp, nhất định sẽkhiến cho hắn hoài nghi!
Thật cẩn thận nhìn chung quanh, một lòng đề phòng Hải Táp, nhưng nàng lại không để ý đến thần sắc Thương Địchđổi đổi, tay nàng nhỏ bé mềm mại lại ấm áp, lại đang chạm vào môi hắn,việc này đối với Thương Địch mà nói, không thể nghi ngờ là xúc động cùng dụ hoặc không nhỏ, thần sắc hoảng hốt, lại nghe thấy âm thanh An Ninhđè thấp tiếng vang lên:
- Giúp ta một việc!
------ đề lời nói với người xa lạ ------
Thần sắc Thương Địchkhông thay đổi, cũng không lên lên tiếng,hiện giờ miệng của hắn đang bịAn Ninh bịt lại,nhìn An Ninh với ánh mắt ôn nhu.
An Ninh vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của Hải Táp ở đằng sau,thấy bóng dáng của HảiTáp đang chạy vội tới đây, liền lo lắng trong lòng lôi kéo tay củaThương Địch, nhìn thấy cửa hàng`trong nội sảnh, An Ninh liền lôi kéohắn, hai người rất nhanh tiến vào nội sảnh, vừa che dấu thân mình xong,liền nghe được tiếng hô của Hải Táp từ bên ngoài truyền tới.
"Người đâu? Vừa rồi có một công tử có gương mặt giống nữ tử đang ở đâu?" HảiTáp tiến vào cửa hàng, không nhìn thấy bóng dáng An Ninh liền bắt lấymột người, gặng hỏi.
Người bị chặn lại rõ ràng là vận khíkhông tốt, cả người cơ hồ là bị nhấc lên, "Công tử lớn lên giống nữ tửsao? Chỗ chúng ta không có công tử nào lớn lên giống nữ tử a!"
Mới vừa rồi An Ninh tiến vào chỉ mới một chút, lại bị bóng dáng cao lớn của Thương Địch che khuất, những người này tự nhiên là không thể nhìn thấybóng dáng của An Ninh ,người bị nắm trụ nọ buồn khổ đến cực điểm, tựnhiên lại xuất hiện một mỹ nam cả người phát ra hơi thở khiến người khác sợ hãi
Hải Táp sao có thể nghe hắn nói không có liền tintưởng? Mới vừa rồi hắn rõ ràng nhìn đến nhị công tử vào này cửa hàng, tự nhiên là sẽ không sai , lam mâu vi lẫm, "Mang ta đi vào tìm!"
Ngữ khí bá đạo không cho người khác ngăn cản ,khiến cho người nọ cảm giác đây là hoàng mệnh không thể cãi lời.
An Ninh bên trong nội sảnh hít sâu một hơi, nhìn về phía Thương Địch, vừangước mắt lên liền nhìn thấy hai tròng mắt tràn đầy sủng nịch của hắn,ôn nhu giống như muốn chảy ra nước, bên trong ôn nhu là nhộn nhào vàitia nóng rực,trên gương mặt tuấn mỹ như tỏa ra một vầng sáng, cảm nhậnđược trong lòng bàn tay truyền đến độ ấm, An Ninh mới ý thức được cáigì, liền buông bàn tay đang bịt miệng của hắn ra , hai má ửng đỏ, "Tacần hỗ trợ, Hải Táp kia từ ngày hôm qua liền đi theo ta, ta không cócách nào đổi lại trang phục của mình."
Bàn tay nhỏ bé kiabiến mất,khiến Thương Địch có một trận mất mát, nhưng rất nhanh liền dấu đi, tay kia của nàng vẫn còn đang nằm gọn trong bàn tay của hắn, cùngbù lại cho chút mất mát mới vừa rồi, nghe xong lời của nàng, ánh mắtThương Địch lóe lên, "Đi theo ta."
Dứt lời, liền kéo An Ninhtừ trong một phòng khác ra ngoài, nguyên lai đây là mặt sau của cửa hàng , còn có một sân, tuy rằng không lớn, nhưng thập phần tinh xảo, ThươngĐịch mang theo nàng, tìm được một người phụ nữ, người phụ nữ kia nhìnthấy Thương Địch đang nắm tay một tiểu công tử vào nội viện, bộ dánggiống như rất thân mật, gương mặt liền cứng lại, cung kính hành lễ,"Tiểu chủ tử."
Thương Địch nhìn người phụ nữ kia liếc mắt một cái, giọng điệu không lạnh như băng giống như đối với người khác,"Thanh di, mang nàng đi đổi một bộ nữ trang."
Thanh di giậtmình, không khỏi nhìn An Ninh nhiều thêm vài lần, nguyên lai là một nữtử! Thanh di thấy được ánh mắt chủ tử nhìn cô nương này, nhất thời cảmthấy cô nương này không đơn giản, lúc này thanh di liền thân thiện tiếnlên, "Vâng, tiểu chủ tử, cô nương, đi theo ta! Vừa vặn nữ nhi của tacũng có vài bộ xiêm y, cô nương cố gắng mặc, chỉ sợ phải ủy khuất cônương."
