An Ninh nhìn về phíangười vừa tới, cau mày, cắn chặt môi, vẻ mặt vô tội, cứ như thể nàngkhông hề biết người bị nàng ném cái chén vào người là Ly vương điện hạ.Lúc này, An Ninh đã đứng dậy, đi đến trước mặt Ly vương, gương mặt khónén kích động, "Ly vương điện hạ, thần nữ có tội. Thần nữ không biết làLy vương điện hạ, thần nữ lại tưởng rằng có mèo lạc bên ngoài lẻn vàoquấy rối, cho nên mới ném cái chén để đuổi nó đi, ai ngờ..."
AnNinh bối rối ngón tay quấn chặt vào nhau, bộ dáng kia, thật giống nhưnàng là người vô tội nhất thiên hạ. Bích Châu vừa rồi ở ngoài sân khôngngăn được Triệu Cảnh Trạch đi vào, vừa mới chạy tới cửa đã nghe thấy lýdo thoái thác của An Ninh, khóe miệng không khỏi co rút, có chút nghẹnlời, mèo lạc sao? Không sai, viện của các nàng thỉnh thoảng ngẫu nhiênsẽ có một con mèo lạc chạy vào. Nhưng mỗi lần bọn chúng tới, tiểu thưđều phân phó nàng chuẩn bị một ít thức ăn cho bọn chúng, chứ không phảidùng loại “ném chén” này để tiếp đón a!
Mèo lạc? Bích Châu lúcnày mới vỡ lẽ. Hồi nãy Ly vương điện hạ tặng lễ, tiểu thư trực tiếp cựtuyệt, chắc chắn là không thích Ly vương rồi. Chẳng qua, đường đường làvương tôn hoàng tử mà tiểu thư lại so sánh hắn với một con mèo lạc. Hơnnữa, đãi ngộ dành cho hắn còn không bằng mấy con mèo lạc kia, người cóthể làm được việc này, e rằng chỉ có tiểu thư mới dám ra tay!
Triệu Cảnh Trạch trong lòng tràn đầy tức giận, vừa rồi cú ném kia căn bản làquá bất ngờ khiến người ta không kịp phản ứng. Ngay cả hắn một thân công phu cũng không thể tránh kịp, giờ phút này, thấy An Ninh kích độngkhông biết làm thế nào, dáng vẻ hết sức vô tội. Nếu hắn trách tội nàngthì đại nam nhân như hắn cũng quá mức hẹp hòi rồi.
Nghĩ đến tính toán của mình, cuối cùng Triệu Cảnh Trạch áp chế hờn giận trong lòng,kéo kéo khóe miệng, "Bổn vương không có việc gì, nhị tiểu thư không cầnphải tự trách, chẳng qua là xước chút da thôi, không có gì nghiêmtrọng."
Trong lòng An Ninh trồi lên một tia đắc ý, xước chút dathôi sao? Ánh mắt nàng dừng ở trên dòng máu tươi trên trán kia, kiếptrước nàng với Ly vương làm vợ chồng năm năm, tính tình của hắn, nàngvẫn có vài phần hiểu biết. Hôm nay, hắn đích thân mang lễ vật đến lấylòng nàng như vậy, chắc chắn sẽ không bởi vì “chuyện nhỏ” này mà tùytiện trách mắng nàng.
Kiếp trước, hắn từ một tiểu vương gia không có bao nhiêu ưu thế, từng bước trở thành người có khả năng lớn nhấtđược lựa chọn ngồi vào ngôi vị hoàng đế. Một Ly vương như vậy, sao cóthể khinh thường được? Về khả năng tính kế cùng lợi dụng tình cảm, cácvị vương gia khác sao có thể sánh bằng hắn.
Nghe hắn nói nhưthế, An Ninh cũng không "tự trách" nữa, trên mặt rộ lên một chút tươicười, tao nhã mà xa cách, "Ly vương điện hạ tôn quý như vậy, mà tiểuviện của ta ngay cả một ly trà ngon cũng không có. Mời vương gia quaylại đại sảnh, phụ thân chắc chắn sẽ chiêu đãi ngài thật tốt."
AnNinh cúi mặt xuống, Ly vương có thể đi vào Thính Vũ hiên, tất nhiên đãđược An Bình hầu gia ngầm đồng ý. Nghĩ đến kiếp trước, An Bình hầu giatác hợp nàng cùng với Ly vương, mi tâm không khỏi nhăn lại, thầm nghĩphải mau chóng đuổi Ly vương điện hạ không mời mà đến này ra khỏi đây,Thính Vũ hiên của nàng tuyệt đối không chào đón nam nhân phụ bạc nhưhắn!
Lệnh đuổi khách rõ ràng như vậy, làm cho Triệu Cảnh Trạchgiật mình, trên mặt có chút xấu hổ. An Ninh này, hắn đã đích thân tớithăm nàng, nàng lại vẫn tỏ vẻ xa cách như thế. Cố ý bỏ qua ý tứ tronglời nói của nàng, Triệu Cảnh Trạch ngồi thẳng xuống ghế, lấy khăn cẩmra, lau vết máu trên trán, "Không sao, bổn vương không uống trà cũngkhông sao cả."
Nói xong Triệu Cảnh Trạch ngồi im, không có ý định đứng dậy. Đáy mắt An Ninh không dấu vết xẹt qua một chút chán ghét,nàng sao lại có thể quên, Ly vương còn có một " phẩm chất tốt" nữa, đóchính là kiên trì. Kiếp trước, khi nhìn thấy kiên trì của hắn, khiến cho nàng thực cảm động, nhưng giờ phút này, nàng chỉ cảm thấy sao da mặtcủa hắn lại dày như vậy!
Thì ra, tình cảm khác nhau, cảm thụ cũng cách xa vạn dặm!
"Nhị tiểu thư, đây là tâm ý của bổn vương. Da hồ ly là bổn vương tự tay sănđược, vì nhị tiểu thư mà chế tác ra chiếc áo choàng này. Mặc dù khôngthể so với mỹ ngọc kia, nhưng nó mang theo toàn bộ tâm ý cùng tình cảmcủa ta. Nhị tiểu thư, tâm tư của bổn vương... nàng còn không rõ sao?"Triệu Cảnh Trạch ánh mắt nhìn chằm chằm An Ninh, hắn đã hạ quyết tâm,phải thành thân được với An Ninh.
Hắn cân nhắc đã lâu, thànhthân với An Ninh có thể mang lại cho hắn lợi ích lớn hơn nhiều so với dự tính. Hiện tại, An Bình hầu gia hẳn là đứng về phe hắn, dù An Ninh cókhông muốn thì sao chứ? Từ trước tới nay, hôn nhân của con cái vẫn phảilàm theo lời của cha mẹ. Chỉ cần một câu của An Bình hầu gia, đem AnNinh gả cho hắn, như vậy, An Ninh làm thế nào để thoát khỏi lòng bàn tay của hắn đây?
An Ninh cúi đầu, cau mày, "An Ninh ngu dốt, khôngdám suy đoán tâm tư của vương gia..." Nói đến mức này, quả nhiên cảmnhận được trên người Triệu Cảnh Trạch ẩn ẩn phát ra tức giận. Đúng lúcnày, An Ninh chuyển giọng, giương mắt nhìn về phía Triệu Cảnh Trạch,giống như vừa bừng tỉnh đại ngộ, "An Ninh đã biết, Ly vương điện hạ làmuốn An Ninh nhận áo choàng của Ly vương điện hạ sao? Nhưng mà..."
An Ninh nhíu nhíu mày, ánh mắt dời khỏi hộp gấm tinh xảo kia, tựa hồ cócái gì muốn nói, nhưng lại e sợ, cắn chặt môi, khó xử nhìn Lyvương."Nhưng mà cái gì? Nhị tiểu thư cứ nói đừng ngại." Triệu Cảnh Trạch là người thông minh, tự nhiên nhìn ra khó xử của nàng, hào phóng mởmiệng, đợi nàng nói tiếp."An Ninh không thích áo choàng kia đâu!" AnNinh chớp đôi mắt to vô tội, hoàn toàn là bộ dáng vô hại, trực tiếp chối bỏ "ý tốt" của Ly vương. Thân thể Triệu Cảnh Trạch không khỏi cứng đờ,hắn bỏ ra tâm tư lớn như vậy, nàng lại trực tiếp nói "không thích" trước mặt hắn. An Ninh này, thực sự là không để hắn vào trong mắt một chútnào!
