Hải Táp giương lênkhuôn mặt tươi cười dưới ánh mặt trời hết sức chói mắt. Một câu, chomọi người biết được thân phận của hắn tất cả đều giật mình. Đế quốctrên biển kia, quốc gia kia chung quanh đều là thuyền và nước. Thuyềnvương này, không biết có thể cưỡi ngựa hay không, không chỉ có như thế,khu vực săn bắn này chưa rất nhiều dã thú đã nuôi dưỡng nhiều năm, sựhung hiểm bên trong có thể nói, nếu là Thuyền Vương ở khu vực săn bắnnày, có cái gì không hay xảy ra, lại nên làm thế nào cho phải đây?
Trong khoảng thời gian ngắn, Sùng Chính đế có chút lo lắng, nhưng không thểlàm trái ý của Thuyền vương, chỉ phải cười cười nói, "Công tử nếu muốn,đương nhiên có thể đi, người đâu, đem cung tiễn của trẫm mang lên. Mặtkhác, Nam Cung tướng quân, ngươi hãy làm hộ vệ tùy thân của vị công tửnày, khu vực săn bắn hung hiểm, ngươi không thể qua loa."
Nam Cung Thiên Duệ có chút nhíu mi, mục đích đi vào khu vực săn bắn của hắn cũng không phải là vì bảo hộ người khác!
Thị vệ trình lên cung tiễn ngự dùng của Sùng Chính đế, mọi người nhìn thấy ở trong mắt, trong lòng ẩn ẩn đoán, nam tử mắt xanh này, rốt cuộc là cóthân phận gì, lại làm cho Sùng Chính đế coi trọng như vậy, Tây Lăng Nữhoàng cùng Nam Chiếu quốc chủ, trong lòng lại đối với dự đoán lúc trướccủa chính mình, có thêm vài phần khẳng định, thầm nghĩ trong lòng: ĐôngTần lão nhân này, như thế nào giấu mọi người.
Hải Táp lấy cungtiễn từ trên tay thị vệ, điểm điểm vài cái, vừa lòng gật đầu, lập tứcgiơ lên một chút tươi cười, "Đông Tần Hoàng thượng, ngươi chớ không phải là hoài nghi năng lực của tại hạ?"
Hừ! Hắn tuy là bá chủ ở trênbiển, nhưng đối với những chuyện bình thường này cũng không hề xa lạ!Huống hồ, Nam Cung Thiên Duệ tướng quân là vì ai tiến vào khu vực sănbắn, hắn cũng không phải không rõ?
Như có chút suy nghĩ nhìn vềphía An Ninh liếc mắt một cái, ý cười nơi khóe miệng càng phát ra nồngđậm, Thần vương Thương Địch, rồi lại Nam Cung tướng quân, An Bình hầuphủ nhị tiểu thư này sức quyến rũ thực không nhỏ a, nếu như vậy, hắncàng thêm muốn gặp để hiểu thêm một chút!
"Giá!" Hải Táp dời tầm mắt, nắm chặt dây cương, giục ngựa hướng tới khu vực săn bắn chạy đi...
An Ninh lĩnh mệnh, đang muốn lên ngựa, lại nghe được thanh âm của Uyển quý phi vang lên, "Nhị tiểu thư, xem ngươi kìa, ngươi chớ không phải là cứnhư vậy tiến vào khu vực săn bắn chứ? Sợ rằng còn chưa tiến vào đã bịcon mồi dũng mãnh nuốt vào bụng rồi, đi săn bắn thì ít nhất cung têncũng phải có chứ!Mặc khác xiêm y của ngươi cũng nên đổi a”
AnNinh có chút nhíu mi, chẳng phải nàng ta hy vọng nàng tiến vào khu vựcsăn bắn liền bị dã thú nuốt vào trong bụng sao? Uyển quý phi này, làmsao có thể có hảo tâm như vậy a! "Ninh nhi tới vội vàng, căn bản khôngmuốn tham dự săn bắn, cho nên, liền không có chuẩn bị cung tiễn cùngxiêm y, này nên như thế nào cho phải?"
"Này cũng khéo, hôm quanha đầu Minh Nguyệt kia ầm ỹ muốn săn bắn, bản cung cũng vì nàng chuẩnbị cung tiễn cùng xiêm y, nhưng nàng hôm nay không biết tại sao, lạikhông có theo tới, quần áo kia cũng liền vô dụng, xem thân hình Ninhnhi,thì xiêm y của nha đầu Minh Nguyệt cũng khá vừa văn với Ninh nhi,Ninh nhi liền thay bộ đồ kia đi! Ngân Sương, mau mang nhị tiểu thư đixem quần áo để thử đi." Hoàng hậu nương nương tiến lên, chậm rãi mởmiệng,
Khéo sao? An Ninh mâu quang giật mình, kia thật đúng làkhéo! Trong lòng tuy rằng nghĩ như thế, nhưng ở mặt ngoài cũng là bấtđộng thanh sắc, phúc phúc thân, nhẹ giọng tạ ơn, "Tạ Hoàng hậu nươngnương ân điển."
"Nam Cung tướng quân hôm nay vì Hoàng thượng sănmột con cáo trắng, kia Ninh nhi ngươi liền vì bản cung săn một con vậtnhỏ như thế nào, tùy tiện cái gì cũng tốt, nếu là thực săn đến, bản cung sẽ thưởng thêm cho." Hoàng hậu hưng trí nói, con ngươi dịu dàng ẩn ẩnhàm chứa chờ mong, mới vừa rồi chất nhi của nàng thỉnh tự đi săn bắn,nói là vì Hoàng thượng, nhưng hắn thật là vì ai, làm cô như nàng, tựnhiên nhìn ra được vài phần, nàng nhưng thật khá bất ngờ, hơn nữa muốnnhìn một chút, An Ninh này rốt cuộc có cái chỗ gì hơn người, nhưng lạilàm cho Nam Cung Thiên Duệ khẩn trương như thế.
"An Ninh nhất địnhkhông phụ sự kỳ vọng của nương nương." An Ninh chậm rãi mở miệng, lậptức đi theo phía sau Ngân Sương, được Ngân Sương dẫn đường đến bên cạnhmột chiếc xe ngựa.
"Nhị tiểu thư, ngươi liền ở trong xe ngựa xemmột chút rồi đổi y phục đi!” Ngân Sương đưa qua một bộ xiêm y, màu trắng thuần, thợ may khéo léo tinh xảo, cổ áo, cổ tay áo đều thêu tơ kimtuyến màu vàng bện thành một đám mây, An Ninh rất nhanh thay đổi trangphục ở trên xe ngựa, lúc đi ra ngoài xe ngựa, mọi người trước mắt đềusáng ngời.
Nàng kia, trang phục bó sát, eo nhỏ không đầy một vòngtay, cao gầy mà thon dài, nhan sắc thuần trắng, như một gốc u lan nơivách núi, xiêm y mặc ở trên người nàng vừa đúng, hơn vài phần anh khí,lại không mất sự mềm mại đáng yêu của tiểu nữ nhi.
Ngân Sươngnhìn An Ninh, trong nháy mắt liền ngây người, phục hồi tinh thần lại,đem cung tiễn đưa tới trên tay của An Ninh, "Nhị tiểu thư, mau xuất phát đi thôi!"
An Ninh gật gật đầu, tiếp nhận cung tiễn, lập tức lên ngựa.
Uyển quý phi đem phong thái của An Ninh xem ở trong mắt, thu hạ mi mắt, haycho một cái An Ninh! Bề ngoài đến mức này, nhìn thật không thua phongthái của nữ tử Tây Lăng. Nghĩ đến cái gì, đáy mắt có một chút dị sắcxẹt qua, lại giương mắt, trong mắt lại khôi phục sự dịu dàng như nước,đối với Hoàng hậu nương nương bên cạnh nói, "Tỷ tỷ, nghĩa nữ này củangài thật sự là làm cho người ta kinh hỉ, nô tì xem, đợi lát nữa chắcchắn vì tỷ tỷ săn vài thứ, tỷ tỷ cần phải chuẩn bị tốt để ban thưởng a."
"Đây là tự nhiên." Hoàng hậu nương nương ha ha cười nói, tỷ muội hai người ở chung thập phần hòa hợp.
"Thê thiếp nhà ai có thể ở chung hài hòa giống như các ngươi, thật sự làphúc khí của trẫm a." Sùng Chính đế nhìn, vừa lòng gật đầu, Hoàng đế như hắn thật có thể nói là là may mắn a. Hoàng hậu dịu dàng hiền lành,sủng phi lại là người tri kỷ, hai người giống như thân tỷ muội, không có chút lục đục với nhau, có được hai người phụ nữ này còn cầu gì nữa.
Hoàng hậu nương nương cung Uyển quý phi nhìn nhau, đồng dạng lòng tràn đầyvui mừng, một bên những người khác nhìn, lại tiếp tục phụ họa, trongkhoảng thời gian ngắn, đều là ca ngợi Hoàng hậu hiền đức cùng Uyển quýphi dịu dàng.
Từ chỗ rất xa, An Ninh nghe được những lời ca ngợinày, nhìn về phía Sùng Chính đế. Lúc này trong lòng hắn tràn đầy thỏamãn, hắn làm sao biết, người tri kỷ cùng sủng phi kia mới thật sự là cao thủ, cái gọi là tri kỷ ôn nhu bất quá là ngụy trang, cái gọi là hòathuận hòa hợp bất quá là giả dạng mà thôi.
Mà ở tương lai khôngxa, lúc biểu hiện này bị đánh vỡ là lúc... Nghĩ đến chuyện xảy ra ở kiếp trước, Nam Cung gia, cả nhà xử trảm, huyết nhiễm đoạn đầu đài, đáy mắtAn Ninh xẹt qua một chút thâm trầm, tình hình kia cùng Vân gia nhưnggiống nhau như thế!
Đại phu nhân... An Bình hầu phủ... Lâm gia...Uyển quý phi, nhớ tới mới vừa có người đâm nàng trên lưng ngựa, conngươi An Ninh căng thẳng, nắm chặt dây cương, gắp giáp bụng ngựa, lậptức như mũi tên nhọn, chạy như bay ra...
Nam Cung Thiên Duệ theosát, hai người thúc ngựa qua một cái cầu gỗ, bên kia cầu gỗ, đó là rừngrậm của khu vực săn bắn, tiến vào rừng rậm, mơ hồ có tiếng con mồi trulên cùng tiếng thợ săn đan vào cùng một chỗ. Nam Cung Thiên Duệ nhìn AnNinh trên tuấn mã, nghĩ đến những nghi vấn vẫn luôn nằm trong đầu hắntừ hôm qua bắt đầu nhen nhóm lên, mi tâm cau có, do dự hồi lâu, rốt cụcmở miệng, "Ninh nhi..."
An Ninh chống lại tầm mắt của hắn, đáymắt nghi hoặc nàng xem ở trong mắt, khóe miệng khẽ nhếch, "Nam Cungtướng quân có cái gì nói, không cần ngại."
Mới vừa rồi ở trênđường trong kinh thành từ rất xa thoáng nhìn, nàng liền nhìn ra hắn cóchuyện muốn hỏi nàng. Chiến công Nam Cung Thiên Duệ hiển hách, cho tớibây giờ đều là tướng quân trường thắng. Nhưng là, đối với chính mình,hắn luôn ít nhiều băn khoăn, trước kia là như thế này, hiện tại cũng lànhư thế này, không nghĩ nhìn hắn tiếp tục bị nghi vấn trong lòng làmphức tạp, An Ninh dẫn đầu hỏi.
