Mấy lời cuối cùng Tần Song Ngọc như nghiến răng nghiến lợi nói ra, làm người ngoại nghe thấymà sởn da đầu, trời biết, cái gọi là “Hầu hạ cho thật tốt” là như thếnào.
“Tần di nương……. Tần di nương…..” An Lan Hinh lớn tiếng kêuto, cả người bị Phúc nhi kéo ra ngoài, không biết có phải vì kêu quá tomà cổ họng nàng đau đớn, giống như bị bàn tay ai đó cào xé.
AnLan Hinh bị đưa vào một căn phòng trong Tuế Lan hiên, chỗ này vô cùngnhỏ hình như là chỗ ở của hạ nhân, khi mở cửa chuột chạy toán loạn, Phúc nhi đem An Lan Hinh đẩy vào trong, lạnh giọng nói, “ Tam tiểu thư,ngươi nên ngoan ngoãn một chút, nghe lời một chút, hiểu chưa? Ai bảongươi là nữ nhi của Dương Mộc Hoan làm chi?”
Dứt lời, Phúc nhi liếc nhìn An Lan Hinh từ trên xuống dưới rồi đi ra cửa, ngoài cửa vang lên tiếng khóa.
“Phúc nhi tỷ tỷ……” An Lan Hinh thấy tình huống như vậy vội vàng đứng lên,không ngừng đập cửa, “Phúc nhi tỷ tỷ, ngươi thả ta ra ngoài….. thả ta ra ngoài!.....ta không ở trong này…”
An Lan Hinh nhìn xung quanh,căn phòng này đến cả cửa sổ cũng bị che, làm cho ánh sáng không thểchiếu vào, thật xứng với cái tên phòng tối, chuột kêu chít chít làm nàng co rúm lại.
“A….” cảm thấy có cái gì trên chân, An Lan Hinh vộivàng đá văng thứ đó ra xa, chuột! đó là chuột, “Phúc nhi tỷ tỷ, ngươithả ta ra ngoài a….”
An Lan Hinh kêu lên làm cổ họng thêm đauđớn, dần dần thanh âm của nàng trở nên khan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-mon-doc-phi/2945200/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.