Tức giận dường như lại dần bùng lên, nhưng còn chưa kịp phát tác, đã nghe thấy An Ninh tiếp tục nói, "Chỉ cần nghĩ đến áo choàng kia làm từ da hồ ly, thì lại cảm giác giống như oan hồn hồ ly kia vây quanh thân thể vậy. Sinh vật đáng yêu như thế... lại bị giết, còn bị lộtda... Thật sự là quá tàn nhẫn... An Ninh nhát gan... An Ninh sợ... Chonên..."An Ninh cau mày, bộ dáng điềm đạm đáng yêu lập tức đánh bay tứcgiận của Triệu Cảnh Trạch, hắn ha ha cười nói, "Nếu nhị tiểu thư sợ, vậy thì ta cũng không cần áo choàng kia nữa."
Thì ra vì nguyên nhânnày nàng mới không thích, như vậy cũng tốt, chỉ cần không phải nhằm vàoTriệu Cảnh Trạch hắn là được. Huống hồ, nghe nàng nói chính mình nhátgan, giờ phút này nhìn gương mặt hiền lành như vậy, trong lòng TriệuCảnh Trạch âm thầm đắc ý, nữ tử mà hắn muốn chính là phải nhe thế này,mới có thể dễ dàng để cho hắn khống chế, không phải sao? "Nhưng An Ninhkhông cần, Ly vương điện hạ sẽ trách tội sao?" An Ninh cúi mặt xuống,đáy mắt không dấu vết xẹt qua một chút tính kế. "Đương nhiên sẽ khôngtrách tội, xem như bổn vương sơ suất, hôm khác bổn vương sẽ tặng nhịtiểu thư lễ vật mới, cam đoan có thể khiến nàng vừa lòng." Triệu CảnhTrạch cao giọng hứa hẹn, tràn đầy tự tin, có lẽ hẳn là đang nghĩ đến đồvật gì tốt rồi .An Ninh xem ở trong mắt, đương nhiên không có hào hứnggì với lễ vật của hắn, chẳng qua, bên ngoài vẫn tỏ ra vô cùng vui sướng, "Thật vậy sao? Vậy An Ninh tạ ơn vương gia, nhưng là... vật này..."
An Ninh nhìn về phía hộp gấm có áo choàng da hồ ly, Triệu Cảnh Trạch theotầm mắt của nàng nhìn qua. Nếu An Ninh không cần, vậy thì hắn sẽ đem áochoàng này cho người khác.
Chiếc áo choàng này không chỉ có dangân hồ là hết sức trân quý, mà trên đó còn đính không ít bảo thạch, một vật giá trị xa xỉ như vậy, đương nhiên hắn không thể lãng phí. Giờ phút này, trong đầu hắn đã nghĩ tới phải đưa nó cho người nào rồi, đang muốn mở miệng thu hồi lễ vật về, lại bị An Ninh đi trước một bước cướp lời.
"Không bằng như vậy vương gia thấy thế nào? Cái áo choàng này tuy rằng An Ninh không dám mặc, nhưng đại tỷ của An Ninh lại rất can đảm, nếu tặng chođại tỷ, nhất định tỷ ấy sẽ thích." Vẻ mặt An Ninh hưng phấn nói, dứtlời, quả nhiên nhìn thấy sắc mặt Triệu Cảnh Trạch nhất thời cứng đờ.Nàng thầm nghĩ trong lòng, hừ, muốn thu hồi ư? Không có cửa đâu! Khi nãy nàng trả lại cho hắn, hắn lại mặt dày đem tới đây, nếu hắn đã "hàophóng" như vậy, thì An Ninh nàng sẽ thành toàn cho hắn!
Hiện tại còn muốn đem về, mơ tưởng!
"Này..." Triệu Cảnh Trạch nhíu chặt mày, tặng cho đại tỷ của nàng? An Bình hầuphủ đại tiểu thư An Như Yên sao? Vốn là "Đệ nhất tài nữ", hiện tại lạilà "Thiên hạ đệ nhất không biết xấu hổ"? Nghĩ đến chiếc áo choàng giátrị xa xỉ trước mắt mà tặng cho An Như Yên thanh danh đã bị hủy hết kiacái kia, gương mặt Triệu Cảnh Trạch trở nên đen sì. Theo như hắn thấy,nữ tử không có một chút giá trị lợi dụng nào như vậy, lại càng khôngxứng với áo choàng ngân hồ trân quý này.
Nhưng An Ninh sao có thể để hắn có cơ hội phản bác, Triệu Cảnh Trạch vừa mới phun ra một chữ, đã bị An Ninh lớn tiếng đánh gãy, "Cứ quyết định như vậy đi, An Ninh thaymặt tỷ tỷ đa tạ Ly vương điện hạ. An Ninh chắc chắn sẽ nhớ rõ ý tốt củaLy vương điện hạ." Dứt lời, ngay lập tức hướng ra ngoài cửa phân phó,"Bích Châu, mau thu lại áo choàng của Ly vương điện hạ cẩn thận, đặt kỹvào trong hộp gấm đi. Mà hộp gấm này, cũng phải hết sức lưu ý, khôngđược xảy ra sơ suất gì."
"Dạ, nô tỳ đã biết." Bích Châu vẫn luônđứng ở ngay gần cửa, nghe được sự hưng phấn trong giọng nói của tiểuthư, tâm tình của tiểu thư hiện giờ nhất định là vô cùng tốt. Nàng cũngcó thể đoán ra vì sao tâm tình tiểu thư lại tốt như vậy. Bích Châu bướcvào trong, vô tình liếc mắt nhìn vẻ mặt đen như đáy nồi của Ly vươngđiện hạ, lại càng khẳng định thêm suy đoán của mình. Theo lời An Ninhphân phó, Bích Châu nhanh nhẹn thu dọn thật tốt, tránh cho Ly vương điện hạ lại bất ngờ đổi ý.
Triệu Cảnh Trạch nhất thời cảm thấy cổhọng mình như có một con ruồi nuốt mãi không trôi, mắc kẹt ở yết hầu,cực kỳ khó chịu, ánh mắt nhìn hộp gấm trong tay Bích Châu. Mãi đến khiBích Châu đem hộp gấm đi vào phía sau bình phong, mới thu hồi tầm mắt.Trong lòng âm thầm thấp rủa, vật giá trị xa xỉ như vậy, lại tặng cho nữtử có tiếng xấu An Như Yên kia, quả thực là khiến nó bị làm bẩn rồi.
Nhưng sự tình hôm nay đã không còn đường cứu vãn, giờ phút này ở trước mặt An Ninh, hắn cũng không thể phát cáu được cái gì, vẻ mặt hắn chỉ có thể mờ mịt tiếc hận. Ánh mắt Triệu Cảnh Trạch dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắnxinh đẹp kia của An Ninh, hôm nay hắn đến đây, lại không thể chiếm đượcmột chút ưu đãi nào, Triệu Cảnh Trạch hắn sao có thể cam tâm?
Hắn không thể không thừa nhận, sức quyến rũ của An Ninh hấp dẫn hắn khôngít. Không những vậy, bằng con mắt nhìn người của hắn, không tới hai năm, dung mạo của An Ninh chắc chắn sẽ càng thêm động lòng người, sợ làkhuynh quốc khuynh thành cũng không nói quá. Ánh mắt hắn lại dừng trênđôi môi mê người của An Ninh, trong mắt Triệu Cảnh Trạch toát ra mộtchút thần sắc khác thường.