"Ngươi trước kia không phải gọi ta là tướng quân, ngươi thật sự đem quan hệ của chúng ta quên không cònmột mảnh sao?" Nam Cung Thiên Duệ làm cho ngựa dừng lại, còn thật sựnhìn An Ninh, bên trong cặp con ngươi đen kia tích lũy nhiều áp lực. Từkhi từ biên cảnh Tây Nam trở về, hắn vẫn tưởng biết rõ ràng, đối với AnNinh mà nói hắn đã không còn ở trong trí nhớ của nàng, sớm đã hóa thànhmây khói.
Nhưng là, mỗi một lần mở miệng, hắn liền do dự, tựa hồlà sợ hãi có được một đáp án khiến hắn đau lòng. Hai năm trước, hắnkhông thể thừa nhận được, tiện đà đi tha hương. Hai năm sau, trở về mộtkhắc kia nhìn thấy An Ninh, hắn biết, hai năm hắn cố gắng lại hoàn toànkhông có chút tác dụng nào, ảnh hưởng của nàng đối với hắn vẫn nhưtrước thật lớn.
"Ninh nhi như thế nào có thể quên Thiên Duệ caca? Trước đây, cũng chỉ có mẫu thân cùng Thiên Duệ ca ca đối với Ninhnhi tốt, An Ninh như thế nào có thể quên?" An Ninh liễm hạ mặt mày,không có chút kiêng dè.
Nam Cung Thiên Duệ trong lòng vui vẻ, khó nén kích động, Ninh nhi không có quên hắn! Nàng như trước nhớ rõ hắntừng là Thiên Duệ ca ca của nàng!
Vui sướng khôn cùng cùng hưngphấn làm cho nam nhân chinh chiến sa trường nhu hắn tựa hồ muốn tràonước mắt, tay gắt gao nắm chặt, tựa hồ là ẩn nhẫn, hắn không xác địnhchính mình có thể hay không kích động, luống cuống, tiến lên đem An Ninh ôm vào trong lòng.
Hắn không thể làm cho An Ninh sợ!
"Vậy vì sao Ninh nhi luôn tránh Thiên Duệ ca ca?" Nam Cung Thiên Duệ cố gắng bình ổn tâm tình tốt của mình, mở miệng hỏi.
An Ninh giật mình, tránh hắn? Liễm liễm mi, An Ninh con ngươi co lại, "Tỷtỷ thích tướng quân, nói với Ninh nhi, tướng quân là vị hôn phu của tỷtỷ... Ninh nhi thường nhìn thấy tỷ tỷ cùng tướng quân cùng nhau nóichuyện phiếm, tựa hồ..."
Kiếp trước, An Như Yên nói với nàng nhưthế, không chỉ có như thế, An Như Yên còn nói cho nàng, tướng quân không thích nàng, càng thêm không thích người khác quấy rầy hắn cùng An NhưYên ở chung. Cho nên, kiếp trước, An Ninh nhìn thấy Nam Cung Thiên Duệ,liền chỉ có xa xa tránh đi, khi đó nàng, sợ hãi chọc tỷ phu tương lainày tức giận.
"Không phải như thế!" Nam Cung Thiên Duệ đánh gãylời nói của An Ninh, thần sắc vội vàng, giống như sợ hãi An Ninh tiếptục hiểu lầm, An Như Yên chết tiệt kia, dám đặt điều bịa chuyện với AnNinh, "Ta chưa bao giờ thích nàng ta, cũng không cùng nàng ta có hônước!"
Nam Cung Thiên Duệ lại cường điệu, nếu An Như Yên giờ phútnày ở dây, hắn nhất định nhịn không được xúc động trong lòng, một đaogiết nàng, nàng ta rốt cuộc đã lừa Ninh nhi như thế nào?
Tronglòng hắn chỉ có một nữ tử, nhưng nàng kia cũng không phải An Như Yên!Nhìn An Ninh trước mắt, thần sắc Nam Cung Thiên Duệ trở nên sâu thẳm,"Phong thơ của hai năm trước kia..."
Lá thư này, là nàng chính mồm nói cho chính mình, bọn họ nhất đao lưỡng đoạn, gặp lại sẽ trở thành người lạ!
"Thư?" An Ninh khẽ nhíu mày, giống như đang cố nhớ lại. Nhưng là, nàng lạitìm không thấy chính mình từng viết thư cho hắn ở hai năm trước, liễmliễm mi, trong lòng An Ninh ẩn ẩn có vài phần đoán, "Ta chưa bao giờtừng viết thư."
Không viết qua? Vậy lá thư này... Nhưng lá thưkia là bút tích của An Ninh... mi tâm Nam Cung Thiên Duệ nhíu chặt,trong mắt thay đổi bất ngờ, giống như có cái gì ở trong đầu rộng mở ra,Nam Cung Thiên Duệ nhịn không được thấp rủa ra tiếng, "An Như Yên chếttiệt!"
Nhất định là nàng giở trò quỷ ở trong đó. Hiện tại, hắnkhông chỉ muốn giết nàng, càng muốn nàng sống không bằng chết, nhận hếtmọi tra tấn.
Lá thư này không phải An Ninh viết, vậy ý từ tronglá thư cũng không phải của An Ninh, nhưng lá thư này lại khiến hắn lâmvào tuyệt vọng, quyết định rời đi kinh thành, đưa Ninh nhi của hắn đểtại này bên trong Hầu phủ ở kinh thành, hai năm này, nàng rốt cuộc trảiqua những gì?
An Ninh trong lòng hiểu rõ, Nam Cung Thiên Duệ hiểu được, mà nàng cũng hiểu được, nàng không đi hỏi bức thư kia rốt cuộcviết cái gì. Nhưng nàng lại biết, hai năm trước Nam Cung Thiên Duệ độtnhiên rời kinh, cùng lá thư này chắc chắn có liên quan.
"Khi đó,ta mất trí nhớ, bị An Như Yên đẩy vào trong hồ, nhưng là ông trời thương tiếc ta, không có làm cho ta chết, nhưng ta lại mất đi trí nhớ, nghiêmkhắc nói đến, từng có một đoạn thời gian, ta quả thật là quên hết mọichuyện." An Ninh chậm rãi mở miệng, giọng điệu vân đạm phong khinh,giống như đang kể lại chuyện xưa của người khác.
Nhưng là, chínhlà bình thản như vậy, ở trong mắt Nam Cung Thiên Duệ, cũng là khơi dậykinh đào hãi lãng, làm cho ngựa dừng lại, nắm chặt dây cương khiến gânxanh trên tay lộ ra, không thể tin được chuyện mình vừa mới nghe thấy.
Mất trí nhớ? An Như Yên nhưng lại làm hại Ninh nhi mất trí nhớ! Thật là một nữ tử dối trá ngoan độc, lại dám kể với hắn thời gian qua An Ninh sốngtốt như thế nào!
"Ngươi..." Nam Cung Thiên Duệ thanh âm có chút run run, thật lâu không thể bình ổn.
An Ninh cũng nhún vai, quay đầu hướng tới Nam Cung Thiên Duệ cười sánglạn, "Thiên Duệ ca ca đừng lo, hiện tại ta đều nhớ ra rồi, mọi chuyệnhết thảy ta đều nhớ ra rồi."
Tuy rằng nhớ lại tất cả, trả một cái giá quá lớn. Hắn không biết, kiếp trước trong hai năm này nàng bị lừabị lợi dụng, càng thêm không biết kiếp trước sau vài năm nàng phải trảiqua chuyện tình gì, phu quân phụ lòng, con chết, mình chết, hết thảy đều là tàn nhẫn đến như vậy.
Nam Cung Thiên Duệ nhìn nàng tươi cười, trong lòng càng thêm day dứt, cắn chặt hàm răng, "Thực xin lỗi."
Nếu hai năm trước, hắn không có rời đi, mà ở lại kinh thành. Hắn nghĩ,chính mình có lẽ cũng đã phát giác sự tình không thích hợp, cũng sẽkhông làm cho An Ninh bị thương tổn như vậy.
"Tướng quân khôngcần xin lỗi An Ninh?" An Ninh liễm hạ mặt mày, người phải xin lỗi nàng,là đại phu nhân, An Như Yên, An Bình hầu gia, còn có nam nhân đã phụlòng nàng ở kiếp trước. Bây giờ nàng nhớ lại tất cả, trở về báo thùkhông phải sao?
Kiếp trước, những người hại nàng, phụ nàng, nàng một cái cũng sẽ không bỏ qua!
Tất cả cừu hận, nàng đều ghi tạc trong lòng, xâm nhập cốt tủy, một ngày nào đó, nàng sẽ dùng chính bàn tay của mình, tự tay thiết kế kết cục chobọn họ.
Trầm mặc, hai ngườiđều tự ngồi ở trên ngựa, không nhanh không chậm đi về phía trước, chỉcòn lại có tiếng vó ngựa, cùng với tiếng muôn thú hò hét xung quanh.
"Ninh nhi, ngươi còn đang trách ta không đáp ứng ngươi, thay mẫu thân ngươibáo thù?" Nam Cung Thiên Duệ liễm hạ mặt mày, đôi mắt ngăm đen sâu không thấy đáy, hình như có hối hận ở giữa. Năm đó, hắn cũng từng lo lắngNinh nhi bởi vì cừu hận làm ra sự việc nguy hiểm đến chính bản thânmình. Nhưng sau đó, Ninh nhi lại gửi là thư này, bày tỏ cho hắn biếttrong lòng nàng đã không còn có cừu hận, biết đại phu nhân đối với nàngnhư nữ nhi ruột thịt của bản than. Cho nên, hắn mới an tâm, nay ngẫmlại, mới phát hiện, kia đều là An Như Yên đang làm xiếc lừa gạt mình.
Giờ phút này, nhìn vào trong mắt An Ninh, hắn hiểu được, hận thù trong lòng Ninh nhi cũng không có biến mất.
An Ninh nghĩ đến đoạn chuyện cũ kia, kéo kéo khóe miệng, "Khi đó Ninh nhiquá nhỏ, rất cố chấp, cố ý muốn ngươi đi giết Lưu Hương Liên, khi đóNinh nhi lo lắng không chu toàn, ngươi nếu giết đại phu nhân, Nam Cunggia liền không thể an bình."
Sau đó, nàng hồi phủ không được bao lâu, liền bị An Như Yên đẩy vào trong hồ, mất đi trí nhớ.
"Ta đi giết nàng, thay Vân Trăn bá mẫu báo thù." Con ngươi Nam Cung ThiênDuệ co lại. Hoặc là, hai năm trước, hắn nên làm như vậy, không nên cốkỵ cái gì, giật nhanh dây cương, Nam Cung Thiên Duệ quay đầu ngựa lại.
"Thiên Duệ ca ca..." An Ninh gọi hắn lại.
Thân hình Nam Cung Thiên Duệ giật mình, dừng cước bộ, nghe được thanh âm An Ninh tiếp tục truyền đến từ phía sau.
"Đây là việc của Ninh nhi." An Ninh không muốn hắn nhúng tay vào, phía sau Nam Cung Thiên Duệ chung quy còn có một Nam Cung gia.
Mi tâm Nam Cung Thiên Duệ nhíu lại, "Ngươi còn gọi ta một tiếng Thiên Duệ ca ca, chuyện này liền cũng là chuyện của ta."
An Ninh cưỡi ngựa, đi đến bên cạnh Nam Cung Thiên Duệ. "Nay không chỉ làthù giết mẹ, cho nên, cừu này, ta muốn đích thân báo." Trong mắt An Ninh xẹt qua một tia kiên định, nếu chỉ có thù giết mẹ, nàng sẽ lựa chọn một đao giết đại phu nhân, nhưng có rất nhiều thứ thù hận dồn chung mộtchỗ, giết bà ta, chung quy là rất tiện nghi, chống lại hai tròng mắt của Nam Cung Thiên Duệ, "Thiên Duệ ca ca, lúc này đây, liền để tự Ninh nhiđi."