"Không ủy khuất, chỉ là phải quấy rầy đại thẩm rồi."An Ninh cũng mỉm cười, trong lòng kinh ngạc, cửa hàng này nguyên lai làsản nghiệp trên danh nghĩa của Thương Địch, trước kia, có một lần hắnmang nàng đi dò xét các cửa hàng, nhưng không có đến nơi này
An Ninh nhìn thoáng qua Thương Địch, lập tức theo Thanh di đi vào phòng,không bao lâu, liền thay một thân nữ trang, mặt nạ da người trên mặtcũng đã tháo ra, lúc này An Ninh, tuy rằng một thân tố y đơn giản ,nhưng thoạt nhìn càng phát ra khí chất xuất trần thoát tục, cơ hồ làmcho mọi cảnh sắc trong viện càng thêm rạng rỡ.
Nhu tình trong mắt Thương Địch càng đậm, An Ninh bị ánh mắt sáng quắc của hắn nhìn, liềnkhông biết làm sao, lúc trước nàng cũng không để ý tầm mắt như thế củahắn cho lắm, nhưng từ sau ngày đó , có vài thứ giống như đã thay đổi.
"Tiểu chủ tử, lão thân đem tiểu thư giao cho ngươi ." Thanh di mở miệng nói,trên mặt lại có thêm vài phần ý cười ôn hòa hơn so với mới vừa rồi .
"Cảm ơn Thanh di." Thương Địch kéo tay An Ninh qua, đối với vị Thanh di này có lễ mười phần.
An Ninh cũng thấy được xưng hô của hai người này vừa rồi, tiểu chủ tử?Thanh di? Thương Địch đối với vị Thanh di này có thái độ tựa hồ khônggiống với một hạ nhân bình thường.
"Cảm tạ cái gì, đây đều là việc lão thân nên làm, tiểu chủ tử, nếu không ngại, thì hãy thường mang vị tiểu thư này đến xem lão thân." Thanh di ôn nhu nói, nhìn về phía An Ninh, trong mắt lại có thêm một tia yêu thích.
Thương Địchchỉ vuốt ve lòng bàn tay của An Ninh, cảm xúc tê dại làm cho An Ninhquẫn bách, giương mắt nhìn về phía Thương Địch, liền nhìn thấy ánh sángtrong mắt của hắn , sau đó lại nghe được thanh âm chậm rãi của hắn,"Địch nhi sẽ lại mang nàng đến xem Thanh di ."
Thanh di càng thêmcao hứng "Tốt, tốt!"
"Điện hạ, bên ngoài có người đang gây rối , sắp đem cửa hàng của chúng ta phá tan, người mau ra xem một chút đi!" Chưởng quầy chạy vào, nhìn thấyThương Địch, như nhìn thấy cứu tinh , lại nghĩ tới vị sát tinh ở bênngoài, gương mặt liền rôi rắm cùng một chỗ.
Thương Địch cùngAn Ninh nghĩ đến Hải Táp, mi tâm đều theo bản năng nhíu chặt cùng mộtchỗ, ánh mắt An Ninh lóe lên, "Chúng ta đi thôi!Đến lúc đuổi hắn đirồi."
Thương Địch gật đầu, cùng An Ninh đi ra sân, vào nộisảnh chợt nghe thấy thanh âm vang dội của Hải Táp ở bên ngoài, mang theo tức giận cùng bá khí, giống như thật muốn xốc cả cửa hàng này lên.
"Rốt cuộc đã đem người dấu ở nơi nào rồi? Hôm nay nếu không giao ra, ta nhất định sẽ không bỏ qua." Hải Táp lớn tiếng quát, giọng nói ẩn chứa uynghiêm, làm cho mọi người ở đây cũng không dám thở mạnh một cái, thânthể không thể không chế được run run.
"Hải Táp công tử, ngươi đang muốn tìm ai a? Nơi này của ta có thể dấu được người nào chứ?"Thương Địch từ bên trong đi ra, một thân cẩm y, bá khí cùng uy nghiêmtrên người cũng không không thua Hải Táp chút nào, hai người đồng dạngđều là nam tử tuấn mỹ , đồng dạng đều là thiên chi kiêu tử, làm chongười ta cảm giác không hề thua kém nhau.
*thiên chi kiêu tử: người có quyền lực, đứng trên người khác
Hải Táp giống gió, giờ phút này lại như mưa rền gió dữ, làm cho người takhông chịu nổi, nhưng Thương Địch giống băng, cả người phát ra hàn ý sắc bén, lại làm cho người ta ngay cả ở trong lòng cũng đều phát run.
Hải Táp nhìn người tới, lam mâu (con mắt xanh)híp lại, Thần vương Thương Địch? Hắn cũng ở trong này?
"Đây là cửa hàng của ngươi ?" ánh mắt Hải Táp khóa chặt Thương Địch, Thầnvương này hắn(HT) chưa bao giờ cho rằng hắn ta (TĐ) là người có thểkhinh thường .
Khóe miệng ThươngĐịch khẽ nhếch, nhưng nụ cười này lại không có chút độ ấm nào, "Hải Tápcông tử lại làm chuyện ầm ĩ như vậy, sợ rằng cửa hàng này cũng không thể tiếp tục tồn tại được , thế nào còn có thể là của bổn vương ?"
Bên trong ngôn ngữ không hề che dấu ý tứ trách cứ,ánh mắt lợi hại rất nhanh đảo qua cửa hàng một lần, "Mất đi đó chỉ là vài bộ đồ, nếu là cửa hàngngọc khí , sợ là có bất cứ cái gì cũng đều bị bể hết!"