An Ninh cảm nhận được tầm mắt nóng rực của Triệu Cảnh Trạch, trong lòng trồi lên một tia hờn giận. Đột nhiên,tay nàng bị một đôi tay lớn nắm chặt, trong lòng An Ninh chán ghét càngđậm, đáy mắt cũng xẹt qua một chút lạnh lẽo. Triệu Cảnh Trạch này, hắndám chạm vào nàng, không muốn sống nữa sao?!
Đang muốn phát cáu,lại nghe thấy một giọng nói từ đỉnh đầu truyền đến. "Vị công tử này, sao có thể lôi lôi kéo kéo tay con gái nhà người ta chứ?" Giọng nói trongtrẻo nhưng lạnh lùng, tựa như từ trên trời giáng xuống. Triệu Cảnh Trạch theo bản năng giương mắt lên nhìn, lại nhìn thấy một thân quần áo thuần trắng từ trên trời giáng xuống, thực sự là từ trên đỉnh đầu của hắn hạxuống.
Triệu Cảnh Trạch ngẩn ra, buông lỏng tay An Ninh, cả người lui lại vài bước, rời khỏi vị trí vừa rồi. Mà từ đầu đến cuối, suy nghĩ cùng hành vi của hắn, chỉ thầm nghĩ đến an nguy của chính mình mà cáchxa ra khỏi An Ninh.
An Ninh xem ở trong mắt, trong lòng trồi lênmột tia châm chọc, nàng đương nhiên sẽ không hy vọng xa vời Triệu CảnhTrạch sẽ quan tâm đến nàng. Huống hồ, nàng cũng không lấy gì làm lạ,quần áo thuần trắng vừa rồi hạ xuống là Quân Nếu, giờ phút này, hắn vừavặn đáp xuống vị trí mà Triệu Cảnh Trạch vừa mới đứng, khóe miệng mỉmcười."Ngươi... Ngươi... Ngươi là ai? Sao có thể xuất hiện ở chỗ này?"Triệu Cảnh Trạch nhìn nam nhân áo trắng đột nhiên xuất hiện trong này,cũng không khỏi lắp bắp. Hắn sao có thể xuất hiện ở trong phòng của AnNinh, huống hồ, Triệu Cảnh Trạch tiến vào phòng này lâu như vậy, nhưngkhông phát hiện được sự tồn tại của nam tử kia.
Quân Nếu thảnnhiên liếc mắt nhìn hắn, cũng khinh thường không thèm trả lời. Vừa rồi,hắn nằm trên xà nhà nhắm mắt dưỡng thần, thuận tiện nghe nha đầu An Ninh kia cùng Ly vương này nói chuyện. Nếu Ly vương kia không đột nhiên có ý đồ chiếm tiện nghi của An Ninh, hắn cũng sẽ không phải phiền toái nhảytừ trên xà nhà xuống như vậy, đợi lát nữa lại còn phải đi lên, quả nhiên là dày vò xương cốt của lão già như hắn rồi!
Quân Nếu bước đếnngồi xuống cái ghế đối diện, tự nhiên giống như đây là phòng của mình.Triệu Cảnh Trạch xem ở trong mắt, mi tâm càng nhíu chặt, ánh mắt nhìn về phía An Ninh, tựa hồ là muốn nghe lời giải thích của nàng.
An Ninh chỉ thản nhiên mở miệng, "Đây là bằng hữu của ta, Ly vương điện hạ không cần kinh hoảng!"
Đối với Quân Nhược xuất quỷ nhập thần, An Ninh sớm đã coi như không thấygì. Cùng hắn ở chung càng lâu, nàng càng cảm thấy Quân Nhược cao thâmđến cực điểm. Bất quá, hắn ở trong viện này, thật ra giúp được nàngkhông ít việc. Nàng cần cỏ độc thảo dược gì, hắn đều tìm về được chonàng, ngay cả loại mà trong “độc điển” ghi là cực kỳ hiếm có, hắn cũngchỉ cần xuất môn vài ngày là có thể mang về.
An Ninh không biếtrốt cuộc thân phận của Quân Nhược là gì, nhưng trực giác nói cho nàngbiết, thân phận của hắn nhất định là không tầm thường. Chỉ riêng độngtác giơ tay nhấc chân cũng toát ra quý khí kia, thì cũng có thể đoánđược vài phần. An Ninh nói xong, liền đi vào trong nội sảnh mang ra mộtgói hương nhang. Khi đi ra, đã nhìn thấy Triệu Cảnh Trạch đang ngồi ởchỗ cũ có chút giật mình, vẻ mặt phòng bị nhìn Quân Nếu, mà Quân Nếu vẫn như trước nở nụ cười trăm năm không thay đổi của hắn.
Nghĩ đếnhành động của Triệu Cảnh Trạch đối với nàng vừa rồi, trong lòng An Ninhtrồi lên một tia ngoan độc, đi đến lư hương, đem nén nhang châm lửa.Ngay lập tức, một mùi hương thanh nhã lan ra tràn ngập trong phòng. Ngửi được hương thơm kia, cả người cùng tâm tình đều trở nên yên tĩnh lạthường.
An Ninh nhìn làn khói lượn lờ bay lên, đáy mắt xẹt quamột chút biến hoá kỳ lạ, lập tức nói với hai nam nhân trong phòng, "Lyvương điện hạ, Quân Nhược công tử, các vị cứ ngồi trước nói chuyệnphiếm, An Ninh đi rót cho hai vị ly trà."
Lúc này, nàng khôngphân phó Bích Châu nữa, mà là tự mình đi làm, đương nhiên, nàng đíchthân đi pha trà, tất nhiên là phải có mục đích rồi. Thản nhiên nhìn lướt qua Triệu Cảnh Trạch, An Ninh bước ra khỏi phòng. Mà hai người ở trongphòng, làm theo lời nói của An Ninh, đều ngồi xuống, nói chuyện phiếm.Con ngươi tối đen của Triệu Cảnh Trạch híp lại, tinh tế đánh giá nam tửmột thân áo trắng này, trong lòng dấy lên một ngọn lửa giận hờn. Có namtử ở trong phòng An Ninh, vậy mà nàng không hề có một chút ngạc nhiênnào. Mà nam tử này, giống như đã ở đây rất lâu rồi vậy. Hay là này haingười có tư tình gì? Ý nghĩ này bất chợt xuất hiện ở trong đầu, conngươi của Triệu Cảnh Trạch co rút, trong mắt lại bắn nhanh ra một tiađịch ý nồng đậm.
Mà Quân Nhược vẫn thản nhiên cười, coi như không thấy ánh mắt tràn ngập địch ý kia, trong lòng hừ lạnh, tâm tư của Lyvương này đối nha đầu An Ninh không hề đơn thuần, muốn chiếm tiện nghicủa An Ninh nha đầu, nghĩ rằng có thể dễ dàng làm được điều đó sao?Không khí trong phòng cực kỳ quỷ dị, mãi đến khi An Ninh tiến vào, mới phátan được một phần áp lực. Nàng bưng vào ba ly trà, đặt một chén ở trướcmặt Quân Nhược, "Quân Nếu công tử, đây là trà ngươi thích uống nhất,phải uống hết nha." Dứt lời, lập tức đem ly trà thứ hai đưa đến trướcmặt Triệu Cảnh Trạch, "Ly vương điện hạ, Thính Vũ hiên của ta cũng chỉcó loại lá trà này thôi, không thể so với trà của phủ vương gia được."
Triệu Cảnh Trạch vốn tưởng rằng nàng chỉ nói khách khí mà thôi, không nghĩtới lúc ánh mắt hắn nhìn thấy ly trà kia, sắc mặt nhất thời cứng đờ,khóe miệng cũng không khỏi run rẩy. Trong ly trà là một lớp trà vụn chekín bề mặt của chút nước bên dưới, Đây là ... là trà sao?
Hắnđường đường là Ly vương, đã quen uống loại trà hảo hạng. Hắn cũng khôngngại An Ninh dùng trà chất lượng thấp để chiêu đãi hắn, nhưng... loạitrà trước mắt này, không phải là chất lượng thấp? Rõ ràng... rõ ràngngay cả mạt trà cũng không bằng. Nếu uống một ngụm, chỉ sợ không phải là uống trà, mà là những mảnh trà vụn này đi!