Nam Cung Thiên Duệ trầm mặc không nói, trong đôi mắt cũnghiện lên nhiều cảm xúc, rốt cục, đôi môi cương nghị phun ra một chữ,"Được"
Chỉ cần là mong muốn của Ninh nhi, hắn liền không bao giờlàm trái ý nàng nữa, Ninh nhi muốn báo thù hung thủ, mà hắn phải biếnthành một thanh kiếm tốt của nàng, chỉ cần Ninh nhi cần hắn, hắn sẽ bảohộ nàng vì nàng trấn giữ, cho dù là dùng toàn bộ Nam Cung gia làm đạigiới.
Hai người nhìn nhau, khóe miệng không hẹn mà cùng giơ lên,tựa hồ trở lại nhiều năm trước, dưới tàng cây hoa mai, thiếu niên thổisáo ngọc, nhìn cô gái vụng trộm từ sau tiểu viện đi ra, hai người nhìnnhau mỉm cười...
Phù!!!, trong không khí truyền đến một cỗ hơithở nguy hiểm, bên tai truyền đến một tiếng tru lên, An Ninh cùng NamCung Thiên Duệ đều ngẩn ra. Lập tức, một suy nghĩ nhảy vào trong óc,đôi tay của hai người nắm thật chặt, đồng thời nhìn về phía phương hướng thanh âm kia truyền đến. Quả nhiên, một con mãnh hổ, hướng tới phíabọn họ, giương nanh múa vuốt, bộ dáng thập phần làm cho người ta sợ hãi.
An Ninh hít một ngụm khí lạnh, con hổ này... Liền ngay cả Nam Cung ThiênDuệ cũng thập phần giật mình, hắn cho tới giờ cũng chưa từng gặp một con hổ lớn như vậy. Xem ra, không hổ là khu vục săn bắn lâu năm của hoànggia, con hổ này sợ là đã nuôi từ lâu.
Nam Cung Thiên Duệ cho AnNinhmột ánh mắt, làm cho nàng thối lui đến phía sau mình, lập tức rút racung tên, kéo cung nhắm ngay đầu của con hổ, con hổ há mồm thật lớn, tru lên một tiếng, hai người liền cả kinh, hai con tuấn mã liền trở nênhoảng loạn.
An Ninh nắm chặt dây cương, ổn định thân thể củachính mình, mà Nam Cung Thiên Duệ nhắm ngay mục tiêu, đem cung kéo đếnđộ cong lớn nhất, buông tay, bắn tên, mũi tên bắn nhanh ra, con hổ kiathả người lùi lại, tên không có bắn trúng đầu con hổ, mà cắm ở trên lưng của nó.
Mũi tên này không thể nghi ngờ là đã chọc giận con hổtrước mặt, đôi mắt của con nó lộ ra hung quang, hướng tới bên này đánhtới, mục tiêu cũng nhắm ngay An Ninh, mắt thấy con hổ kia tiến gần AnNinh, Nam Cung Thiên Duệ liền rùng mình, ba mũi tên nhọn cùng bắn ra,lần này, chuẩn xác không sai, ba mũi tên nhọn nhất tề bắn trúng đầu củacon hổ, con hổ kia không phản ứng lại nữa, liền mất mạng ngã xuống đất .
"Ninh nhi, có sao không?" Con ngươi Nam Cung Thiên Duệ khó nén thân thiết,mới vừa rồi con hổ kia, nhất định là đã làm Ninh nhi sợ hãi.
"Takhông sao." An Ninh cố gắng ép chính mình thôi không hoảng sợ, kéo kéokhóe miệng, mới vừa rồi nếu không có Nam Cung Thiên Duệ, nàng sợ là...Nghĩ đến sự hung mãnh của con hổ kia, lại nghĩ đến ba mũi tên bách phátbách trúng của Nam Cung Thiên Duệ mới vừa rồi, nàng tựa hồ có thể tưởngtượng được, trên chiến trường Nam Cung Thiên Duệ dũng mãnh rasao. Giống như muốn đuổi đi một màn đáng sợ kia, An Ninh nhìn con hổ đãchết kia, nhíu mày, "Chúc mừng tướng quân săn được một con hổ dũngmãnh, Thiên Duệ ca ca hôm nay chắc chắn là đạt hạng nhất, nếu được banthưởng chớ không được quên Ninh nhi đó”
Nam Cung Thiên Duệ thấynàng còn có thể nói giỡn, rốt cục mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, khóemiệng gợi lên một chút chua xót. Trời biết, hắn đối với thứ hạng nhấtbỏ đi kia không có ham muốn gì, chỉ thầm muốn An Ninh có thể bình an vôsự.
"Đi thôi! Đi bên cạnh ta, phải cẩn thận một chút." Nam CungThiên Duệ ôn nhu nói, may mắn mới vừa rồi hắn xin đi theo rồi chờ Ninhnhi cùng xuất phát, bằng không... Nghĩ đến con hổ kia xuất hiện ở trướcmặt Ninh nhi, trong lòng hắn liền sinh ra một tia hoảng sợ.
An Ninhgật gật đầu, hai người tiếp tục đi, tuy là săn bắn, trên đường gặp đượcnhư là con nai, con thỏ tiểu động vật vô hại, bọn họ cũng không có độngthủ. Ước chừng qua thời gian bằng một nén nhang, hai người ẩn ẩn cảmthấy bốn phía có chút không thích hợp .
An Ninh nhìn bốn phíaliếc mắt một cái, đại thụ che trời, từng bụi cây rậm rạp, cũng không cógì kỳ quái. Nhưng là, có động tĩnh nhỏ cũng làm cho An Ninh cảnh giáclên.
Đó là hơi thở nguy hiểm, đối với Nam Cung Thiên Duệ đã trảiquanhững tháng ngày trên chiến trường mà nói, cũng không có gì xa lạ, cơ hồ là theo bản năng, Nam Cung Thiên Duệ đem An Ninh bảo hộ ở bên cạnh, hai người cẩn thận lưu ý động tĩnh chung quanh, vụt, một tiếng kêu rống của dã thú vang lên, lập tức liền nghe thấy rất nhiều âm thanh của dã thúliên tiếp vang lên.
Trong lòng An Ninh ngẩn ra, rốt cục thấy dã thú từ phia xa xa chạy lại, lúc này đây, không chỉ là một con hổ, mà là một đám!
Đám dã thú kia, so với con hổ mà Nam Cung Thiên Duệ đã hạ còn muốn lớn hơnrất nhiều, còn muốn làm cho người ta sợ hãi hơn nữa, trừ bỏ một đám mãnh hổ, còn có bầy sói, tình huống trước mắt làm cho An Ninh có chút bấtan, mặc dù đây là khu vực săn bắn đã nhiều năm không dùng đến. nhưngcũng không nên có quá nhiều dã thú như vậy tụ tập cùng một chỗ, giốngnhư bọn chúng đang lần theo dấu vết của một vật gì đó mà đến đây.
Ánh mắt sắc bén của An Ninh nhìn lướt qua đàn dã thú trước mặt, trong mắthổ lang giống như điên cuồng thiêu đốt, An Ninh theo bản năng nhìn vếphía Nam Cung Thiên Duệ, đã thấy trong mắt hắn cũng có hoài nghi, khôngkhỏi có chút nhíu mi, "Xem ra, hẳn là chúng ta đem mấy thứ này đưa tới."
Nhưng là, dã thú trong khu vực săn bắn này, đối mặt với thợ săn, hẳn là phảichạy trốn, tình huống trước mắt có chút quỷ dị làm cho người không thểkhông nghi ngờ.
Dã thú càng ngày càng gần, hướng tới phía haingười mà công kích, Nam Cung Thiên Duệ rút ra mũi tên, mấy mũi liền bắnra cùng một lúc, rất nhanh. Bầy sói liền hộc máu ngã xuống đất, nhưngbầy sói còn lại cũng không có lùi bước, tre già măng mọc, mà mục tiêucủa tất cả chúng nó đều là An Ninh.
Nam Cung Thiên Duệ đột nhiên ý thức được cái gì, "Ninh Nhi, trên người ngươi có mùi gì vậy?"
Lời này nói ra,làm cho An Ninh tâm thần chấn động, mùi hương này, nguyênlai không phải hơi thở trên người nàng, càng thêm không phải là mùi sonphấn, lúc trước nhưng lại cũng không phát hiện ra, giờ phút này, mùihương kia càng phát ra đậm đặc hơn.
An Ninh giống như nghĩ tới cái gì, con ngươi căng thẳng, "Bộ quần áo này..."
Mùi hương kia bắt đều từ trên quần áo nàng mà phát ra, Nam Cung Thiên Duệliền hiểu được, thân hình nhảy lên, rất nhanh phi thân tới bên cạnh AnNinh, nắm lấy lưng áo của An Ninh, tung người bay lên, một lát sau AnNinh liền được Nam Cung Thiên Duệ an trí ở trên cây.
Nam CungThiên Duệ ngửi thấy mùi hương kia càng ngày càng đậm, đôi lông mày nhíulại thành một đường thẳng , "Ta từng nghe nói có một loại kỳ hương,chuyên môn hấp dẫn dã thú, bộ quần áo trên người ngươi sợ là..."
Nam Cung Thiên Duệ cũng không nói hết, nhưng ý tứ cũng không cần nói cũngbiết, quần áo này là có người đã động thủ qua, cái loại hương liệu nàyrất ít thấy, quần áo bị nhiễm mùi này, sợ là có người cố ý làm, mà mụcđích của người nọ... Nghĩ đến cái gì, con ngươi của Nam Cung Thiên Duệxẹt qua một tia lạnh băng.
"Đây là Hoàng hậu nương nương..." AnNinh nhận thấy được thân thể Nam Cung Thiên Duệ cứng lại, cũng không nói gì kế tiếp, bọn họ hai người đều biết, quần áo này là Hoàng hậu nươngnương chuẩn bị, nhưng An Ninh lại không tin là Hoàng hậu nương nươngđộng tay chân trong đó.
"Cô là..." Nam Cung Thiên Duệ nắm taythật chặt, hắn không thể tin được là Hoàng hậu muốn đẩy An Ninh vào chỗchết. Nhưng là, lại không có cách nào thay đổi sự thật là bộ quần áonày là do Hoàng hậu nương đưa cho An Ninh.
Hắn đã rõ ràng, tận mắt chứng kiến, không phải sao?
Dưới tàng cây dã thú càng ngày càng nhiều, nấn ná ở dưới chân hai người,nguyên bản hai con kị mã của hai người do bị để lại nên không tránh khỏi cảnh huyết nhục mơ hồ nhưng ăn xong hai con ngựa này rồi nhưng bọn dãthú cũng không có ý định rời đi. Giờ phút này, Nam Cung Thiên Duệ dù làdùng toàn bộ số tên của mình cũng không thể đem toàn bộ dã thú tiêudiệt
Nghe tiếng tim đập của Nam Cung Thiên Duệ, đột nhiên, thanhâm của Nam Cung Thiên Duệ vang lên ở bên tai mình, "Ninh nhi, ngươi cởiquần áo ra."
"Ngươi muốn làm gì?" An Ninh trong lòng giật mình, ẩn ẩn có một dự đoán ở trong đầu.
"Ta đem chúng nó dụ đi."Nam Cung Thiên Duệ trầm giọng mở miệng.
Quả nhiên, như An Ninh dự liệu, An Ninh lập tức phủ quyết, "Không được."
