Thanh âm của An Ninh, bình tĩnh như nước, dịu dàng như gió, Lưu Bảo Nhi nghe thấy, thì cũnghừ lạnh một tiếng, vòng qua bên người Thương Địch, đánh giá nhị tiểu thư "Yếu đuối" kia, cười lạnh, "Bằng ngươi, cũng dám nói ra những lời này?Ta xem, ngươi sợ là không có mắt!"
Nàng Lưu Bảo Nhi cũng khôngphải dạng nữ tử nuôi ở trong khuê phòng, phụ thân đã đưa nàng đi lên núi học võ nghệ, tuy rằng so ra nàng còn kém hai vị sư huynh, nhưng nhiêuđó cũng đủ đối phó với các tiểu thư yếu đuối, nàng Lưu Bảo Nhi nói muốn ở lại nơi này, dù có là thánh chỉ của Hoàng đế cũng không thay đổi được,nàng muốn, là phải được!
"Ai là người không có mắt, còn chưa biết được đâu!" An Ninh thản nhiên mở miệng, thấy vậy Lưu Bảo Nhi liền nhanh nhẹn rút cây kiếm bên hông của mình ra, thanh kiếm nằm trên tay nàngdưới ánh nắng mặt trời phát ra ánh sáng chói mắt.
Cái thanh kiếmnày là sau khi bái sư, Lưu Bảo Nhi cùng hai vị sư huynh vụng chộm chuồnra, khi nhìn thấy thanh kiếm này liền rất yêu thích, nhưng thanh kiếmnày đã có chủ, Lưu Bảo Nhi cũng mặc kệ có chủ hay không có chủ, chỉ cầnlà nàng coi trọng nó, có thể mua liền mua không thể mua liền cướp, dùngtiền mua không được, nàng liền đi cướp, chỉ cần là nàng muốn, vô luận sử dụng bất kỳ thủ đoạn nào, dù thủ đoạn kia có báo nhiêu ti tiện, nàngđều không chút do dự.
Khi đó, nàng mặc dù ngang ngược, nhưng lạikhông có công phu, chỉ có thể quấn quít lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-mon-doc-phi/2945113/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.