Hắn tình nguyện uốngnước lọc, cũng không nguyện uống loại trà này.An Ninh nhìn vẻ mặt hắn lộ ra ghét bỏ, sớm đã đoán được Ly vương điện hạ sẽ có phản ứng này. AnNinh xem ở trong mắt, cúi mặt xuống, lưu loát bưng ly trà ở trước mặtmình lên, nhợt nhạt uống, mặc cho trên mặt nước cùng với trà vụn dínhhết lên trên môi. An Ninh quay sang Quân Nếu nói, "Quân Nếu công tử,hương vị của trà này cũng không tệ lắm đâu."
Quân Nếu cũng khôngmở miệng, có chút suy nghĩ liếc nhìn An Ninh một cái, ánh mắt đảo qua ly trà trong tay, nâng lên, cùng uống với nàng .An Ninh thấy Quân Nhược đã uống trà, tầm mắt chuyển sang nhìn Ly vương, "Ly vương điện hạ, ngươicần phải nếm thử đi, trà này thật sự là trà tốt đó. Tuy rằng, lúc trướctuy rằng có bị dính chút nước nên bị mốc, nhưng không sao, hôm qua AnNinh đã mang ra phơi nắng, bây giờ có thể uống được rồi."
Lyvương vốn là không định uống ly trà này, bây giờ lại nghe An Ninh nóitrà này còn bị mốc, càng làm cho hắn không thể nuốt nổi, "Này..."
"Như thế nào? Chẳng lẽ Ly vương ghét bỏ nó hay sao?" An Ninh nhíu mày, giảbộ uất ức. Ở trong tình huống như vậy, nếu trà này tốt hơn một chút,cũng không sinh mốc mà nói, Triệu Cảnh Trạch cũng có thể kiên trì làm bộ uống một ngụm. Nhưng lúc này, hắn đã quyết định, dù thế nào cũng nhấtđịnh không uống, hắn kéo kéo khóe miệng, "Nhị tiểu thư nói quá lời, bổnvương sao có thể ghét bỏ được chứ. Bổn vương thật sự là không khát,trước cứ để đó đi!"
An Ninh đánh giá hắn trong chốc lát, bộ dángnhư đang dò xét xem hắn có nói dối hay không, rốt cục sau đó cũng buôngtha, "Cũng được! Nếu Ly vương điện hạ không khát, thì cũng không cầnuống nữa!"
Ly vương tựa như thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi,nhưng hắn lại không phát hiện ra trong đáy mắt của An Ninh vừa xẹt quamột chút quang mang. Trong lòng An Ninh hừ lạnh, đã nói là trà tốt, bảongươi uống mà không chịu uống, đây chính là ngươi tự tìm !
Trên thực tế, An Ninh đã sớm đoán được hắn sẽ không uống chịu uốngnước trà "thấp kém" tớimức này! Thật đúng với ý của nàng! Nghĩ đến tính toán của chính mình, An Ninh tiếp tục uống trà. Mà Quân Nhược ngồi đối diện, lại không bỏ quachút biến hoá kỳ lạ trong mắt của An Ninh. Nha đầu kia lại đang có chủ ý gì? Chẳng lẽ có liên quan tới trà này sao?
Thời gian từng giâytừng phút trôi qua, trong không khí, hương nhang nhàn nhạt càng ngàycàng đậm, dường như khiến cho người ta vui vẻ thoải mái. Nhưng trongphòng giờ phút này đã có người cảm thấy khó chịu, cả người không được tự nhiên, dần dần, cảm thấy thân thể bắt đầu ngứa ngáy, chậm rãi lan ratoàn thân. Từ đầu tới cuối, An Ninh không dấu vết lưu ý phản ứng củaTriệu Cảnh Trạch, khóe miệng phát ra ý cười càng lúc càng đậm. Ngay cảtrong mắt Quân Nhược ngồi đối diện cũng hiện lên một chút kinh ngạc, chỉ là gần như trong nháy mắt, đã khôi phục lại bình thường, trong lòng đãsáng tỏ tâm tư của An Ninh.
Một lát sau, Triệu Cảnh Trạch cảmthấy ngứa ngáy ở trên người có vẻ nghiêm trọng hơn một chút, vừa rồi còn có thể chịu đựng được, nhưng hiện tại, hắn đã nhịn không nổi lặng lẽgãi nhẹ vào chỗ ngứa. "A! Ly vương điện hạ... ngươi... ngươi... Ngươiđây là... đây là có chuyện gì?" An Ninh sợ hãi kêu ra tiếng, cả người ởtrên ghế nhảy dựng lên, làm ly trà trong tay "không cẩn thận" rơi xuốngmặt đất, một tiếng vỡ vụn vang lên trả lời. An Ninh trừng lớn hai mắt,thần sắc phức tạp nhìn Triệu Cảnh Trạch.
"Sao... Làm sao vậy?"Triệu Cảnh Trạch giật mình, thân thể hắn đang ngứa ngáy, lại thấy vẻ mặt toát ra thần sắc hoảng sợ của An Ninh đang nhìn mình. "Ngươi... Lyvương điện hạ... Chính ngươi nhìn xem đi!" An Ninh cắn cắn môi, vào nộisảnh, mang ra một tấm gương đồng, đặt ở trước mặt Triệu Cảnh Trạch.
‘Oanh’ một tiếng, trong đầu Triệu Cảnh Trạch nhất thời trống rỗng, không thểtin nổi nhìn khuôn mặt trong gương đồng kia, kia... gương mặt chi chítnhững vết mẩn đỏ, bừa bãi nổi lên khắp nơi. Bộ dáng kia, thật khiến chongười ta sợ hãi đến cực điểm, ngay cả Triệu Cảnh Trạch cũng hoảng sợtrước bộ dạng của chính mình.
Đây... Đây là có chuyện gì? TriệuCảnh Trạch vén cổ tay áo rộng thùng thình của mình lên, chỗ ngứa vừa rồi cũng mọc lên đầy rẫy những nốt mẩn đỏ. Tại sao lại nổi lên nhiều nốtmẩn đỏ ghê người như vậy chứ? "Vương gia, ngươi... Ngươi có phải ăn lầmcái gì rồi hay không?" An Ninh khẽ nhíu mày, thân thiết hỏi, nhìn kiagương mặt vốn dĩ anh tuấn mặt kia! Nếu đưa hắn tới chỗ đông người, sợ là không ai có thể nhận ra đây đường đường là Ly vương điện hạ đâu!
Vẻ mặt Triệu Cảnh Trạch bối rối lo lắng, ăn lầm cái gì sao? Từ lúc vàoThính Vũ Hiên đến giờ, hắn không có ăn hay uống cái gì mà. "Nhị tiểuthư, bổn vương đi trước. Cáo từ!" Triệu Cảnh Trạch giờ phút này khôngthể truy cứu được gì nữa, nốt mẩn trên mặt hắn phải lập tức đi tới chỗđại phu xem thử, ngứa ngáy trên người đã làm hắn không thể chịu nổi rồi. Vừa nãy mới chỉ là gãi nhẹ, hiện tại, động tác nhỏ đã không thể làm dịu cơn ngứa của hắn. Triệu Cảnh Trạch hận không thể mọc thêm mười cánh tay nữa để gãi toàn thân đang có cảm giác khó chịu điên cuồng này.
Dứt lời, không đợi An Ninh mở miệng, Triệu Cảnh Trạch vội xoay người, dángvẻ gấp gáp đi ra khỏi phòng. "A..." Bên ngoài Bích Châu thét lên mộttiếng kinh hãi, hiển nhiên là đã bị khuôn mặt của Triệu Cảnh Trạch làmcho hoảng sợ. Triệu Cảnh Trạch vội vàng đi ra ngoài chợt ý thức được cái gì, nâng cổ tay áo lên, che khuất gương mặt, bước chân càng trở nên bối rối dồn dập...