Lúc này bên trong cửa hàng , nơi nơi đều hỗn loạn không chịu nổi, cái giá để vải vóc cũng bị đẩy ngã xuống đất.
Sắc mặt Hải Táp cứng đờ, nhưng cũng rất nhanh khôi phục như bình thường,"Cùng lắm thì, ta bồi ngươi nhưng ta đến đây là muốn tìm người, đemngười giao ra đây, ta sẽ không truy cứu, Thần vương điện hạ là ngườithông minh, tốt nhất là đem người giao ra đây, bằng không..."
Hải Táp chung quy là bá chủ trên biển, uy hiếp này khiến người khác khôngthể bỏ qua được, cũng may người bị uy hiếp là Thương Địch, nếu là ngườikhác thì, sợ rằng rất khó để bảo trì tư thái trấn định như cũ.
"Tìm người sao? Nơi này của ta có nhiều người như vậy, người Hải Táp công tử tìm là người nào?" khóe miệng Thương Địch khẽ nhếch, nhíu mày nhìn vềphía Hải Táp.
"Điện hạ, vị công tử này muốn tìm... Tìm mộtcông tử lớn lên giống nữ tử ..." Vị tiểu nhị mới vừa rồi bị Hải Táp nhấc lên liền mở miệng nói, "Nhưng nữ tử chính là nữ tử, công tử chính làcông tử, làm gì có ai là công tử mà lớn lên lại giống nữ tử?"
Đôi mắt xanh của Hải Táp híp lại, ánh mắt sắc bén phóng về phía tiểunhị,khiến hô hấp của tiểu nhị cũng cứng lại, liền im lặng, thật cẩn thận này lui về sau mấy bước, sợ hãi vị công tử này lại đem tức giận trútlên người hắn.
Thương Địch nghe xong lời nói của tiểu nhị nọ, khóe miệng cũng xẹt qua một nụ cười không dấu vết, khóe miệng An Ninhđang đứng bên cạnh hắn giơ lên một chút.
"Ta nhìn thấy hắnvào cửa hàng này,lại không có đi ra, không do các ngươi dấu, chẳng lẽhắn lại tự nhiên biến mất ?" Thanh âm Hải Táp cất cao một chút, tronglòng không khỏi tức giận càng đậm.
"Như vậy đi! Chưởng quầy , ngươi mang Hải Táp công tử đi xung quanh cửa hàng tìm một chút, nhìnxem có một vị công tử lớn lên giống nữ tử nào không, chỗ nào đều phảiđến , hiểu chưa?" Thương Địch trầm giọng phân phó.
"Này..."Chưởng quầy khó xử, nhưng nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Hải Táp công tửbắn tới, liền gật đầu, "Vâng, vị công tử này, xin đi theo ta."
Hải Táp đi theo chưởng quầy hướng vào nội sảnh, đi đến bên cạnh Thương Địch , đột nhiên dừng lại, con ngươi rùng mình, "Ngươi đừng vội đùa giỡn racái gì?"
Thương Địch nhíu mày, lơ đễnh, "Ở trước mặt Hải Tápcông tử , Thương Địch dừ có muốn đàu giỡn ra cái gì cũng sẽ bị thấy rõ,không phải sao? Huống hồ, sao ta phải đùa giỡn ra dạng gì?"
Ánh mắt Hải Táp lóe lên, dời đi tầm mắt, ánh mắt đảo qua nữ tử bên cạnhThương Địch, thân thể liền giật mình, mới vừa rồi hắn không có chú ý tới An Bình hầu phủ nhị tiểu thư cũng ở trong này, nghĩ đến ngày ấy trongsinh nhật của Thương Địch ,hắn cũng ở đó , Thương Địch đối với vị AnBình hầu phủ nhị tiểu thư này rất quan tâm, nàng đi theo bên cạnh Thương Địch, cũng không có gì đáng khả nghi , hắn cũng từng đối với vị nhịtiểu thư này thập phần hứng thú, nhưng không biết từ khi nào thì phầnhứng thú kia dần dần làm nhạt , nay hắn càng muốn làm một việc là tim ra tên nhị công tử chết tiệt kia, hắn đã đi theo gắt gao như vậy rồi màvẫn bị tên kia chui vào lỗ hổng, tên tiểu tử kia thật đúng là không phải trơn trượt bình thường!
Chờ xem, nhị công tử! Chờ Hải Táp ta tìm được ngươi, thì ngươi đừng mơ tưởng có thể trốn thoát được!
"Đi, mau mang ta đi tìm!" Hải Táp lạnh giọng mở miệng, đi theo chưởng quầy bước vào nội sảnh.
Đợi cho bóng dáng của hắn biến mất, tất cả mọi người bên trong cửa hàng đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, Thương Địch kéo tay An Ninh, ở bên tai củanàng thấp giọng nói, "Nàng có muốn đi trước hay không?"
"Không thể, hiện tại nếu ta rời đi sẽ càn khiến hắn hoài nghi." Khóe miệng AnNinh khẽ nhếch, lúc này nàng đã thay nữ trang, trở về thân phận An Ninh, nên nàng cũng trần đầy tự tin, lúc nãy Hải Táp có nhìn qua nàng nhưngkhông có hoài nghi cái gì, đợi lát nữa nhìn thấy nàng, cũng tự nhiên sẽkhông quá lưu ý, ngược lại nếu phát hiện nàng không có ở đây, như vậycàng dễ lộ ra sơ hở.