Nam Cung Thiên Duệ mới vừa nói loại kỳ hương này, kiếp trước nàng cũng từng nghe nói, cái loại này hương khí này thập phần đặc biệt, phải ở trên cơ thể con người trộ lẫn với thân nhiệt của cơ thể, mới có thể phát ra mùi hương, độ ấm càng cao, mùi càng dày đặc, Nam Cung Thiên Duệ muốn muốnlợi dụng loại mùi thơm lạ lùng này đem sài lang hổ báo dụ đi, chỉ có thể cầm quần áo mặc ở trên người, dùng thân thể hắn làm mồi.
Này rất nguy hiểm, mà nàng cũng không thể trơ mắt nhìn hắn vì mình đi mạo hiểmnhư vậy. "Ninh nhi, nghe ta nói, lấy thân thủ của ta, sẽ không xảy rachuyện gì, ngươi cứ yên tâm." Nam Cung Thiên Duệ cũng biết những bănkhoăn của An Ninh, gương mặt cương nghị nở rộ ra một chút tươi cười,Ninh nhi quan tâm an nguy của hắn, trong lòng hắn liền thấy đủ, dù hắncó mất mạng cũng sẽ không để Ninh nhi chịu bất cứ thương tổn nào.
“Không, việc này rất nguy hiểm, chúng ta ở chỗ này chờ, mấy thứ này tự nhiên sẽ rời đi." An Ninh liễm hạ mặt mày, ngay cả chính nàng cũng biết lời nóinày là không thể, mùi hương này dù có nhạt đi thì đám dã thú này cũngsẽ không rời đi.
"Uy, nhị tiểu thư, ngươi nhưng thật ra thoát vẫn là không thoát?" Đột nhiên, một thanh âm truyền đến, mang theo vài phần ý tứ.
Nam Cung Thiên Duệ cùng An Ninh nghe thấy tiếng nói liền nhìn qua, nhưnglại nhìn thấy trên cây cách đó không xa, có một người đang ngồi, ngườinọ không phải ai khác chính là Thuyền vương Hải Táp!
"Nhị tiểuthư, vị Nam Cung tướng quân này khăng khăng vì ngươi mà mạo hiểm, ngươimau sảng khoái đống ý một chút, mau thoát, hảo đem mấy thứ này đem đi,miễn làm cho người ta kinh hồn bạt vía." Hải Táp lại mở miệng, nhíu mày, ánh mắt trong lúc đó hơn vài phần tà mị.
An Ninh trong mắt xẹtqua một tia tức giận, "Kia không bằng Hải Táp công tử đến dẫn dắt mấythứ này rời đi." Thuyền vương này, giờ phút này nghĩ muốn xem kịch vuisao? Không nghĩ tới hắn lại vẫn có hưng thú như vậy.
"Chậc chậcchậc... Ta cũng không có bản sự cùng sự gan dạ sáng suốt giống Nam Cungtướng quân, bất quá... Nếu là ngươi cho ta một lời hứa hẹn, có câu là'Trọng thưởng' dưới tất có dũng phu, ta nhưng thật ra có thể mạo hiểmthử một lần." Chân mày Hải Táp nhíu lại, tuy rằng khoảng cách có chútxa, nhưng hắn như trước có thể thấy rõ khuôn mặt An Ninh, An Bình hầuphủ nhị tiểu thư này, có thể làm cho Nam Cung tướng quân cam nguyện vìnàng dùng mệnh để đổi, quả nhiên là không đơn giản.
Trang phụctrên thân thể nàng tuy là đã che hết mọi chỗ nhưng những đường cong trên thân thể vẫn lộ ra rõ ràng thật khiến người ta trước mắt sáng ngời.
Hứa hẹn? Đường đường Thuyền vương đâu thiếu thứ gì mà cần một lời hứa hẹn của một nữ tử?
An Ninh đang muốn mở miệng nói cái gì đó, liền cảm giác được một bàn tay ở trên người mình điểm nhẹ vài chỗ, thân thể liền không thể nhúc nhích,An Ninh giật mình, cau mày nhìn Nam Cung Thiên Duệ, giống như hiểu đượchắn muốn làm cái gì, "Thiên Duệ ca ca... Ngươi... Ngươi không thể mạohiểm!"
Nam Cung Thiên Duệ cũng nở một nụ cười, dưới tàng cây dãthú càng ngày càng nhiều, nếu là không nhanh chút, hắn cũng không thểcam đoan lát nữa chính mình có thể đem đám dã thú này dụ đi.
"Ninh nhi, tha thứ Thiên Duệ ca ca đường đột." Nam Cung Thiên Duệ dứt lời,liền nhanh tay thoát đai lưng bên hông của An Ninh, cởi bỏ ngoại samtrên người nàng, đợi đem tất cả trang phục bên người nàng thoát xuống,lập tức liền đem An Ninh an trí ở một vị trí tốt hơn, làm cho nàng tựavào trên thân cây.
An Ninh cắn chặt môi, nghĩ phải ngăn cản hắn,nhưng thân thể không cách nào nhúc nhích, nàng biết, Nam Cung Thiên Duệđã quyết định, nàng dù là ngăn cản, cũng vô pháp thay đổi chủ ý của hắn. Giờ phút này, lòng của nàng không thể bình tĩnh, trong đầu hiện khoảngthời gian hai người ở bên nhau, nội tâm lại có vô số cảm xúc bốc lên.
Nam Cung Thiên Duệkhông thể đem quần áo của An Ninh mặc ở trên người, đành nhét chúng vàotrong áo, hương liệu kia, chỉ có thể dựa vào độ ấm của thân thể, hươngthơm mới có thể phát ra càng nhiều và nhanh hơn.
Thật sâu nhìn An Ninh một cái, Nam Cung Thiên Duệ khẽ nhíu mày, thản nhiên liếc mắt nhìn Hải Táp trên một cành cây khác, con ngươi căng thẳng, lập tức đem quầnáo trên người mình cởi ra cẩn thận thay An Ninh mặc vào, đợi cho an trítốt hết thảy mọi chuyện, Nam Cung Thiên Duệ hướng tới Hải Táp chắp tay,"Hải Táp công tử, sau khi ta dụ đàn thú rời đi, thỉnh Hải Táp công tửthay ta chiếu cố An Ninh, đại ân ngày sau lại báo."
Hải Táp conngươi co lại, khóe miệng mỉm cười, thản nhiên nhìn lướt qua Nam CungThiên Duệ, "Ngựa của ta còn không có bị đàn dã thú ăn vào bụng, ngươiliền lấy kỵ mã của ta mà đi."
Nam Cung Thiên Duệ lộ vẻ mặt cảm kích, phi thân nhảy, hướng tới con tuấn mã cũa Hải Táp bay đi.
An Ninh nhìn bóng dáng của Nam Cung Thiên Duệ, trong lòng nổi lên một tialo lắng, cắn cắn môi, cao giọng quát, "Thiên Duệ ca ca, ngày mai bêntrong Thính Vũ hiên, nấu rượu tướng yêu, Ninh nhi chờ ngươi!"
Con ngươi Nam Cung Thiên Duệ sáng ngời, trên mặt nở rộ một nụ cười, hắn sẽdùng bất cứ giá nào để có thể giữ lại tánh mạng của bản thân để thựchiện ước hẹn ngày mai, trong mắt xẹt qua một tia kiên định. Nam CungThiên Duệ thi triển khinh công, bay qua trên đầu đàn dã thú, nhất thờiđàn mãnh hổ sài lang giống như bị mê hoặc, đuổi theo hướng Nam CungThiên Duệ...
Nam Cung Thiên Duệ dừng ở trên người tuấn mã, nhìn đàn dã thú đuổi theo phía sau, an tâm cười, giục ngựa chạy vội ra ngoài...
Đàn thú tán đi, Hải Táp đến bên cạnh An Ninh, giải huyệt đạo trên người AnNinh, đem An Ninh mang xuống dưới tàng cây, nhớ tới lời hứa hẹn mới vừarồi của An Ninh đối với Nam Cung Thiên Duệ, khóe miệng khẽ nhếch, "Ướchẹn nấu rượu ngày mai, không biết là có phải có một phần của ta?"
An Ninh đạt được tự do nhíu nhíu mày, lạnh lùng nhìn khuôn mặt xinh đẹptuấn tú trước mắt liếc mắt một cái, "Lúc dẫn dắt đàn dã thú rời đi saokhông thấy công tử tích cực như vậy?"
An Ninh trong lòng nhưtrước lo lắng an nguy của Nam Cung Thiên Duệ, nhiều mãnh hổ sài lang như vậy, hắn một người có thể ứng phó sao đây? Nghĩ đến như vậy, mi tâm của An Ninh liền không thể giãn ra, đi vòng qua nam nhân trước mặt giờ phút này, nàng cũng bất chấp có vô lễ với Thuyền vương hay không.
Hải Táp nhíu chặt lông mày. Trước đó chứng kiến An Ninh vẫn mỉm cười lễphép mà xa cách, nhưng giờ phút này, lại thay đổi sắc mặt, là vì NamCung Thiên Duệ sao? Mâu quang vi liễm, Hải Táp lần đầu có tâm tình tốtnhư vậy, đi theo phía sau An Ninh , "Ngươi muốn đi đâu?"
"Tìmngười hỗ trợ." An Ninh thản nhiên đáp, không hề để ý tới Hải Táp, nànghiện tại không có thời gian dây dưa với hắn, "Hải Táp công tử thỉnh tựnhiên."
"Này không thể được, ta mới đáp ứng với Nam Cung tướngquân rồi, sau khi hắn dẫn dắt đàn thú rời đi, ta sẽ chiếu cố tốt ngươi,quân tử nhất ngôn cửu đỉnh tứ mã nan truy, ta quả quyết không thể nuốtlời. "Hải Táp mâu quang vi thiểm, nhìn bóng dáng trước mắt, vương quốctrên biển của hắn mỹ nhân như mây, muôn hình muôn vẻ, nhưng An Ninhtrước mắt lại cho hắn một cảm giác khác.
An Ninh nhíu mày, xoayngười nhìn Hải Táp. Đột nhiên, con ngươi bình tĩnh kia xẹt qua một đạoquang mang sắc bén, thủ pháp lưu loát vung tay lên, giây tiếp theo, mộtcây phi đao bay nhanh ra, sượt qua bên tai của Hải Táp, thân hình HảiTáp ngẩn ra, con ngươi ẩn ẩn có một chút tức giận chợt lóe qua.
"Ngươi..." mắt híp lại, nữ nhân này... Đang muốn mở miệng nói cái gì đó, liền nghe được phía sau truyền đến một tiếng nức nở, Hải Táp quay đầu lại, liềnthấy một con sói ầm ầm ngã xuống đất, mà giữa mi tâm của nó, rõ ràng cắm một cây tiểu đao.
"Ngươi..." Hải Táp phục hồi lại tinh thần, một lần nữa đem tầm mắt đặt ở trên người An Ninh. Nguyên lai mục tiêu củaAn Ninh là con sói kia, nghĩ tới sát khí mới vừa rồi của cây đao, nữnhân này, lại có thủ pháp chính xác đến như vậy! Chính xác, ngay giữa mi tâm.
Trong khoảng thời gian ngắn, dù là Hải Táp cũng vô pháp phụchồi tinh thần từ sau khiếp sợ, hắn tựa hồ thật sự coi thường An Ninhnày!
An Ninh thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu không phải mới vừa rồi trên đường trong kinh thành Thượng Quan Mẫn cho nàng con đao này làm kỷ niệm, thì nàng cũng không thể đem con sói kia giết chết, An Ninh thấycon sói ngã trên mặt đất không nhúc nhích, đang muốn tiến lên, lại bịHải Táp ngăn lại.