Đợi cho Triệu Cảnh Trạch đi thật xa khỏi Thính Vũ hiên, An Ninh mới phát ra một trận cười sảng khoái, "Hừ, không phải làkhông chịu đi sao? Bây giờ sao lại gấp gáp như vậy?". Nghĩ đến khuôn mặt đầy nốt mẩn đỏ của hắn, trong lòng An Ninh trồi lên một tia đắc ý, cảmgiác ngứa ngáy đó thực sự là rất khó chịu đi! Mà Ly vương lại lo lắngcho hình tượng của mình, không thể không cố nén, quả thực khiến nàng vôcùng hả hê.
"Tiểu nha đầu, ngươi đùa giỡn như vậy, không sợ hắnsẽ phát giác ra manh mối, rồi tới tìm ngươi gây phiền toái sao?" QuânNhược vẫn thản nhiên cười, khi nói chuyện, lại uống một ngụm trà nữa,nhìn những mảnh vụn nổi lềnh bềnh trong chén, đáy mắt xẹt qua một chút ý cười. An Ninh nhún vai, "Nếu đã ra tay, đương nhiên là không thể để cho hắn có cơ hội phát giác ra manh mối gì rồi!"
Hơn nữa, hắn có khả năng phát hiện được hay sao? Ngửi hương thơm nhàn nhạt trong không khíkia, khóe miệng An Ninh giơ lên một chút tươi cười, đi đến trước lưhương, đem nén nhang đang cháy dở dập tắt. Rốt cục, cũng có thể đuổi tên Ly vương điện hạ chán ghét kia đi rồi!
Hương nhang này khôngphải là hương nhang bình thường, chỉ cần ngửi mùi của nó trong chốc lát, thì toàn thân sẽ ngứa ngáy khó nhịn, mẩn đỏ thi nhau nổi lên, giống như vừa rồi Triệu Cảnh Trạch chật vật thê thảm vậy. Nghĩ đến cái gì, đáymắt An Ninh xẹt qua một chút biến hoá kỳ lạ, vô tội nói, "Khi nãy ngươicũng thấy đấy, ta đã nói với hắn, trà này uống rất tốt, hắn lại cố tìnhkhông uống, thì sao có thể trách ta được chứ?" Trà kia cũng không phảilà trà, những vụn trà nổi lơ lửng trên mặt nước trong chén mà Triệu Cảnh Trạch tỏ vẻ chán ghét, đó lại là giải dược của hương nhang này. Nàngcùng Quân Nếu đã uống giải dược, cho nên mới không bị trúng độc giốngnhư Triệu Cảnh Trạch.
"Ta nên cảm thấy may mắn vì vừa rồi đã nhảy từ trên xà nhà xuống đây, nếu không được uống ly trà này, chẳng phải ta cũng sẽ biến thành bộ dạng giống như Ly vương kia sao?" Quân Nhược thởdài một tiếng, ánh mắt dừng ở trên người An Ninh, thần sắc trong mắt tựa hồ không lạnh lùng như lúc đầu nữa, nhưng tươi cười trên mặt hắn vẫnnhư cũ không có bao nhiêu độ ấm. Chừng đó thời gian, hắn ở tại Thính Vũhiên, nhìn An Ninh nghiên cứu “độc điển”, nha đầu này, rất nhanh đã biến thành tiểu độc vật. Vừa nãy Ly vương nắm tay nàng, xem ra đã thực sựchọc giận An Ninh, mà kết cục khi chọc giận tiểu độc vật này... Nghĩ đến khuôn mặt đầy nốt mẩn đỏ nổi lên của Ly vương, e là cảm giác đó khôngdễ chịu đâu!
An Ninh nhíu mày, thản nhiên liếc Quân Nhược mộtcái, "Vậy mời Quân Nhược công tử về sau ít lên xà nhà một chút." QuânNhược này, đam mê cũng thật quái dị đi, Thính Vũ hiên rõ ràng có mộtphòng dành cho hắn, rộng rãi lại thoải mái. Không biết rốt cuộc hắn suynghĩ cái gì, cố tình nằm trên xà nhà trong phòng của nàng, đúng là mộtquái nhân!
Mà Ly vương lúc này, đang đi qua đại sảnh của An Bìnhhầu phủ, lại gặp được An Bình hầu gia đi ra. An Bình hầu gia nhìn TriệuCảnh Trạch dùng tay áo che mặt, bước đi vội vàng, tay kia còn khôngngừng gãi trên thân thể, phát ra những tiếng rên rỉ rất nhỏ, giống nhưđang hết sức khó chịu, ông không khỏi nhíu nhíu mày, "Ly vương điện hạ,nhanh như vậy đã đi ra ngoài rồi sao? Ngài cùng tiểu nữ..." An Bình hầugia vừa nói vừa chạy tới trước mặt Triệu Cảnh Trạch, nhìn thấy khuôn mặt đang bị hắn che khuất, thân thể nhất thời ngẩn ra, lời muốn nói mắcnghẹn ở trong cổ họng, vẻ mặt cổ quái nhìn Triệu Cảnh Trạch, "Đây...đây..."
"Tránh ra!" Triệu Cảnh Trạch phẫn nộ quát, giờ phút nàyhắn chỉ cần thấy có người thì đều ra sức tránh né. An Bình hầu gia nàylại đụng ngay vào hắn, hiện tại thì tốt rồi, bộ dạng của hắn hiện giờ đã bị người khác nhìn thấy!
Thân thể An Bình hầu gia đờ đẫn, nhìnTriệu Cảnh Trạch hùng hổ bước qua trước mặt ông. An Bình hầu gia nhìnbóng dáng đang vội vàng kia hồi lâu, mà vẫn chưa phục hồi được tinhthần. “Chuyện này là thế nào? Ly vương điện hạ vừa rồi vẫn còn tốt mà,hay là... Nghĩ đến khuôn mặt kia, nổi đầy những nốt mẩn đỏ, sao còn cóthể nhìn ra được đó là Ly vương điện hạ chứ. Nếu không phải trên ngườihắn mặc bộ y phục kia, thì ngay cả ông cũng không nhận ra được rồi!
Triệu Cảnh Trạch một tay che mặt, một tay gãi ngứa, vừa đi vừa nghĩ rốt cuộcvì sao lại ra nông nỗi này, hắn hoài nghi lúc ở Thính Vũ hiên đã bị aiđó động tay động chân. Nhưng nhớ lại chuyện xảy ra tại nơi đó, khôngthấy có gì bất thường. Vậy rốt cuộc là đã bị từ khi nào, ngay cả hắncũng không nghĩ ra được. Cảm giác được thân thể ngứa ngáy, cùng vớinhững nốt mẩn mọc đầy ở trên mặt khiến cho hắn căng thẳng, lửa giậntrong lòng cũng bốc lên ngùn ngụt, lo lắng không dứt. Nếu không thể chữa khỏi, vậy phải làm như thế nào để toàn thân hết ngứa hay làm biến mấtvô số nốt mẩn trên mặt đây?
Trong Thính Vũ hiên.
An Ninhnhìn hộp gấm chứa áo choàng ngân hồ mà Triệu Cảnh Trạch đưa tới, ánh mắt khẽ chuyển, mơ hồ có vài phần biến hoá kỳ lạ. Nghĩ đến tính toán củachính mình, An Ninh thản nhiên mở miệng, "Bích Châu, đem hộp gấm này tùy tiện giao cho một nha hoàn của Khởi Thủy uyển, nói đây là lễ vật mà Lyvương điện hạ tặng cho đại tiểu thư, da ngân hồ là do Ly vương điện hạvì đại tiểu thư mà săn được, tượng trưng cho tâm ý của hắn, mong đạitiểu thư đừng từ chối."
"Tiểu thư, thật sự tặng cho đại tiểu thưsao?" Bích Châu có chút đáng tiếc, đồ tốt như vậy, tuy rằng là của Lyvương đưa tới, nhưng nếu mang ra ngoài bán, có lẽ sẽ rất được giá. Bâygiờ lại phải đưa cho đại tiểu thư, quả thật là thiệt thòi cho khối dangân hồ trân quý này rồi.Như nhìn ra được suy nghĩ của Bích Châu, AnNinh mỉm cười, "Không cho nàng, chẳng lẽ ngươi muốn mặc sao?"