Thương Địch giật mình sáng tỏ ý của nàng ,ánh mắt sáng lên, Ninh Nhi a Ninh Nhi, tâm tư nàng lại tỉ mỉ như vậy,ngay cả hắn cũng không có lưu ý đến điểm ấy, mà Ninh Nhi lại... Nhìn AnNinh, ôn nhu trong mắt càng phát ra nồng đậm, đưa An Ninh ngồi vào trênghế, lập tức phân phó tiểu nhị châm trà, hai người cùng ở trong cửa hàng đợi kết quả tìm kiếm của Hải Táp.
Ước chừng qua một nénnhang ,Vẻ mặt của Hải Táp biến thành màu đen đi ra, chỉ xem sắc mặt kiathôi là có thể đoán được giờ phút này ngay cả ý định giết người của hắncũng đã có, tìm lâu như vậy, cơ hồ tìm khắp mọi ngõ ngách, ngay cả hậuviện đều không có bỏ qua, nhưng chung quy cũng không thể tìm thấy nhịcông tử.
Hay là hắn thật sự tự nhiên biến mất?
"Hải Táp công tử? Có thể có tìm được người ngươi muốn tìm không?" ThươngĐịch nhìn thấy Hải Táp đi ra, đầu tiên mở miệng hỏi , kết quả cũng cóthể đoán được.
Hải Táp thập phần không vui nhìn Thương Địchliếc mắt một cái, hừ lạnh một tiếng, không có trả lời, liền thẳng hướngra bên cửa hàng , trong lòng nghẹn khuất đến cực điểm, thế nhưng khôngthu hoạch được gì!
"Hải Táp công tử, xin dừng bước."
Hải Táp vừa đi tới cửa, giọng nữ ôn nhuận ngọt ngào ở sau vang lên, Hải Táp nhíu mày, dừng lại cước bộ, xoay người nhìn về phía người mở miệng , An Bình hầu phủ nhị tiểu thư? Nàng gọi hắn lại làm chi?
Ngay cả Thương Địch cùng các tiểu nhị ở đây cũng nhíu nhíu mày, bọn họ ước gìmau chóng đem vị Hải Táp này đuổi đi a! Trong lòng Thương Địch ẩn ẩn lolắng, Ninh Nhi làm cái gì vậy? Hải Táp ở lâu trong chốc lát, liền đạibiểu cho nàng có thêm một phần nguy hiểm.
An Ninh đón nhậntầm mắt của mọi người , tiến lên từng bước, ánh mắt nhìn qua đống hỗnđộn một cái, chậm rãi mở miệng, "Hải Táp công tử, mới vừa rồi nghe ngươi nói, muốn bồi thường mấy thứ này, theo như ta thấy , quả thật là nênbồi thường ,vải dệt tốt như vậy ,bị làm bẩn, hư hỏng rồi, ai... Cửahàng này cũng chỉ là nơi mua bán nhỏ, tổn thất này làm sao có thể chấpnhận nổi, Hải Táp công tử, nhớ rõ ngày khác phải đem bạc tới bồi thườnga! An Ninh không tiễn."
An Ninh nói xong phúc phúc thân, lại khiến Hải Táp tức giận càng sâu, "Ngươi yên tâm, tất nhiên là phải bồi thường!"
Nói xong, từ trong lòng lấy ra một xấp ngân phiếu, nhét vào trong tay vịtiểu nhị bên cạnh, xoay người đi nhanh ra khỏi cửa hàng Lưu Tinh .
Thương Địch thế này mới cười ra tiếng, "Ninh Nhi a Ninh Nhi, nàng thật đúng là một nữ tử giỏi việc quản gia, ngày khác nếu ta cưới nàng, nhất định làphúc khí của ta a!"
Sắc mặt của An Ninh xoát một cái đỏ bừng, xemthần sắc ái muội của mọi người, liền thả tay Thương Địch ra, "Ai muốn gả cho ngươi !"
Dứt lời, cúi đầu, vội vàng chạy ra ngoài cửa hàng, Thương Địch nhìn bóng dáng của nàng, tựnhiên là đuổi theo, không lấy chồng sao? Nhưng hắn đã nhận định là nàngcả đời rồi !
Thoát khỏi dây dưa của Hải Táp,tâm tình của AnNinh nhất thời thoải mái vô cùng, Thương Địch đuổi theo phía sau nàng,đưa nàng hồi phủ, nhưng không có gọi xe ngựa tới, ngược lại là đi bộ ởtrong thành, khi đi ngang qua Bát Trân các, An Ninh theo bản năng hướngbên trong nhìn thoáng qua, nhìn thấy bóng dáng Thiều Hoa quận chúa,Thiều Hoa quận chúa cùng thị nữ đi lên Bát Trân các, ngồi ở vị trí sátcửa sổ, nhưng tầm mắt của nàng`vẫn dừng lại ở cửa, tựa hồ là đang chờđợi ai đó.
An Ninh nghĩ đến ngày ấy phát hiện Thiều Hoa quậnchúa cùng Vân Cẩm biểu ca có điều dị thường, khép hờ mắt trầm tư, rốtcuộc bọn họ có quan hệ gì?