"Ngươi làm gì?" Hải Táp khẽ nhíu mày, nhìn An Ninh nhưng ánh mắt nay lại thay đổi.
An Ninh chống lại tầm mắt của hắn, "Lấy lại phi đao."
Hải Táp vừa nghe, lại làm cho An Ninh đứng nguyên tại chỗ, "Chuyện nhỏ này, để ta làm liền tốt rồi."
Dứt lời, thân hình chợt lóe, rút ra cây phi đao trên trán con sói, lấy rakhãn tay, lau hết máu tươi trên mặt đao, đưa tới trên tay An Ninh, "Mớivừa rồi, xem như ngươi đã cứu ta một mạng."
Hắn một lòng đuổitheo An Ninh, nhưng lại sơ sót phòng bị phía sau. Nếu không phải có mộtđao kia của An Ninh, để con sói kia tiến tới thì người đầu tiên trúngmóng vuốt của nó sẽ là hắn.
"An Ninh chính là tự cứu mình thôi,công tử không cần nghĩ nhiều!" An Ninh liễm hạ mặt mày, thu lại phi đao, nàng cũng không nguyện vô duyên vô cớ chiếm tiện nghi của Thuyền vương.
Hải Táp giống như không dự đoán được An Ninh sẽ trả lời như vậy, người này! Ân nhân của hắn sao không muốn làm?
Liễm liễm mi, Hải Táp nhìn An Ninh, lam mâu vi thiểm, hơn vài phần ý cười,“Hải Táp ta tự nhiên là phải cảm tạ ngươi, ngươi nói một chút ngươi muốn cái gì, ngọc trai, mã não, mỹ ngọc, vàng bạc, chỉ cần là ngươi nói, vôluận muốn bao nhiêu, ta đều sẽ cho như ngươi mong muốn."
Mấy thứnày, không ai không thích, mà mấy thứ này, ở trên vương quốc của hắnkhắp nơi đều có, hắn không ngại công phu sư tử ngoạn của An Ninh, bởi vì hắn sẽ cho đủ được, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!
An Ninh nhíunhíu mày, giương mắt chống lại tầm mắt của hắn, trong lòng nổi lên mộttia châm chọc, Hải Táp này thật đúng là hào phóng. Cũng đúng, đườngđường Thuyền vương, tự nhiên không thèm để ý những thứ này, nhíu mày, An Ninh thản nhiên mở miệng, "Ta muốn cái gì, ngươi đều nguyện ý cho ta?"
Hải Táp hừ nhẹ một tiếng, trong mắt hơn một tia tự đắc, "Đây là tự nhiên, không có thứ gì ta không thể cho."
Quả thực vẫn là bị những thứ hắn liệt kê dụ dỗ đi!
"Tốt lắm, ta muốn công tử, vĩnh viễn không cùng ta trở thành kẻ thù." AnNinh chống lại tầm mắt của hắn, cao giọng mở miệng. Tuy rằng nay HảiTáp không có khả năng đi thích An Như Yên. Nhưng là, chuyện tình trongtương lai có rất nhiều, phòng bị của nàng phải càng thêm vữngchắc. Nàng tin tưởng, Thuyền vương là quân tử, nếu là đáp ứng nàng rồi, ngày sau nhất định sẽ không đổi ý.
Sắc mặt Hải Táp đột nhiêncứng đờ, hắn nghe lầm sao? An Ninh muốn hắn không trở thành kẻ địch củanàng? Mà không cần trân châu mã não?
A, An Ninh này, quả nhiên là khác với những nữ tử khác, nếu nử tử khác, sợ là đã sớm bị những thứ kia mê hoặc đi!
“Được, ta đáp ứng ngươi, vĩnh viễn sẽ không trở thành kẻ địch của ngươi." HảiTáp hơn vài phần khen ngợi cùng thưởng thức đối với An Ninh, trên mặt ýcười càng đậm. Xem ra, hắn tiến vào khu vực săn bắn này là quyết địnhkhông sai!
Trên mặt An Ninh nổi lên một chút tươi cười, tốt lắm,kiếp trước Lâm gia trở thành trợ lực cho An Như Yên, nhưng đối với kiếpnày nó đã không còn là sự uy hiếp đối với nàng!
Mà lúc này ở môt chỗ khác trong khu vực săn bắn, một hồi vây sát đang tiến hành.
Mười hắc y nhân bịt mặt cầm lơi kiếm trong tay, nhất tề công đánh nam tử ở giữa —— Thương Dực.
Giờ phút này, trên người Thương Dực đã có vài chỗ bị thương, đối mặt vớimười mấy người này, nhất thời có chút không chịu nổi, nhiều lúc xém tínữa là chết dưới kiếm của họ, Thương Dực hung hăng trừng mắt nhìn nhữngngười này, "Các ngươi là thuộc hạ của ai!"
"Trong lòng ngươi nên tựhiểu lấy." Trong đám hắc y nhân, có người mở miệng, "Ngươi lúc đó chẳngphải đã phái ra cao thủ, phục giết hắn sao?"
Trên mặt Thương Dực có chút tái nhợt, tin tức này làm cho hắn khiếp sợ không thôi, "Các ngươi..."
"A! những người của ngươi đã sớm bị chúng ta giết chết. Bây giờ sợ làkhông có cách nào hoàn thành nhiệm vụ mà ngươi giao phó." Hắc y nhân hừlạnh một tiếng, lập tức đánh tới, lưu loát xuất đao, hướng về phíaThương Dực, làm rách một mảnh áo mơ hồ cón có một tia máu tươi chảy ra.
Trong lòng Thương Dực tự nhiên sáng tỏ, tại Đông Tần quốc, người cùng hắn cóthâm cừu đại hận, trừ bỏ Thương Địch, liền không có người khác, dù làcon cọp mẹ Thượng Quan Mẫn kia, nếu muốn giết hắn, cũng chỉ tự mình động thủ, mà sẽ không phái ra nhiều cao thủ hắc y nhân như vậy.
Quảthật không hổ là huynh đệ, hai người đều muốn đến cùng một nơi, ThươngDực nghĩ đến tin tức có được từ hắc y nhân, con ngươi căng thẳng, tronglòng nổi lên một tia không cam lòng, hắn vốn định mượn lần săn bắn củatứ quốc này, giết Thương Địch, để diệt trừ hậu hoạn. Vì thế, hắn bí mậtmang theo cao thủ từ Bắc Yến quốc, an bài bọn họ mai phục tại khu vựcsăn bắn này, chỉ cần Thương Địch vừa vào khu vực săn bắn, bọn họ sẽkhông lưu tình mà giết hắn!
Lần này nhìn thấy Thương Địch, hắnnhất thời cảnh giác, Thương Địch này nếu là không trừ, ngày sau nhấtđịnh trở thành cục đá lớn nhất ngáng đường hắn.
Nhưng là... Kếhoạch do hắn bố trí nhưng lại thất bại, ngược lại giờ phút này lại rơivào vây phục của Thương Địch, xem thân thủ của những người này, ngườingười đều ra tay lưu loát, đều là nhất đẳng nhất cao thủ. Nghĩ đến, ởĐông Tần quốc mấy năm nay, Thương Địch cũng không có rảnh rỗi.
Năng lực và quyết tâm của tam đệ thật sự vượt qua tưởng tượng của hắn a!
Lúc này, cách đó không xa, phía trên con tuấn mã, gương mặt tuấn mỹ củaThương Địch bình tĩnh như nước, hai tròng mắt nhìn thẳng phương xa, nghe được phụ cận truyền đến tiếng đánh nhau, khóe miệng tràn ra một nụ cười giả tạo, Thương Dực nếu đã đến Đông Tần quốc, hắn tự nhiên sẽ khôngbuông tay cơ hội lần này.
Thương Dực phái người phục giết hắn, hắn bất quá là gậy ông đập lưng ông thôi!
"Kinh trập thập nhị sát" chính là trong kinh trập tuyển ra mười hai người,mỗi người có thủ đoạn giết người đều không giống nhau, hắn muốn chohoàng huynh của mình hảo hảo cảm nhận một chút tư vị gì đó a!
Vụt, Đồng Tước vội vàng đuổi tới, nhìn Thương Địch, trầm giọng bẩm báo, "Chủ tử, có tin tức truyền đến, nói là nhị tiểu thư vào khu vực săn bắn."Dứt lời, thần sắc Thương Địch ngẩn ra, sắc mặt đại biến, "Ngươi nói cáigì?"
"Nhị tiểu thư nàng vào khu vực săn bắn." Cảm nhận được trênngười chủ tử phát ra hơi thở âm trầm, Đồng Tước lập tức lặp lại lời nói, không dám có chút chậm trễ.
Con ngươi Thương Địch căng thẳng,đôi mắt thâm thúy thay đổi bất ngờ, Ninh nhi vào khu vực săn bắn, bêntrong khu vực săn bắn này, khắp nơi đều là mãnh thú, nàng là một nữ tửtiến tới nơi này nhất định là hung hiểm ngàn vạn.
"Phân phó ThậpNhị Sát dừng lại hành động, lập tức tìm người!" Thương Địch không chútdo dự quyết định, hắn nếu là chậm một phần, Ninh nhi nguy hiểm sẽ nhiềumột phần, càng không thể làm cho An Ninh có thêm phần nguy hiểm nào.
"Nhưng là... Nay Thập Nhị Sát đã làm cho đại hoàng tử không thể chống đỡ được, nếu giờ phút này dừng lại hành động, thả hổ về rừng, thật sự không phải cử chỉ sáng suốt. "Đồng Tước giương mắt chống lại tầm mắt của ThươngĐịch, 'Kinh trập' ra tay, trước giờ chưa bào giờ có lệnh ngừng lại,huống hồ lần này đối tượng là Bắc Yến Đại hoàng tử, là cừu địch của chủtử, nhưng lại vì An Bình hầu phủ nhị tiểu thư, chủ tử lại muốn buông tha cho hành động lần này.
"Lập tức tìm người!" Thương Địch lại mởmiệng, nói năng có khí phách, nắm chặt dây cương, bỏ lại một câu khôngthể dao động, cưỡi ngựa chạy vội ra ngoài, hắn phải tìm được An Ninh,xác định an nguy của nàng, càng nhanh càng tốt!
Đồng Tước nhìnbóng dáng của chủ tử, cặp lông mày nhíu thành một chữ xuyên. Khi nàothì, An Bình hầu phủ nhị tiểu thư ở trong lòng chủ tử, còn quan trọnghơn sơ với báo thù!
Mà lúc này An Ninh lại thật không ngờ, chínhmình đào thoát khỏi sự truy đuổi của dã thú lại gặp phải một nhóm hắc ynhân mai phục nàng.
"Người muốn dẫn ngươi vào chỗ chết thật không íta." Con ngươi màu xanh của Hải Táp co lại, khóe miệng giơ lên một chút ý cười, có chút suy nghĩ nhìn thoáng qua An Ninh, trong ánh mắt toát lênmột tia tà mị.
An Ninh nhìn những người bịt mặt ở trước trướcmắt, khóe miệng gợi lên một chút châm chọc, "Đúng vậy, hôm nay khôngkhỏi muốn liên lụy Hải Táp công tử."
"Liên lụy? Giao ước ngày mai nấu rượu kia, nhiều thêm một người nữa thì ta tự nhiên sẽ không đem cái này trở thành 'Liên lụy' để ở trong lòng." Hải Táp nhíu mày, như trướcthoải mái vô cùng.