"Nô tỳ... Nô tỳ mới không cần!" Bích Châu chỉ cần nghĩ tới đây là đồ do Lyvương đưa tới, trong đầu liền tự động hiện lên khuôn mặt khủng bố kia,quả thực là quá dọa người! "Được rồi, ngươi chỉ cần làm theo lời ta làđược." An Ninh cúi mặt xuống, nhớ tới kiếp trước An Như Yên quyến rũ Lyvương, hai người bọn họ nhân lúc nàng khó sinh, chiếm tẩm viện của nàng, lại còn ở trên giường của nàng ân ân ái ái, phẫn hận trong lòng nàngliền tăng vọt. Hai người này nợ nàng nhiều như vậy, nàng sẽ để cho bọnhọ phải trả giá thê thảm!
"Dạ!" Bích Châu lĩnh mệnh, theo phânphó của An Ninh mang hộp gấm tới Khởi Thủy uyển. Một lúc sau, Bích Châutrở về, liền đem những phản ứng của An Như Yên nói cho An Ninh biết."Tiểu thư, nghe nói đại tiểu thư nhận được áo choàng ngân hồ kia, vôcùng cao hứng. Lại nghe nói đó là do Ly vương điện hạ vì nàng mà sănđược, còn quá vui mừng mà ban thưởng cho hạ nhân nữa!" Bích Châu vừa thu xếp lại sổ sách ở trên bàn vừa nói, trong lòng cũng đoán ra được ý đồcủa tiểu thư khi đưa áo choàng ngân hồ đến Khởi Thủy uyển. Tiểu thư đãcó hành động như thế, nhất định là có quyết định của chính mình rồi.
"A....? Phải không?"Khóe miệng An Ninh khẽ nhếch, nếu là trước kia, An Như Yên sẽ không baogiờ vì Ly vương điện hạ đưa áo choàng ngân hồ tới mà cao hứng, nhưnghiện tại đã không giống với lúc trước. Trước kia, nàng tự cho mình làcao cao tại thượng, là An Bình hầu phủ đại tiểu thư thuận lợi vui vẻ,lại là "Đệ nhất tài nữ". Nhưng hiện tại, nàng mang danh hào "Thiên hạ đệ nhất không biết xấu hổ", còn phải nằm trên giường dưỡng thương lâu nhưvậy, mỗi ngày đều dựa vào việc đánh chửi hạ nhân mà phát tiết oán khítrong lòng. Không còn rực rỡ ngày xưa, không còn ánh mắt người khác cangợi, dù ngày xưa có cao ngạo tới đâu thì cũng không tránh khỏi sẽ sợhãi. Cho nên, thấy có người đưa lễ vật tới tặng, nàng đương nhiên là cao hứng.
Lại còn là do Ly vương đưa tới, nàng tự nhiên sẽ hưngphấn. Việc này không thể nghi ngờ là đã tưới một giọt sương lên lòng ham hư vinh đã khô héo của An Như Yên, nhưng "giọt sương" này cuối cùng sẽbiến thành cái gì, ha ha... đáy mắt An Ninh xẹt qua một chút biến hoá kỳ lạ, An Như Yên kia chắc chắn là không thể tưởng tượng nổi đâu !
Dụ Thân vương phủ.
Bên trong thư phòng, Dụ Thân vương mi tâm nhíu lại, giống như đang có suynghĩ vô cùng phiền não. Một nữ tử áo trắng bưng canh đi vào, nhìn đếnnam tử trung niên phía trước, trên mặt lộ ra một chút tươi cười dịudàng, nhẹ nhàng bước tới, "Phụ vương, nghỉ một lát đi! Nữ nhi hầm mộtchén canh, phụ vương nếm thử xem."
Nữ tử vừa đến là Thiều Hoaquận chúa, tao nhã hiền thục, ôn nhu uyển chuyển. Dụ Thân vương thấyThiều Hoa quận chúa tiến vào, ánh mắt phút chốc sáng ngời, đứng dậy tớiđón nàng, tiếp nhận chén canh trong tay nàng đặt xuống bên cạnh, "Thiềunhi, phụ vương đang có việc tìm con."
"Phụ vương là vì ý chỉ củahoàng thượng sao?" Thiều Hoa quận chúa là người thông minh, ngay lúc DụThân vương tiến vào thư phòng, nàng đã phát hiện ra, hỏi thị vệ bênngười phụ vương, liền biết ngay là đã xảy ra chuyện gì. Ánh mắt Dụ Thânvương sáng lên tràn ngập chờ mong, "Thiều nhi, con cảm thấy, phụ vươngnên làm thế nào?"
Hoàng thượng hạ chỉ, nói ông phải đề cử ra mười người trẻ tuổi, để ứng phó với ‘hạng nhất cuối cùng’ của bốn quốc gia.Dựa theo thông lệ của bốn quốc gia, ‘hạng nhất cuối cùng’, đó là tập hợp những người thông minh nhất, cùng bàn bạc chuyện quan trọng của bốnquốc gia. Theo như lệ thường lúc trước thì đều là sáu người, hiện tại,đột nhiên tăng thêm bốn người. Đã có, nhưng bốn người tăng thêm này, ông nghĩ mãi cũng không nghĩ ra được ai để đề cử. "Lựa chọn Thần vương điện hạ là không thể nghi ngờ. Còn Nam Cung Thiên Duệ tướng quân, người nàymuốn văn có văn, muốn võ có võ. Tô Cầm công tử tuy rằng bình thường cóchút vô lại, nhưng thực sự là rất khôn khéo. Ly vương điện hạ cùng ca ca cũng có thể tính ở trong đó. Nếu là trước kia, còn có Vân Cẩm công tử,nhưng hiện tại..." Thiều Hoa quận chúa nhíu nhíu mi, Vân gia bị diệtmôn, Vân Cẩm công tử kia nghe nói là đã trở thành ăn mày, sau đó khôngcòn tin tức gì nữa. Nghĩ đến nam tử kia, trong mắt Thiều Hoa quận chúahiện lên một chút thần sắc khác thường, trong nháy mắt hô hấp cũng dường như mất bình tĩnh.
Dừng một chút, Thiều Hoa quận chúa tiếp tụcnói, "An Bình hầu phủ đại công tử An Lạc Phong, đây là người mà ban đầuphụ vương cùng hoàng thượng định chọn. Thật ra, nữ nhi còn nghĩ đến mộtngười khác..."
"Ai?" Dụ Thân vương vội vàng hỏi.
"Dự vương điện hạ." Thiều Hoa quận chúa trầm giọng mở miệng.
Dứt lời, mi tâm của Dụ Thân vương phút chốc nhăn lại, "Thiều nhi! Tìnhhuống hiện tại của Dự vương điện hạ không phải con không biết? Trong các vị hoàng tử của hoàng thượng, Dự vương điện hạ là người có đầu óc nhất, cũng là người có phong thái đế vương nhất, nhưng hoàng thượng lại cốtình đưa hắn ra bên ngoài. Không có mệnh lệnh của hoàng thượng, Dự vương điện hạ không thể hồi kinh. Thực không biết rốt cuộc hoàng huynh lànghĩ như thế nào!"
Không ai biết vì sao hoàng thượng lại hạ mệnhlệnh này với Dự vương điện hạ, các vị hoàng tử khác đều ở kinh thành,chỉ có duy nhất Dự vương điện hạ là bị đối xử khác biệt. Người ngoài đều nhìn ra được, rõ ràng là không công bằng đối với Dự vương điện hạ. "Phụ vương, xưa nay hoàng thượng đều yêu thương Thần vương biểu ca, thậm chí so với con ruột còn yêu thương hơn. Chẳng lẽ phụ vương còn không nhìnra ý tứ của hoàng thượng sao?" Thiều Hoa quận chúa ám chỉ, ánh mắt lóera khôn khéo.