Không bao lâu sau, hai người liềnđến An Bình hầu phủ, Thương Địch đem An Ninh đưa tới cửa, nhìn An Ninhbước vào phủ mới xoay người rời đi, An Ninh tiến vào Hầu phủ, liền ngheđược thanh âm của đại phu nhân, giống như bồi tội nhưng cũng khônggiống, An Ninh nghỉ chân nghe xong trong chốc lát, liền nghe được đạiphu nhân mở miệng, "Tẩu tử, hiền chất, việc này thật tình là ta khôngbiết gì cả, nha đầu Bảo Nhi kia các ngươi cũng biết , muốn đi chơi chỗnào là đi, trong khoảng thời gian này, ta cũng đã cho người đi tìm,nhưng lại không tìm thấy người, ta cũng không có cách nào nha."
"Hừ, không có biện pháp? Lúc trước là ai kêu nàng tới ? Lần đó sau khi xuấtmôn, liền không còn nhìn thấy bóng dáng của Bảo Nhi, nay người khôngthấy , ngươi dù thế nào cũng phải cho ta một lời giải thích!" Thanh âmcủa một phụ nhân truyền đến, có hơn một phần khí thế bức người.
"Có thể nàng tới chỗ sư phụ của nàng không?" Khí thế ngày xưa của đại phunhân hoàn toàn bị áp chế , phụ nhân kia nói không sai, người là do bàgọi tới , nhưng hiện tại bà thật rất hối hận khi đem Lưu Bảo Nhi gọi tới , không nói tới là không có tác dụng gì, bây giờ lại gây thêm phiềntoái tới cho bà.
"Nếu nàng ta tới chỗ sự phụ của nàng ta thìbọn ta còn tới chỗ của ngươi để tìm người sao?" Nhị thiếu gia Lưu gia mở miệng, giọng điệu đồng dạng là vô cùng bén nhọn,không hề nể tình LưuHương Liên là bác của hắn mà cho chút sắc mặt tốt.
"Này..." sắc mặt đại phu nhân vạn phần khó coi.
"Hương Liên, ngươi gọi ta một tiếng tẩu tử, chúng ta tự nhiên là người mộtnhà, nhưng Bảo Nhi, vô luận như thế nào ngươi cũng phải tìm bằng đượccho ta, dù sao cũng phải cho chúng ta một lời giải thích, ngươi cũngbiết ca ca ngươi có bao nhiêu yêu thương đối với nữ nhi bảo bối này,cũng may mà là ta đến, nếu để ca ca ngươi đến như vậy cũng không ôn hòathế này đâu ." Lưu phu nhân là chủ mẫu đại viện của Lưu gia Vệ thành,lời nói uy hiếp như vậy thốt ra ngay cả Lưu Hương Liên cũng có vài phầnsợ hãi.
"Vâng, vâng, vâng, tẩu tử, Bảo Nhi, Hương Liên sẽtiếp tục tìm, không bằng như vậy, các ngươi thật vất vả đến kinh thành,liền ở lại trong phủ đi! Ta sẽ cho người thu dọn phòng khách tốt nhất..." Lưu Hương Liên đứng dậy, thái độ thập phần thân thiện.
Nhưng nàng còn chưa nói xong, liền bị Lưu phu nhân đánh gãy, "Thôi, Hầu phủnày của ngươi chúng ta cũng không dám ở, Bảo Nhi vừa ở lại liền khôngthấy bóng dáng, chúng ta nếu lại vào ở còn không biết sẽ phát sinh sựtình gì, không nhọc ngươi lo liệu, ta và chất nhi của ngươi đi qua Lâmgia tìm đại muội muội."
Sắc mặt Lưu Hương Liên cứng lại, nhưng cũng chỉ có phụ họa nói, "Như thế cũng tốt, kia Hương Liên tiễn tẩu tử."
Lưu phu nhân thản nhiên quét đại phu nhân liếc mắt một cái, không chút lưuluyến, mang theo nhị thiếu gia Lưu gia, đi ra đại sảnh.
AnNinh nhìn mấy người đi tới, phúc phúc thân, mấy người đi qua trước mặtAn Ninh, Lưu phu nhân vẻ mặt tức giận, tự nhiên sẽ không chú ý nàng, tâm tư của đại phu nhân đều ở trên người Lưu phu nhân, cũng không có nhìnAn Ninh, chỉ có duy nhất vị nhị công tử kia nhìn đến An Ninh, ánh mắtnhất thời sáng ngời, thầm nghĩ trong lòng: An Bình hầu phủ này lại cómột nữ tử xinh đẹp như vậy!Nữ tử này là ai? Xem quần áo của nàngthì không giống nha hoàn, nhưng một thân tố y, lại không giống quần áoquý giá do các tiểu thư nên mặc, trong khoảng thời gian ngắn cũng đoánkhông ra thân thể của nàng, nhưng lại nhớ kỹ dung nhan tuyệt mỹ này
An Ninh thấy bọn họ đến cửa, chính mình liền cũng đi tới hướng Thính Vũhiên , bất quá trong đầu nàng vẫn còn quanh quẩn chuyện mới vừa ngheđược .
Lưu gia Vệ thành phái người đến đòi người, nàng sớmbiết rằng ngày này sẽ diễn ra,nhưng lại không ngờ là do chủ mẫu Lưu giacùng nhị công tử tự mình đến, có thể thấy được chuyện Lưu Bảo Nhi mấttích ở Lưu gia đã dấy lên một hồi phong ba.
Nghĩ đến kết cụccủa Lưu Bảo Nhi, Lưu phu nhân tìm đại phu nhân đòi người, đại phu nhânlại không có cách nào tìm ra một Lưu Bảo Nhi để trả lại, đại phu nhân ađại phu nhân, nhìn ngươi hao tổn tâm trí như thế nào!