An Ninh kéo kéo khóe miệng, quăng ra một chữ"Được!", lực chú ý như trước đặt ở trên người những người bịt mặt trướcmặt, bình tĩnh mở miệng, "Các vị tráng sĩ, có thể nói cho An Nình biết,là ai thuê các ngươi giết ta?"
"Quy củ của giang hồ, người muatên họ là gì cho tới bây giờ đều là bí mật, nếu nói cho ngươi biết, vềsau ai còn dám tìm sát thủ chúng ta làm việc?" Trong đó có một người mởmiệng nói, người nọ nhìn An Ninh, trong mắt xẹt qua một chút khinhthường, chỉ là một tiểu nha đầu, người kia nhưng lại ra giá cao như vậyđể mua sát thủ của Sát Thủ Minh, làm cho nhóm cao thủ của Sát Thủ Minhbọn họ ra tay, theo hắn thấy, chỉ cần hắn động một ngón tay út, tánhmạng tiểu nha đầu kia liền không còn, bất quá, nam tử bên cạnh nàngnhưng lại làm hắn không thể đoán biết được thực lực sâu hay cạn.
Sát Thủ Minh, trong Đông Tần quốc, là tổ chức sát thủ lớn nhất, chỉ cần ratiền, mặc kệ người mua muốn bọn họ giết là người tốt hay là người xấu,bọn họ đều không chút do dự động thủ, hoạt động của bọn họ không chỉgiết người mà còn có thể vì tài phú mà diệt cả một nhà. Đông Tần nhiềuthanh quan phú thương, đều chết dưới tay bọn họ, triều đình tuy rằngbiết được, lại ngại đây là tổ chức sát thủ khổng lồ, không dám dễ dàngtiêu diệt.
Mà minh chủ của Sát Thủ Minh, lại là người có nội tâm rất tàn bạo!
A! Nhiều người của Sát Thủ Minh đồng loạt xuất động như vậy, xem ra, người phía sau lưng, thật là đại phú đại quý nha!
Trong đầu hiện ra bóng dáng của đại phu nhân, sẽ là nàng sao? Chính là, lấytính tình của đại phu nhân, ngay cả là muốn giết nàng, sợ cũng sẽ khôngdùng sát thủ. Như vậy, người sau màn mua được những sát thủ này, rốtcuộc là ai?
Mi tâm An Ninh hơinhíu, trong đầu rất nhanh suy tư, nghĩ đến người khả nghi, mâu quang viliễm, "Ta đây ra giá gấp đôi, mua mệnh của người đã bỏ tiền thuê cácngươi.""Ha ha... Nha đầu, ngươi cũng biết người nọ ra bao nhiêu bạc sao? Giágấp đôi? Ta xem ngươi sợ là ra không dậy nổi." Người nọ xuy cười ratiếng, trong mắt xẹt qua một chút khinh thường."Nga? Phải không? Vậy ngươi nói thử xem, vị công tử kia rốt cuộc ra giábao nhiêu?" An Ninh liễm hạ mặt mày, lại mở miệng hỏi nói, đáy mắt mơ hồ có biến hoá kỳ lạ lóe ra."Cái gì công tử? Rõ ràng chính là một cô nương trẻ tuổi mỹ mạo!" Cóngười vừa mở miệng, đột nhiên phát hiện chính mình vừa nói cái gì, conngươi âm ngoan co lại, "Tiểu nha đầu, ngươi dám cố ý gài bọn ta nói!"An Ninh nhún vai, nhưng cười không nói, cô nương trẻ tuổi xinh đẹp? Cứnhư vậy, phạm vị của nàng có thẻ rút nhỏ, hảo cho một cô nương xinh đẹp!Hải Táp đứng một bên nhìn An Ninh ánh mắt có vài phần khen ngợi. AnNinh này, quả nhiên là một người có trí tuệ thông minh, hai ba câu liềncó thể lừa tên sát thủ nói ra tin tức của người mua sát thủ."Đừng nhiều lời với nàng ta, giết nàng, mọi chuyện liền giải quyết xong, đem đầu nàng ta đi lĩnh bạc đi!" Một người lớn tiếng nói, nắm chặt kiếm trong tay, dẫn đầu xông lên. Hải Táp lập tức che ở phía trước An Ninh,tiến lên cùng người nọ giao đấu.Hải Táp thân thủ cũng không thấp, nhanh chóng khống chế lợi kiếm củangười nọ, còn thành thạo, những người khác gặp đồng bạn không thể giảiquyết nam nhân này, liền lập tức đi hỗ trợ, cũng có người thừa dịp HảiTáp cùng những người khác giao thủ, vây đánh An Ninh.An Ninh nhìn kiếm trong tay bọn họ, con ngươi căng thẳng, nắm chặt tiểuđao trong tay, nhìn người tới gần, An Ninh cắn răng một cái, chém ratiểu đao trong tay, lưu loát, người nọ căn bản không có dự đoán được một thiếu nữ gần như không có võ công lại có thể ra tay lưu loát như vậy,không có phòng bị, bị trúng một phát ở cánh tay sau đó là ngay cổ.Cái này, những người đó đều có phòng bị, đối An Ninh lại cảnh giác vàiphần, dù sao cũng là sát thủ hai tay dính đầy máu tươi, sự ngoan độckhông thể nói chơi, không phân biệt An Ninh có phải là nữ tử hay không,vài người nhất tề giơ kiếm hướng tới An Ninh chém tới.Trong phút chốc đó, một lực đạo thật lớn xuất hiện đem tất cả đao kiếmném bay hết. An Ninh trong lòng ngẩn ra, gặp những người đó lui cáchmình mấy bước, quay đầu nhìn về phía nam tử mới vừa cứu mình, trên mặtnở rộ ra một chút tươi cười, "Thương Địch, là ngươi!""Là ta!" Thương Địch nhìn An Ninh liếc mắt một cái, xác định nàng khôngcó việc gì, một lòng mới an xuống dưới, ánh mắt lợi hại quét về phíanhững người muốn thương tổn nàng, con ngươi căng thẳng, trên người cómột cỗ nồng đậm sát ý bao phủ.Thân thể vài cái sát thủ ngẩn ra, nam nhân này có một cỗ khí thế làm cho người ta sợ hãi, dù là nhóm sát thủ giết người vô số cũng không nhịnđược mà rùng mình kinh sợ.Chính lúc này, một đám hắc y nhân theo bốn phương tám hướng xuất hiện,gia nhập chiến đấu, mười hai hắc y nhân, người người thân thủ lưu loát,ra tay tàn nhẫn, nhóm sát thủ này, rất nhanh liền chịu không nổi. HảiTáp cũng là đem này đó sát thủ giao cho mười hai cái hắc y nhân kia xửlý, chính mình dựa vào ở một bên trên cây, nhìn trò hay."Hiện tại đừng giết bọn họ." An Ninh nhìn tình hình chiến đấu, sát thủnày rõ ràng không phải là đối thủ của hắc y nhân. Nghĩ đến tin tức mớivừa rồi lấy được trong miệng của sát thủ, những người này còn chưa nóira người mua phía sau màn là ai, còn không thể chết được!Thương Địch mâu quang vi liễm, hiểu được ý đồ của An Ninh, cao giọngmệnh lệnh Thập Nhị Sát, "Lưu người sống!"Nghe được mệnh lệnh của chủ tử, mười hai hắc y nhân mặc dù không hạ sátthủ, nhưng như trước chiêu chiêu sắc bén. Không bao lâu, vài toàn bộsát thủ liền bị chế phục, trên người đều mang theo trọng thương, quỳthành một loạt!An Ninh chậm rãi đi đến trước mặt sát thủ, ánh mắt thản nhiên liếc mắtmột cái mọi người, khóe miệng gợi lên một chút ý cười, "Cô nương trẻtuổi xinh đẹp tên là gì?"Tuy rằng cười, thanh âm cũng là thản nhiên, nhưng nghe vào trong taingười khác, lại giống như đao kiếm sắc bén. Một người trong nhòm sátthủ liền hừ mạnh một tiếng, “Dù chết, cũng không thể phá hỏng quy củ!đừng mơ tưởng biết được từ trong miệng chúng ta người mua là ai!""Xem ra vẫn là có chút khí tiết của sát thủ" An Ninh nhíu mày, đôi mắtlạnh như băng có một tia biến hoá kỳ lạ hiện lên, "Chết cũng không nóisao?""Chết cũng không nói!" Sát thủ kia kiên định mở miệng, vừa mới nói xong, liền thấy tiểu đao trong tay An Ninh vung lên, giây tiếp theo, liền cảm giác được một trận đau nhức đánh úp lại."A..." Một tiếng thống khổ tiếng kêu rên vang lên, mọi người chỉ thấy lỗ tai của tên sát thủ bị chém đứt, rơi trên mặt đất, máu tươi phun ra,nhìn thấy ghê người.Tất cả mọi người không thể tưởng tượng người mới vừa rồi làm chính làmột nữ tử nhu nhược, đều giật mình nhìn An Ninh với tiểu đao trong taynàng. Ngay cả tên sát thủ vửa bị nàng chém đứt lỗ tai cũng không thểtin được, vẻ mặt khiếp sợ, nữ tử này nhưng lại...An Ninh thừa nhận ánh mắt của mọi người, một chút cũng không để ý bọn họ suy nghĩ cái gì. Ở kiếp này, nàng chưa bao giờ có ý định làm một ngườilương thiện ở thời điểm không đáng lương thiện, ở thời điểm không nênnhu nhược mà nhu nhược, làm ngoan tắc ngoan, làm sát tắc sát!Thầy được trong mắt sát thủ mơ hồ hiện ra sự sợ hãi, khóe miệng gợi lênmột nụ cười lạnh, chu môi khẽ nói, "Ai có thể giúp ta điểm á huyệt củahắn!"Tất cả mọi người giật mình, Thương Địch là người đầu tiên phục hồi lạitinh thần, nhảy xuống ngựa, đến bên cạnh An Ninh, như nàng mong muốnđiểm vào á huyệt của tên sát thủ bị chém đứt tai. Mà khóe miệng của HảiTáp cũng nhếch lên một nụ cười, trong mắt hơn vài phần tìm tòi về AnNinh, cùng những người khác giống nhau, đều muốn biết, An Ninh che lại á huyệt của hắn có mục đích gì.Nguyên bản tên sát thủ kia đang hô đau liền không thể tiếp tục kêu tiếplàm cho trong khoảng thời gian ngắn liền yên tĩnh đến kỳ lạ."Lúc nãy ta đã cho ngươi một cơ hội, ngươi đã không nói, ta cũng sẽkhông miễn cưỡng, quả quyết sẽ không cho ngươi cơ hội lần thứ hai, ngươi đã không sợ chết, ta liền thành toàn cho ngươi 'Nghĩa bạc Vân Thiên!"An Ninh dứt lời, bảo đao trong tay lại vung lên, một lỗ tai khác của sát thủ liền bị chém đứt. Lúc này đây, sát thủ kia dù rất đau nhưng lạikhông thể kêu ra, làm cho gương mặt xấu xí nhăn thành một đống, làm chongười ta vừa thấy liền biết, hắn giờ phút này chịu sự hành hạ đau đớnđến mức nào.Tuy rằng đau, nhưng sinh mệnh lại không biến mất, cảm giác như trước tồn tại, mồ hôi to bằng hạt đậu liên tục tuôn ra trên mặt. Giờ phút này,hắn hối hận, hối hận mới vừa rồi tử thủ quy củ giang hồ kia, không nóicho nàng biết thân phận của người mua phía sau. Hiện tại, hắn có muốnmở miệng, cũng đã