"Con là nói..." Dụ Thân vương trong lòng cả kinh,âm thầm suy tư, giống như đã thông suốt, không ngừng gật đầu. Nhưng mộtlát sau, vẻ mặt ông lại nghiêm túc nhìn Thiều Hoa quận chúa, "Thiều nhi, việc này dù là ai cũng không thể để lộ ra, tâm tư của hoàng thượng,chúng ta không đoán nổi đâu, cũng không dám suy đoán, chỉ là thật đángthương cho Dự vương điện hạ."
"Nữ nhi hiểu được, nữ nhi khôngphải là người nhiều chuyện, phụ vương cứ yên tâm." Thiều Hoa quận chúalà người thông minh, có rất nhiều việc, nàng hiểu rõ nhưng không nhiềulời. Nàng biết, có không ít chuyện là họa từ miệng mà ra. Mặc dù nàng vị quận chúa duy nhất của Đông Tần quốc này, nhưng nàng cũng sẽ không vìvậy mà làm càn. "Aiz..." Dụ Thân vương thở dài một hơi, nghĩ đến mấyngười còn thiếu kia, mi tâm không dãn ra nổi. "Phụ vương, ngài vẫn nênăn canh trước đi! Việc này cứ giao cho nữ nhi là được, ba ngày sau, nữnhi nhất định tìm ra được người thích hợp. Phụ vương cũng có thể báo cáo kết quả nhiệm vụ với hoàng thượng, khiến cho hoàng thượng vừa lòng."Thiều Hoa quận chúa hứa hẹn, nàng không đành lòng nhìn phụ vương mặt comày cáu như thế, cũng chỉ có thể đem sự tình một mình gánh vác.
"Thật sự?" Dụ Thân vương nghe Thiều Hoa quận chúa nói như vậy, nhất thời yêntâm không ít. Nữ nhi của ông, sao ông có thể không biết, chỉ cần nàngnói là có thể làm thì nhất định sẽ làm được. Một nữ nhân thông minh cóthể so sánh với nam tử, ngay cả hoàng thượng cũng thường xuyên cảm thán, vì sao Thiều Hoa lại là nữ nhi, nếu là nam nhi, chắc chắn có thể làthừa tướng của Đông Tần. Phụ vương như ông sao có thể không thở dài,tiếc rằng Thiều Hoa chung quy vẫn là thân nữ nhi a!
Giờ phút này, nhìn thấy tươi cười trên mặt nữ nhi, ông đã biết, trong lòng Thiều Hoa quận chúa nhất định là đã có kế sách rồi.
Trong nhã gian của tửu lâu, tại kinh thành. An Ninh không ngờ nhanh như vậyđã thấy Vân Cẩm biểu ca từ Ngu Sơn quay trở về. Nghe hắn nói xong, ýcười trên mặt nàng càng đậm. "Ninh Nhi, chẳng lẽ Ngu Sơn kia có bảo vậthay sao? Lại khiến muội vui vẻ như vậy." Vân Cẩm trêu ghẹo nói, hắn đitới Ngu Sơn, lời đồn rõ ràng là giả, nơi đó vô cùng hoang dã, không cólấy một ngọn cỏ, ngay cả người dân ở gần đó cũng rất ít. Phủ nha nơi đónghe nói có người muốn mua Ngu Sơn, chủ động đến nhà trọ tìm Vân Cẩm,bán Ngu Sơn cho hắn với giá siêu thấp, coi Ngu Sơn giống như một củkhoai lang nóng bỏng tay vậy.
"Tất nhiên là có bảo vật, lại cònlà đại bảo vật nữa." An Ninh nhíu mi, ngửi hương trà, đột nhiên như nghĩ ra việc gì, thần sắc có thêm vài phần nghiêm túc, "Hôm qua Dụ Thânvương phủ Thiều Hoa quận chúa đưa tới một thiếp mời đến Bát Trân các,mời huynh ngày mai đến gặp mặt ở hồ Tây Giao Lăng cùng nhau du hồ (ngồithuyền, ngắm cảnh trong hồ),đúng lúc hôm nay huynh trở về, ngày maihuynh đi xem thế nào."
Thiều Hoa quận chúa? Thân thể Vân Cẩm rõràng là giật mình, hắn từng là mộttrong tứ đại thế gia công tử, sao có thể không biết Thiều Hoa quận chúalà ai? Nàng được hoàng thượng cùng Dụ Thân vương hết sức coi trọng, làmột nữ tử cực kỳ thông minh, huống hồ... Hắn cùng Thiều Hoa quận chúa... "Biểu ca không có thời gian." Vân Cẩm mở miệng, khuôn mặt hiện lên mộtchút thần sắc khác thường, nhưng rất nhanh liền biến mất. Hắn vừa trởvề, trong khoảng thời gian rời đi này, rất nhiều việc đều giao cho NinhNhi, nên hắn phải nhanh chóng tiếp quản lại công việc.
Tựa hồnhìn ra tâm tư của Vân Cẩm, ánh mắt An Ninh khẽ chuyển, "Biểu ca nên đithì hơn, Thiều Hoa quận chúa là người nào chứ? Ngay cả hoàng thượng cũng tán thưởng trí tuệ của nàng, chỉ tiếc nàng không phải là thân nam nhi.Nếu nàng đã mời huynh đến gặp mặt du hồ, chẳng lẽ lại chỉ đơn thuần làdu hồ để thưởng nhạc hay sao?"
Tất cả mọi người trong kinh thànhđều biết, Thiều Hoa quận chúa này ngày thường ít khi xuất đầu lộ diện,nhưng hiện tại lại chủ động mời người đi du hồ, đây thực sự là chuyệnhiếm có khó gặp. Huống hồ, lần này nàng còn mời không ít người, nhớ tớichuyện đã xảy ra kiếp trước, ánh mắt An Ninh lóe sáng, ẩn chứa một chútkhác thường.
Kiếp trước, An Như Yên cũng là một trong những người được mời. An Ninh lúc đó đi theo An Như Yên cùng bước lên thuyền hoa,nhưng là... Nghĩ đến chuyện đã xảy ra ngày ấy, khóe miệng An Ninh gợilên một chút lạnh lùng, "Ninh Nhi sẽ cùng đi với biểu ca."
Hôm qua,An Bình hầu phủ cũng nhận được một tấm thiếp mời, là của Thiều Hoa quậnchúa cho người đưa tới, chẳng qua không phải là mời An Như Yên như kiếptrước, mà là mời An Bình hầu phủ nhị tiểu thư nàng.
Vân Cẩm nghe An Ninh nói như thế, mi tâm không khỏi nhíu càng chặt, "Thiều Hoa quận chúa đang có chủ ý gì vậy?"
"Cho dù nàng có chủ ý gì, bằng thông minh tài trí của biểu ca, còn có thểứng phó không được sao?" An Ninh giơ lên một chút tươi cười, nghĩ đếnmục đích của Thiều Hoa quận chúa mời tới du hồ, đây đúng là một cơ hộitốt, một cơ hội trời cho, bọn họ sao có thể dễ dàng buông tha như vậy?Kiếp trước, sau khi Vân gia bị diệt môn, biểu ca trở thành một tên ănmày, không rõ tung tích.
Nhưng ở kiếp này, ai có thể biết, người duy nhất thoát chết nhờ kim bài miễn tử của Vân gia – Vân Cẩm công tử,nay lại là một thương nhân túc trí đa mưu?
"Vậy nghe theo NinhNhi đi!" Vân Cẩm nhíu nhíu mi, nắm chặt lấy ly trà trong tay, giọng nóiẩn ẩn một chút run run, trong đầu hiện lên một bóng dáng mông lung. Từsau khi Vân gia diệt môn, hắn không còn xuất hiện trước mặt của nàngnữa. Ngày mai... Ngày mai hắn có thể nhìn thấy nàng sao? Nhưng... nghĩđến chiếc mặt nạ trên khuôn mặt của mình, cùng với thân phận của hắnhiện giờ, chỉ sợ là dù có cùng nàng đối mặt, nàng cũng khó có thể nhậnra hắn đi!