Bóng đêm như mực, An Bình hầu phủ, Tuế Lan hiên.
Từ khi Tần Ngọc Song chuyển vào Tuế lan hiên điều dưỡng, lục phu nhântuyết nhi chủ động chuyển vào nhà kề(mình cũng không biết đây là nhà gì^^),đem chủ phòng tặng cho Tần Ngọc Song, Tuế Lan hiên này nghiễm nhiên trở thành nơi ở của Tần Ngọc Song, bất quá lục phu nhân cũng khôngngại, nàng mỗi ngày an an phận phân, làm lục phu nhân cũng tốt, làm nhahoàn cũng tốt, chỉ cần là do chủ tử phân phó, nàng cho tới bây giờ cũngkhông vi phạm.
Sau khi Tần Ngọc Song đẻ non , An Bình hầu gia đến xem qua hai lần, bất quá, đều là liếc mắt một cái, rất nhanh liền rời đi.
Trong phòng Tần Ngọc Song tràn ngập một cỗ tức giận sắc bén, "Ngươi nói cái gì? Không thấy ? Làm sao có thể không thấy ?"
"Nô... Nô tỳ cũng không biết, hôm nay ban ngày nô tỳ không có đem đồ ăn quacho tam tiểu thư, lúc nãy mới nhớ ra vì thế đem đồ ăn qua nhưng khi nôtỳ mở cửa, bên trong lại không có người, không thấy tung tích của tamtiểu thư, nô tỳ thấy cửa sở ở phòng sau bị mở ra, chắc tam tiểu thư làtừ chỗ đó mà thoát ra ngoài." Phúc Nhi lạnh rung mở miệng, từ sau khingũ phu nhân từ đẻ non, tính tình trở nên sắc bén làm cho người ta sợhãi, có đôi khi lại nắm lấy không chừng, gương mặt dữ tợn giờ phút nàycủa nàng(TNS),ngay cả nàng(PN) xem cũng thấy sợ hãi.
"Đồ vôdụng, cửa sổ đã đóng đinh , mà vẫn để cho nàng trốn thoát ." Tần NgọcSong cầm ly trà trong tay đặt mạnh ở trên bàn, trong lòng tràn đầy không cam lòng, nàng còn chưa có tra tấn đủ An Lan Hinh, liền chạy như vậy ,nàng có thể nào không tức giận?
"Nô tỳ đáng chết, nếu không, nô tỳ đi tìm..." Phúc Nhi đề nghị nói, thử nhìn Tần Ngọc Song.
Ánh mắt Tần Ngọc Song tối lại, trầm mặc hồi lâu, lập tức mở miệng, "Quênđi, một đứa tiểu nữ tử nghèo túng chạy ra ngoài thì có thể làm nên tíchsự gì, để cho nàng bị đói chết,nếu đi tìm ngược lại lại kinh động lãogia, để cho nàng tự sinh tự diệt đi! Nhớ kỹ, chuyện này ai cũng khôngđược nhắc tới, tam tiểu thư phải đi về bên nhà ngoại của nàng , về phầnnhư thế nào không thấy , cùng chúng ta không có quan hệ gì, nghe hiểuchưa?"
“Vâng, nô tỳ nghe hiểu được ." Phúc Nhi gật đầu, hômnay tam tiểu thư cả một ngày đều không có ăn cái gì, thân mình mình suyyếu, dù là một người trẻ khỏe cũng không thể chống đỡ được bao lâu,huống chi là nàng đâu!
Kinh thành, thành tây.
Xengựa chạy trong đêm đen, trên mã xa, Niệm Nhi nằm ở trong lòng mẫu thânSỡ Sở, Sở Sở nhìn nữ nhi trong lòng , trên mặt hết sức từ ái,trên gươngmặt thản nhiên có một vết sẹo như trước như ẩn như hiện.
Đột nhiên, xe ngựa dừng lại, Sở Sở khẽ nhíu mày, "Lăng bá, đã xảy ra chuyện gì?"
"Hồi tiểu thư, phía trước có một bóng đen đang nằm, xem không rõ lắm, bấtquá, giống như là một người." Xa phu hồi đáp, người đã hơn năm mươituổi, râu trắng, nhưng tinh thần cũng không giống như một ông lão.
"Nga? Kia đi xem đi!" Sở Sở đem Niệm Nhi an trí tốt, lập tức xuống xe ngựa,trong bóng đêm, tư thái thướt tha, từng bước sinh tư, nếu không phải dokiểu đầu phụ thân thì sẽ khiến người ta cảm thấy , nàng bất quá chỉkhoảng hai mươi tuổi, hoàn toàn không giống một người mẹ đã có đứa nhỏhơn mười tuổi.
Sở Sở đi đến bóng dáng xa lạ kia, ngồi xổm xuống , đem nàng kéo lại, "Là một tiểu nha đầu."
Khoảng hơn mười tuổi, số tuổi cùng với Niệm nhi không thua kém bao nhiêu, bấtquá,thân hình này cực kì suy yếu, cả người bẩn thỉu, tóc tai hỗn độn,không thể thấy rõ diện mạo, nếu không phải Sở Sở sờ vào chất liệu quầnáo trên người nàng, trên quần áo truyền đến xúc cảm rất tốt, rõ ràng làhàng tốt, thì đã nghĩ đây chỉ là một tiểu nha đầu khất cái
Sở Sở nhìn nàng, trên mặt lập tức xuất hiện một tia thương tiếc.