không có cơ hội, nữ tử này cắt bỏ một đôi tai của hắn, không biết mục tiêu kế tiếp lại là cái gì!Những sát thủ khác, lại theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng, nữ tửnày thủ đoạn thật đúng là không đơn giản, trường hợp huyết tinh như vậy, ánh mắt của nàng cũng không thay đổi dù một chút, lúc này bọn họ, thầnsắc bên trong đều mơ hồ nổi lên một tia sợ hãi.Thương Địch đem sự sợ hãi của nhóm sát thủ xem ở trong mắt, trong mắtxẹt qua một tia hiểu rõ, liền ngay cả Hải Táp vẫn luôn nhìn trò hay.Giờ phút này cũng là đã đi tới, An Ninh này, quả thật là trí tuệ nhạybén, nàng là giết gà dọa khỉ, lấy một sát thủ trong đó khai đao, mụcđích là đe dọa các sát thủ khác, làm cho mỗi người bọn họ cảm thấy bấtan."Các vị, ta biết các ngươi không sợ chết, vừa vặn, ta cũng có tâm tìnhrất tốt, không bằng, chúng ta chơi một trò chơi như thế nào?" An Ninhnhìn quét vài cái sát thủ liếc mắt một cái, sớm đã đưa phản ứng của bọnhọ xem ở tại trong mắt, liễm hạ mặt mày, thưởng thức thanh đoản đaonhiễm đầy máu tươi trong tay, khóe miệng nở một nụ cười làm cho người ta không rét mà run."Chơi trò chơi như thế nào thiếu được ta?" Một thanh âm vang lên, dứtlời, một sát thủ liền đau đớn kêu ra tiếng, mọi người nhìn qua, chỉ thấy mũi của người nọ bị tước đi, tiếng kêu rên còn chưa kịp đình chỉ liềnbị điểm á huyệt mà người động thủ đúng là Hải Táp, giờ phút này hắnchính vẻ mặt chán ghét nhìn sát thủ kia, lắc lắc đầu, "Người mà không có cái mũi đúng thiệt là dọa người a!"An Ninh mâu quang vi thiểm, Hải Táp này, thật đúng là e sợ thiên hạkhông loạn, nhưng cũng mang đến hiệu quả giống nhau thôi... Nhìn nhữngsát thủ còn lại trong ánh mắt đều là sợ hãi, An Ninh vừa lòng cười."Hải Táp công tử, ngươi tại sao không cho hắn cơ hội? Ngươi còn không có hỏi hắn rốt cuộc là muốn chết, hay là muốn tình nguyện khai ra ngườimua phia sau màn?" An Ninh nhìn sát thủ không có mũi kia liếc mắt mộtcái, chậc chậc lắc đầu, "Ngươi thật đúng là không thế nào ôn nhu hơnđược!"Nhất thời, da mặt mọi người đều không khỏi co rút lại, nàng nhưng lạinói vị công tử này không thế nào ôn nhu? Mới vừa rồi chính nàng sợ làcàng thêm không ôn nhu đi! Hải Táp cũng là giật mình, trong mắt hứng thú càng đậm, không nghĩ tới An Ninh lại có một mặt đáng yêu đến như vậy!Thương Địch hưng trí bước lại, nhìn An Ninh ánh mắt càng phát ra nồngđậm nhu tình, "Nếu là trò chơi, như vậy nhị vị không ngại cho ta gianhập trong đó đi! Thương Địch tự nhận là ôn nhu hơn rất nhiều so với Hải Táp công tử."Thương Địch? Sát thủ sau khi nghe được tên này trong mắt đều là giậtmình, hắn là Thần vương Thương Địch? Cái người ở thời điểm mười tuổi,liền đem đệ nhất đạo tặc nổi tiếng trên giang hồ chém đều rồi treo ở cửa thành Bắc, Thần vương Thương Địch?Nhóm sát thủ trong lòng sợ hãi, sau việc đó, trên giang hồ dù là hắc đạo hay bạch đạo đều không dám đụng vào nam tử này!"Ai, ngươi xem náo nhiệt làm gì, ngươi tham gia, ta đây chẳng phải làthiếu mất mấy người?" Hải Táp khẽ nhíu mày, giống như đáng tiếc."Một người vui vẻ không bằng tất cả cùng vui, Hải Táp công tử, ngươi chớ có lòng tham a!" Thương Địch nhướn mi, lúc nói chuyện, liền rút ra mộtmũi tên, cơ hồ là trong nháy mắt, mũi tên kia liền từ trong tay hắn bayra ngoài, thẳng tắp cắm ở trên tai tên sát thủ bị Hải Táp chém đứt mũi,lay động nhoáng lên một cái, huyết nhục mơ hồ. Sát thủ kia đau đến têtâm liệt phế, các sát thủ khác bên cạnh, cả người toát ra mồ hôi lạnh."Thần vương thân thủ thật tốt! Tiếp theo ta nên một đao phóng ở nơi nàothì thì tốt đây?" Hải Táp ra vẻ trầm tư, bên trong lam mâu kia lóe ramột tia tà ác càng thêm đặc hơn, ánh mắt di chuyển trên người nam nhânkia, tựa hồ đang tìm tìm vị trí thích hợp, trong miệng còn không quênthì thào, "Các ngươi đều là những người khỏe mạnh hẳn là sẽ không dễchết như vậy đâu!"An Ninh mâu quang vi thiểm, cười đến ôn nhu vô hại, "Hải Táp công tửđông thủ cẩn thận chút, bọn họ tự nhiên không thể chết nhanh như vậyđâu.""Không bằng, ngươi cho ta một cái đề nghị?" Khuôn mặt tuấn tú của HảiTáp để sát vào An Ninh, đôi mắt màu lam kia rạng rỡ sinh huy.Thương Địch thấy hành động của Hải Táp, không khỏi có chút nhíu mi, tiến lên từng bước, thân hình cao lớn che ở trước mặt An Ninh, đem khoảngcách của hai người nới dãn, mùi dấm chua tỏa ra xung quanh, "Hải Tápcông tử nếu không có chủ ý liền để ta tới trước a."Dứt lời, rút ra kiếm bên hông, lưu loát đâm vào thân thể của một sátthủ, mọi người thấy vị trí mà cây kiếm kia đâm vào, trong lòng đều làngẩn ra, bọn họ đều là người tập võ, hoặc nhiều hoặc ít biết các huyệtvị trên thân thể con người, mà vị trí cây kiếm kia đâm vào vừa vặn cóthể làm cho người ta không chết, nhưng máu lại không ngừng chảy ra, đauđớn cũng càng thêm rõ ràng, vẫn phải chờ tới khi chảy hết máu mới chếtđi, mà trong lúc đó, một chút đau đớn cũng sẽ không biến mất.Giờ phút này, còn năm người sát thủ hoàn hảo không tổn hao gì, lúc nàysắc mặt của bọn họ sớm đã trắng bệch, nhìn thấy thảm trạng của ba đồngbạn, bọn họ căn bản không thể tưởng tượng được, kết cục đang đợi chờ bọn họ là cái gì!"Ta nói... Ta nói cho ngươi biết người mua sau màn là ai!" Một sát thủtrong đó rốt cuộc không chịu nổi, hắn còn không muốn chết, càng thêmkhông nghĩ chết như vậy, giờ phút này hắn cũng bất chấp cái gì quy củgiang hồ, thầm nghĩ không chịu tra tấn, thoát chết được.An Ninh khóe miệng khẽ nhếch, rốt cục cũng có người tự nguyện nói sao?Đáy mắt xẹt qua một chút biến hoá kỳ lạ, nàng nhưng thật ra muốn nhìn,rốt cuộc là ai bỏ ra vốn lớn như vậy, mua nhiều sát thủ như vậy tới lấymạng nàng.
Mi tâm An Ninh hơinhíu, trong đầu rất nhanh suy tư, nghĩ đến người khả nghi, mâu quang viliễm, "Ta đây ra giá gấp đôi, mua mệnh của người đã bỏ tiền thuê cácngươi."
"Ha ha... Nha đầu, ngươi cũng biết người nọ ra bao nhiêubạc sao? Giá gấp đôi? Ta xem ngươi sợ là ra không dậy nổi." Người nọ xuy cười ra tiếng, trong mắt xẹt qua một chút khinh thường.
"Nga?Phải không? Vậy ngươi nói thử xem, vị công tử kia rốt cuộc ra giá baonhiêu?" An Ninh liễm hạ mặt mày, lại mở miệng hỏi nói, đáy mắt mơ hồ cóbiến hoá kỳ lạ lóe ra.
"Cái gì công tử? Rõ ràng chính là một cônương trẻ tuổi mỹ mạo!" Có người vừa mở miệng, đột nhiên phát hiện chính mình vừa nói cái gì, con ngươi âm ngoan co lại, "Tiểu nha đầu, ngươidám cố ý gài bọn ta nói!"
An Ninh nhún vai, nhưng cười không nói, cô nương trẻ tuổi xinh đẹp? Cứ như vậy, phạm vị của nàng có thẻ rútnhỏ, hảo cho một cô nương xinh đẹp!
Hải Táp đứng một bên nhìn AnNinh ánh mắt có vài phần khen ngợi. An Ninh này, quả nhiên là một ngườicó trí tuệ thông minh, hai ba câu liền có thể lừa tên sát thủ nói ratin tức của người mua sát thủ.
"Đừng nhiều lời với nàng ta, giếtnàng, mọi chuyện liền giải quyết xong, đem đầu nàng ta đi lĩnh bạc đi!"Một người lớn tiếng nói, nắm chặt kiếm trong tay, dẫn đầu xông lên. HảiTáp lập tức che ở phía trước An Ninh, tiến lên cùng người nọ giao đấu.
Hải Táp thân thủ cũng không thấp, nhanh chóng khống chế lợi kiếm của ngườinọ, còn thành thạo, những người khác gặp đồng bạn không thể giải quyếtnam nhân này, liền lập tức đi hỗ trợ, cũng có người thừa dịp Hải Tápcùng những người khác giao thủ, vây đánh An Ninh.
An Ninh nhìnkiếm trong tay bọn họ, con ngươi căng thẳng, nắm chặt tiểu đao trongtay, nhìn người tới gần, An Ninh cắn răng một cái, chém ra tiểu đaotrong tay, lưu loát, người nọ căn bản không có dự đoán được một thiếu nữ gần như không có võ công lại có thể ra tay lưu loát như vậy, không cóphòng bị, bị trúng một phát ở cánh tay sau đó là ngay cổ.
Cái này,những người đó đều có phòng bị, đối An Ninh lại cảnh giác vài phần, dùsao cũng là sát thủ hai tay dính đầy máu tươi, sự ngoan độc không thểnói chơi, không phân biệt An Ninh có phải là nữ tử hay không, vài ngườinhất tề giơ kiếm hướng tới An Ninh chém tới.
Trong phút chốc đó,một lực đạo thật lớn xuất hiện đem tất cả đao kiếm ném bay hết. An Ninhtrong lòng ngẩn ra, gặp những người đó lui cách mình mấy bước, quay đầunhìn về phía nam tử mới vừa cứu mình, trên mặt nở rộ ra một chút tươicười, "Thương Địch, là ngươi!"
"Là ta!" Thương Địch nhìn An Ninhliếc mắt một cái, xác định nàng không có việc gì, một lòng mới an xuốngdưới, ánh mắt lợi hại quét về phía những người muốn thương tổn nàng, con ngươi căng thẳng, trên người có một cỗ nồng đậm sát ý bao phủ.
Thân thể vài cái sát thủ ngẩn ra, nam nhân này có một cỗ khí thế làm chongười ta sợ hãi, dù là nhóm sát thủ giết người vô số cũng không nhịnđược mà rùng mình kinh sợ.