Hôm sau.
Hồ Tây Giao Lăng ở kinh thành hết sứcnáo nhiệt. Trên mặt hồ, vài chiếc thuyền hoa lộng lẫy đang lướt nhẹnhàng trên mặt nước. Trên chiếc thuyền hoa lộng lẫy nhất, một nữ tử yphục bằng gấm đẹp đẽ tôn quý, đoan trang tao nhã, xinh đẹp động lòngngười, đôi mắt sáng kia linh hoạt mà thâm trầm, đó chính là Dụ Thânvương phủ Thiều Hoa quận chúa!
"Thái Điệp, các khách nhân đã đến rồi phải không?!" Thiều Hoa quận chúa đứng dậy, mỗi một động tác đều cực kỳ tuyệt mỹ.
Nha hoàn Thái Điệp bên cạnh thấy quận chúa đứng dậy, bước lên phía trướcgiúp đỡ nàng, "Quận chúa, vừa rồi nô tỳ đến đầu thuyền nhìn một chút,trên bờ đã có rất nhiều người đến đây."
"Chúng ta đi nhìn xem."Thiều Hoa quận chúa đi đến đầu thuyền, quả nhiên nhìn thấy trên bờ tụtập không ít người, từ xa nhìn lại, có một số người nàng quen biết. Nghĩ đến kế hoạch của chính mình hôm nay, khóe miệng Thiều Hoa quận chúa khẽ nhếch, nàng hy vọng có thể trong những người này, chọn được nhân tài mà phụ vương cần!
Đột nhiên, tầm mắt nàng dừng lại trên một bóngdáng cao lớn, đôi mắt thanh nhã điềm tĩnh chợt ngẩn ra, bất giác tiến về phía trước, tựa hồ như muốn kéo gần khoảng cách một chút để xác nhậnxem có phải thật sự là người đó hay không. "Quận chúa..." Thái Điệp thấy Thiều Hoa quận chúa đi đến mép thuyền, trong lòng kinh hãi, vội vàngbước tới giữ chặt nàng. Sắc mặt của Thái Điệp sớm đã sợ tới mức trắngbệch, "Quận chúa... ngài làm sao vậy? Vừa rồi chỉ một chút nữa... Nếungài thực sự rơi xuống nước, thì nô tỳ phải ăn nói như thế nào với vương gia đây!"
Thái Điệp nhận thấy thần sắc bối rối của Thiều Hoaquận chúa, trong lòng giật mình, ngày thường quận chúa đều luôn trấnđịnh tao nhã , sao hiện tại lại... "Quận chúa..." Thái Điệp thử gọinàng. Thiều Hoa quận chúa dường như không nghe thấy gì, trong đầu khôngngừng hiện lên bóng dáng mới thấy vừa rồi. Là hắn sao? Làm sao có thể?Hắn đã mất tích lâu như vậy, nàng cũng không tìm được hắn mà!
Nhưng bóng dáng vừa rồi kia thật sự rất giống hắn, ánh mắt tiếp tục tìm kiếm, nhưng cũng không thấy bóng dáng kia đâu nữa. Trong lòng trồi lên mộttia mất mát, Thiều Hoa quận chúa gục đầu xuống, "Thái Điệp, phân phó nhà đò, đem thuyền hoa cập bờ, đón những khách nhân lên thuyền."
"Dạ, quận chúa." Thái Điệp lĩnh mệnh, trước khi xoay người đi, mi tâm caulại, "Quận chúa, ngài cẩn thận một chút, đừng đến gần mép thuyền nữa."Thiều Hoa quận chúa cười nhẹ, cũng không có mở miệng, ánh mắt của nàngnhư trước vẫn ở trên bờ tìm kiếm, dường như đang hy vọng có thể nhìnthấy bóng dáng kia một lần nữa, dù bóng dáng đó không phải là người mànàng nghĩ, nàng cũng nguyện chỉ cần liếc mắt nhìn một chút là đượcrồi...
Ở trên bờ hiện giờ, những người nhận được thiếp mời đềulần lượt đi tới, các công tử quý tộc, tiểu thư thế gia, nhiều không đếmxuể. Đây là do Thiều Hoa quận chúa mời, có thể được Thiều Hoa quận chúamời, tất nhiên là không thể không nể mặt. Nhưng có một số người khôngđược mời, giờ phút này cũng xuất hiện ở bên trong đoàn người nhộn nhịpđó. Con ngươi màu lam của Hải Táp híp lại, ánh mắt tìm kiếm xung quanh,thần sắc tựa như có vài phần buồn bực. Nhìn nhìn Nam Cung Thiên Duệ bêncạnh, chỉ thấy hắn một mình một người ngồi trên lưng ngựa, bên cạnhkhông có ai. Mà đằng kia, bên cạnh Thương Địch, vẫn luôn có Tô Cầm cùngĐồng Tước.
"Sao còn chưa tới?" Hải Táp thấp giọng nỉ non, hắn rõràng nghe nói, An Bình hầu phủ nhị tiểu thư cũng nhận được thiếp mời,nàng hẳn là sẽ đến a! Nàng không thể không nể mặt Thiều Hoa quận chúađược, ngay cả người ngoại quốc như hắn, cũng loáng thoáng nghe được uynghi của Thiều Hoa quận chúa.
"Hải Táp công tử cũng được mời sao? Hay là nghe tiếng ngưỡng mộ mà đến?" Một giọng nói vang lên, người nọđã gần đến chỗ hắn, không phải ai khác, chính là Tô Cầm. Hải Táp thu hồi tầm mắt, "Nghe tiếng ngưỡng mộ mà đến thì như thế nào?"
"Hải Táp công tử dĩ nhiên là nên nhìn thấy phong thái của Thiều Hoa quậnchúa."Tô Cầm gật đầu. Nói tới đoan trang tao nhã, Đông Tần quốc này sợ làkhông có người sánh được với Thiều Hoa quận chúa, chẳng qua, tao nhã kia lại không có một chút hấp dẫn với Tô Cầm hắn. Thật ra hắn cảm thấy, AnNinh dịu dàng thông minh, lại khiến cho người ta động lòng hơn. Hải Tápliếc mắt nhìn Tô Cầm, hắn có nghe tiếng ngưỡng mộ mà đến, cũng khôngphải là ngưỡng mộ Thiều Hoa quận chúa đâu!
Tô Cầm thấy Hải Táp tỏ vẻ xa cách với mình, bộ dạng không sao cả nhún vai. Tuy rằng thân phậncủa người này hắn không biết, nhưng hoàng thượng lại tự mình chiêu đãivài lần, cũng đủ để thấy thân phận không đơn giản. Ánh mắt tìm kiếm xung quanh một vòng, Tô Cầm nhíu nhíu mày, "Nha đầu An Ninh kia vẫn còn chưa tới sao?"
Nhiều ngày không gặp, chờ mong trong lòng làm cho hắnquên mất phải che dấu tình ý nồng nhiệt trong ánh mắt kia. Thương Địchkhẽ nhíu mày, nhìn Tô Cầm có chút suy nghĩ. Lúc này Tô Cầm cực kỳ giốngmột tiểu tử ngốc nghếch đang chờ đợi người trong lòng xuất hiện. Một suy đoán dần dần hiện lên trong đầu của Thương Địch, con ngươi tối đen càng trở nên thâm trầm...
Hải Táp nghe lời nói của Tô Cầm, khóe miệng không khỏi giơ lên một chút tươi cười, vẻ mặt tuấn tú có nhiều hơn mộttia tà mị. Xem ra, người chờ An Ninh cũng không phải chỉ có một mình Hải Táp hắn đâu!
Mà bọn họ cũng không bao giờ có thể ngờ được, người mà lúc này bọn họ cùng đợi - An Ninh, giờ phút này đã đến bên bờ, chỉlà ngay cả bọn họ cũng không nhận ra mà thôi. Cho dù là mặt đối mặt, chỉ sợ bọn họ cũng không thể nhận ra người trước mắt mình lại chính là AnNinh!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]