"Tiểu thư, lão nô đem nàng đẩy ra." Lăng bá nhìn thấy thần sắc của tiểu thư,rất nhanh hiểu được, hiển nhiên là ông không muốn nhìn thấy tiểu thư đối với tiểu nha đầu không rõ lai lịch này tâm sinh thương tiếc .
Lăng bá đang muốn tiến lên từ trên tay nàng đón lấy nha đầu kia, Sở Sở liềnngăn tay của ông lại, "Nhất định là một tiểu nha đầu số khổ,nếu mặc kệnàng ở chỗ này, sợ là không qua nổi đêm nay, sẽ mất tính mạng, nếu chúng ta đã gặp,thì đem nàng mang về đi!"
"Tiểu thư, này... Nếu lão gia biết được..." Lăng bá khó xử nói, đây cũng là nguyên nhân ôngkhông muốn tiểu thư nhúng tay vào việc của tiểu nha đầu này! Trong viện, trừ bỏ bản thân ông, còn lại đều là hạ nhân của lão gia, chỉ có ông làxa phu tâm phúc của tiểu thư.
Nghe thấy ông nhắc tới lão gia, Sở Sở nhíu mày, nhìn tiểu nha đầu này, trầm mặc một lát, rốt cục mởmiệng, "Như vậy đi! Ngươi đi tìm nhà trọ, đem nàng an trí ở đó, cònthỉnh một đại phu xem bệnh cho nàng, hết thảy đợi cho nàng tỉnh lại rồinói sau."
"Vâng, tiểu thư." Lăng bá đem tiểu nha đầu ôm lên,leo lên xe ngựa, sau đó đem Sở Sờ và Niệm nhi trở về sân, rồi lại đisuốt đêm quán trọ, tìm đại phu, thay tiểu nha đầu chẩn trị.
Ba ngày sau, trong phòng trọ.
Trên giường, An Lan Hinh mở mắt ra, nhìn thấy ánh sáng, trên mặt vui vẻ,giống như đã thoát khỏi ác mộng hắc ám kia, nàng nhớ rõ chính mình rốtcục trốn khỏi nơi đó , kéo thân thể suy yếu đi trong đêm đen, nhưng bóng tối kia giống như không có giới hạn, nàng đi lâu như vậy cũng không tới cuối , thân thể suy khiến nàng không có khí lực mà ngã xuống trênđường.
Nàng đã chết sao? Ý niệm này nhảy ra trong đầu nàng ,An Lan Hinh theo bản năng cự tuyệt phán đoán này, nàng không thể chếtđược! Trên người nàng còn có cừu chưa báo, như thế nào có thể chết?
"Tiểu cô nương, ngươi rốt đã cục tỉnh, ngươi đã hôn mê ba ngày ba đêm , maymà tiểu thư nhà ta mang ngươi từ trên đường cứu về nếu không, mạng củangươi sợ đã không còn" Lăng bá nhìn thấy nha đầu trên giường mở mắt,rốt cục thở phào nhẹ nhõm, nhìn nhìn Sở Sở đang ngồi một bên , "Tiểuthư, nha đầu kia đã tỉnh."
Sở Sở đứng dậy đi đến bên giường, trên mặt nở rộ ra một nụ cười, ôn nhu hỏi, "Ngươi tên là gì?"
An Lan Hinh còn chưa từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, nàng khôngchết? Là vị phu nhân này cứu nàng ? Nghe được câu hỏi của phu nhân , AnLan Hinh muốn trả lời, nhưng é miệng lại không thể phát ra âm thanh nào, khiến nàng nhớ lại chính mình sớm đã bị Tần Ngọc Song hạ độc là chuyệnthật .
Sở Sở thấy tình trạng của nàng, liền cảm thấy một tia kinh ngạc, nguyên lai nàng không nói được!
Sở Sở liễm liễm mi, kéo tay qua An Lan Hinh, "Như vậy, ta hỏi ngươi, ngươi dùng gật đầu cùng lắc đầu để đáp lại, nếu đúng ngươi liền gật đầu, nếusai, ngươi liền lắc đầu, có thể chứ?"
An Lan Hinh gật đầu,nhìn thấy vết sẹo trên mặt vị phu nhân này, lại cũng không có chán ghét, ngược lại cảm thấy vị phu nhân này giống như bồ tát.
"Ngươicòn có người nhà không?" Sở Sở dứt lời, An Lan Hinh gật gật đầu, nhưnggiống như nghĩ đến cái gì, mí mắt nhíu lại, sau đó liền lắc đầu thậtnhanh.
Sở Sở thấy hành động này của nàng, mi tâm trên mặtnhăn càng sâu, "Vì sao lúc lại gật đầu lúc lại lắc đầu? Còn có nhà đểtrở về không? Còn người thân nào không?"
Một câu 'Có nhàkhông thể về, có người thân nhưng không thể nhận ' hoàn toàn chạm đếntâm khảm của An Lan Hinh , An Bình hầu phủ nàng không thể nào trở vềđược, nếu trở về nhất định sẽ bị Tần di nương tra tấn mà chết, nàng thật vất vả trốn thoát, vốn định đi tìm phủ đệ mới của ca ca, nhưng giờnghĩ lại, dù nàng đến được phụ đệ mới của ca ca thì ca ca có thể giữnàng ở lại được sao?
Tần di nương hận mẫu thân như vậy, nếubiết được nàng đi qua phủ đệ của ca ca, không chừng lại nghĩ đến biệnpháp gì để đối phó nàng, nàng trở về chỉ có thể khiến bản thân rơi vàohiểm cảnh, không thể tự bảo vệ mình.
Nhìn vị phu nhân trướcmắt giống như bồ tát này, An Lan Hinh liền giãy dụa đứng dậy, quỳ gốitrên giường, không ngừng hướng tới nàng dập đầu.
Sở Sở giật mình, ngừng động tác dập đầu của nàng , "Cô nương, ngươi làm cái gì vậy?"
An Lan Hinh đau khổ đáng thương nhìn nàng, ấp úng khoa tay múa chân , SởSở là người thông minh, rất nhanh liền hiểu được, "Ngươi muốn ta thungươi?"
An Lan Hinh gật đầu, ánh mắt lại khẩn thiết, chỉ cầnvị phu nhân này có thể thu lưu nàng, nàng dù là làm trâu làm ngựa cũngsẽ báo đáp.
Sở Sở thở dài một tiếng, "Cô nương, không phải ta không chịu, chính là, ta cũng có không nơi ở thuận tiện để đem ngươi giữ lại."
Nàng không thể bởi vì một tiểu nha đầu mà nảy sinh ra chuyện gì.
Trong lòng An Lan Hinh mất mát, không ngừng tiếp tục dập đầu, vị phu nhân này là hy vọng duy nhất của nàng , nàng bất kể dùng cách gì cũng phải nắmđược đường sống nà.
"Tiểu thư, lão nô có biện pháp." Lăng bá đứng ởmột bên mở miệng, nhãn tình An Lan Hinh sáng lên, Sở Sở cũng xoay ngườinhìn hắn hỏi, Lăng bá nhìn Sở Sở liếc mắt một cái, lập tức tiếp tục mởmiệng, "Tiểu thư, lão có chuyện muốn nói với người."
Sở sởtrấn an vỗ vỗ tay An Lan Hinh , đi theo Lăng bá đi đến một bên, đè thấpthanh âm, "Lăng bá, ngươi có biện pháp nào để sắp xếp cho nàng?"
"Tiểu thư, đã nhiều ngày lão nô giữ ở bên cạnh nha đầu kia, vốn đại phu đềunói sinh mệnh không thể cứu ,nhưng trong ba ngày ba đêm kia lại thấyđược dục vọng muốn sống mãnh liệt của nàng ta, nha đầu kia xem bộ dángcũng giống như một người tài , nàng nay có người thân không thể nhận ,có nhà không thể về, không bằng đem nàng đuổi về Bắc Yến..." Lăng bá nói tới đây, thử nhìn Sở Sở.
Ánh mắt Sở Sở hơi đổi, "Ngươi là nói..."
Sở sở cũng không nói hết, hai tròng mắt ôn hòa lại có một tia hắc ám lóequa, trầm mặc , ngay cả Lăng bá cũng không đoán ra tâm tư của nàng, rốtcục, sau một lát, Sở Sở xoay người hướng tới bên giường, khi xoayngười, trên mặt sớm đã khôi phục vẻ mặt tươi cười, "Cô nương, ngươi tacó thể gặp ta âu cũng là hữu duyên, ta cũng không nhẫn tâm nhìn ngươilưu lạc đầu đường, nếu ngươi không chê, ta có thể cho ngươi một nơi đểđi, bất quá, lộ trình xa xôi, cách nơi này ít nhất cũng có mấy nghìn dặm đường, không biết ngươi có nguyện ý đi hay không?"
An LanHinh lập tức gật đầu, mãn nhãn cảm kích, nàng nguyện ý đi, vô luận xathế nào, nàng đều nguyện ý đi, tuy rằng xa, nhưng đây đã là con đườngduy nhất của nàng, một ngày nào đó, nàng còn có thể trở về báo thù!
"Tốt lắm, Lăng bá sẽ thay ngươi an bài, ngươi trước dưỡng thân mình co tốt." Sở Sở ôn nhu dặn dò, giúp đỡ An Lan Hinh nằm xuống, đang muốn đi, AnLan Hinh liền bắt lấy tay nàng, Sở sở nghi hoặc hành động hành động,thìthấy nàng ở trong lòng bàn tay mình viết mấy chữ.
Cảm ơn, ân nhân.
An Lan Hinh nhìn vị phu nhân giống bồ tát này, Sở Sở mỉm cười, "Nhấc taychi lao mà thôi, lần sau tái kiến, hy vọng không nhìn thấy ngươi giốngnhư bây giờ!"
Trong lòng Sở Sở cũng giật mình , đêm đó, nàng pháthiện nha đầu kia trên người mặc quần áo thượng đẳng, xuất thân nhất định là không thấp , giờ phút này lại phát hiện nàng lại biết viết chữ, cólẽ đem nàng đưa đi Bắc Yến, là một quyết định không sai...
An Bình hầu phủ, trong Thính Vũ hiên.
An Ninh nhìn vị khách không mời mà đến, tâm tình nhất thời có chút tứcgiận, "Ly vương điện hạ tìm phụ thân sao? Phụ thân cũng không ở trongThính Vũ hiên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]