Chính lúc này, một đám hắc y nhân theo bốn phương tám hướng xuất hiện, gia nhập chiến đấu, mười hai hắc ynhân, người người thân thủ lưu loát, ra tay tàn nhẫn, nhóm sát thủ này,rất nhanh liền chịu không nổi. Hải Táp cũng là đem này đó sát thủ giaocho mười hai cái hắc y nhân kia xử lý, chính mình dựa vào ở một bên trên cây, nhìn trò hay.
"Hiện tại đừng giết bọn họ." An Ninh nhìntình hình chiến đấu, sát thủ này rõ ràng không phải là đối thủ của hắc y nhân. Nghĩ đến tin tức mới vừa rồi lấy được trong miệng của sát thủ,những người này còn chưa nói ra người mua phía sau màn là ai, còn khôngthể chết được!
Thương Địch mâu quang vi liễm, hiểu được ý đồ của An Ninh, cao giọng mệnh lệnh Thập Nhị Sát, "Lưu người sống!"
Nghe được mệnh lệnh của chủ tử, mười hai hắc y nhân mặc dù không hạ sát thủ, nhưng như trước chiêu chiêu sắc bén. Không bao lâu, vài toàn bộ sátthủ liền bị chế phục, trên người đều mang theo trọng thương, quỳ thànhmột loạt!
An Ninh chậm rãi đi đến trước mặt sát thủ, ánh mắt thản nhiên liếc mắt một cái mọi người, khóe miệng gợi lên một chút ý cười,"Cô nương trẻ tuổi xinh đẹp tên là gì?"
Tuy rằng cười, thanh âmcũng là thản nhiên, nhưng nghe vào trong tai người khác, lại giống nhưđao kiếm sắc bén. Một người trong nhòm sát thủ liền hừ mạnh một tiếng,“Dù chết, cũng không thể phá hỏng quy củ! đừng mơ tưởng biết được từtrong miệng chúng ta người mua là ai!"
"Xem ra vẫn là có chút khí tiết của sát thủ" An Ninh nhíu mày, đôi mắt lạnh như băng có một tiabiến hoá kỳ lạ hiện lên, "Chết cũng không nói sao?"
"Chết cũngkhông nói!" Sát thủ kia kiên định mở miệng, vừa mới nói xong, liền thấytiểu đao trong tay An Ninh vung lên, giây tiếp theo, liền cảm giác đượcmột trận đau nhức đánh úp lại.
"A..." Một tiếng thống khổ tiếngkêu rên vang lên, mọi người chỉ thấy lỗ tai của tên sát thủ bị chém đứt, rơi trên mặt đất, máu tươi phun ra, nhìn thấy ghê người.
Tất cảmọi người không thể tưởng tượng người mới vừa rồi làm chính là một nữ tử nhu nhược, đều giật mình nhìn An Ninh với tiểu đao trong taynàng. Ngay cả tên sát thủ vửa bị nàng chém đứt lỗ tai cũng không thểtin được, vẻ mặt khiếp sợ, nữ tử này nhưng lại...
An Ninh thừanhậnánh mắt của mọi người, một chút cũng không để ý bọn họ suy nghĩ cáigì. Ở kiếp này, nàng chưa bao giờ có ý định làm một người lương thiện ởthời điểm không đáng lương thiện, ở thời điểm không nên nhu nhược mànhu nhược, làm ngoan tắc ngoan, làm sát tắc sát!
Thầy được trongmắt sát thủ mơ hồ hiện ra sự sợ hãi, khóe miệng gợi lên một nụ cườilạnh, chu môi khẽ nói, "Ai có thể giúp ta điểm á huyệt của hắn!"
Tất cả mọi người giật mình, Thương Địch là người đầu tiên phục hồi lại tinh thần, nhảy xuống ngựa, đến bên cạnh An Ninh, như nàng mong muốn điểmvào á huyệt của tên sát thủ bị chém đứt tai. Mà khóe miệng của Hải Tápcũng nhếch lên một nụ cười, trong mắt hơn vài phần tìm tòi về An Ninh,cùng những người khác giống nhau, đều muốn biết, An Ninh che lại á huyệt của hắn có mục đích gì.
Nguyên bản tên sát thủ kia đang hô đauliền không thể tiếp tục kêu tiếp làm cho trong khoảng thời gian ngắnliền yên tĩnh đến kỳ lạ.
"Lúc nãy ta đã cho ngươi một cơ hội,ngươi đã không nói, ta cũng sẽ không miễn cưỡng, quả quyết sẽ không chongươi cơ hội lần thứ hai, ngươi đã không sợ chết, ta liền thành toàn cho ngươi 'Nghĩa bạc Vân Thiên!" An Ninh dứt lời, bảo đao trong tay lạivung lên, một lỗ tai khác của sát thủ liền bị chém đứt. Lúc này đây,sát thủ kia dù rất đau nhưng lại không thể kêu ra, làm cho gương mặt xấu xí nhăn thành một đống, làm cho người ta vừa thấy liền biết, hắn giờphút này chịu sự hành hạ đau đớn đến mức nào.
Tuy rằng đau, nhưng sinh mệnh lại không biến mất, cảm giác như trước tồn tại, mồ hôi tobằng hạt đậu liên tục tuôn ra trên mặt. Giờ phút này, hắn hối hận, hốihận mới vừa rồi tử thủ quy củ giang hồ kia, không nói cho nàng biết thân phận của người mua phía sau. Hiện tại, hắn có muốn mở miệng, cũng đãkhông có cơ hội, nữ tử này cắt bỏ một đôi tai của hắn, không biết mụctiêu kế tiếp lại là cái gì!
Những sát thủ khác, lại theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng, nữ tử này thủ đoạn thật đúng là không đơngiản, trường hợp huyết tinh như vậy, ánh mắt của nàng cũng không thayđổi dù một chút, lúc này bọn họ, thần sắc bên trong đều mơ hồ nổi lênmột tia sợ hãi.
Thương Địch đem sự sợ hãi của nhóm sát thủ xem ởtrong mắt, trong mắt xẹt qua một tia hiểu rõ, liền ngay cả Hải Táp vẫnluôn nhìn trò hay. Giờ phút này cũng là đã đi tới, An Ninh này, quảthật là trí tuệ nhạy bén, nàng là giết gà dọa khỉ, lấy một sát thủ trong đó khai đao, mục đích là đe dọa các sát thủ khác, làm cho mỗi người bọn họ cảm thấy bất an.
"Các vị, ta biết các ngươi không sợ chết,vừavặn, ta cũng có tâm tình rất tốt, không bằng, chúng ta chơi một trò chơi như thế nào?" An Ninh nhìn quét vài cái sát thủ liếc mắt một cái, sớmđã đưa phản ứng của bọn họ xem ở tại trong mắt, liễm hạ mặt mày, thưởngthức thanh đoản đao nhiễm đầy máu tươi trong tay, khóe miệng nở một nụcười làm cho người ta không rét mà run.
"Chơi trò chơi như thếnào thiếu được ta?" Một thanh âm vang lên, dứt lời, một sát thủ liền đau đớn kêu ra tiếng, mọi người nhìn qua, chỉ thấy mũi của người nọ bị tước đi, tiếng kêu rên còn chưa kịp đình chỉ liền bị điểm á huyệt mà ngườiđộng thủ đúng là Hải Táp, giờ phút này hắn chính vẻ mặt chán ghét nhìnsát thủ kia, lắc lắc đầu, "Người mà không có cái mũi đúng thiệt là dọangười a!"
An Ninh mâu quang vi thiểm, Hải Táp này, thật đúng là e sợ thiên hạ không loạn, nhưng cũng mang đến hiệu quả giống nhau thôi... Nhìn những sát thủ còn lại trong ánh mắt đều là sợ hãi, An Ninh vừalòng cười.
"Hải Táp công tử, ngươi tại sao không cho hắn cơ hội?Ngươi còn không có hỏi hắn rốt cuộc là muốn chết, hay là muốn tìnhnguyện khai ra người mua phia sau màn?" An Ninh nhìn sát thủ không cómũi kia liếc mắt một cái, chậc chậc lắc đầu, "Ngươi thật đúng là khôngthế nào ôn nhu hơn được!"
Nhất thời, da mặt mọi người đều khôngkhỏi co rút lại, nàng nhưng lại nói vị công tử này không thế nào ôn nhu? Mới vừa rồi chính nàng sợ là càng thêm không ôn nhu đi! Hải Táp cũng là giật mình, trong mắt hứng thú càng đậm, không nghĩ tới An Ninh lại cómột mặt đáng yêu đến như vậy!
Thương Địch hưng trí bước lại, nhìn An Ninh ánh mắt càng phát ra nồng đậm nhu tình, "Nếu là trò chơi, nhưvậy nhị vị không ngại cho ta gia nhập trong đó đi! Thương Địch tự nhậnlà ôn nhu hơn rất nhiều so với Hải Táp công tử."
Thương Địch? Sát thủ sau khi nghe được tên này trong mắt đều là giật mình, hắn là Thầnvương Thương Địch? Cái người ở thời điểm mười tuổi, liền đem đệ nhất đạo tặc nổi tiếng trên giang hồ chém đều rồi treo ở cửa thành Bắc, Thầnvương Thương Địch?
Nhóm sát thủ trong lòng sợ hãi, sau việc đó, trên giang hồ dù là hắc đạo hay bạch đạo đều không dám đụng vào nam tử này!
"Ai, ngươi xem náo nhiệt làm gì, ngươi tham gia, ta đây chẳng phải là thiếumất mấy người?" Hải Táp khẽ nhíu mày, giống như đáng tiếc.
"Mộtngười vui vẻ không bằng tất cả cùng vui, Hải Táp công tử, ngươi chớ cólòng tham a!" Thương Địch nhướn mi, lúc nói chuyện, liền rút ra một mũitên, cơ hồ là trong nháy mắt, mũi tên kia liền từ trong tay hắn bay rangoài, thẳng tắp cắm ở trên tai tên sát thủ bị Hải Táp chém đứt mũi, lay động nhoáng lên một cái, huyết nhục mơ hồ. Sát thủ kia đau đến tê tâmliệt phế, các sát thủ khác bên cạnh, cả người toát ra mồ hôi lạnh.
"Thần vương thân thủ thật tốt! Tiếp theo ta nên một đao phóng ở nơi nào thìthì tốt đây?" Hải Táp ra vẻ trầm tư, bên trong lam mâu kia lóe ra mộttia tà ác càng thêm đặc hơn, ánh mắt di chuyển trên người nam nhân kia,tựa hồ đang tìm tìm vị trí thích hợp, trong miệng còn không quên thìthào, "Các ngươi đều là những người khỏe mạnh hẳn là sẽ không dễ chếtnhư vậy đâu!"
An Ninh mâu quang vi thiểm, cười đến ôn nhu vô hại, "Hải Táp công tử đông thủ cẩn thận chút, bọn họ tự nhiên không thể chết nhanh như vậy đâu."
"Không bằng, ngươi cho ta một cái đề nghị?"Khuôn mặt tuấn tú của Hải Táp để sát vào An Ninh, đôi mắt màu lam kiarạng rỡ sinh huy.
Thương Địch thấy hành động của Hải Táp, khôngkhỏi có chút nhíu mi, tiến lên từng bước, thân hình cao lớn che ở trướcmặt An Ninh, đem khoảng cách của hai người nới dãn, mùi dấm chua tỏa raxung quanh, "Hải Táp công tử nếu không có chủ ý liền để ta tới trước a."
Dứt lời, rút ra kiếm bên hông, lưu loát đâm vào thân thể của một sát thủ,mọi người thấy vị trí mà cây kiếm kia đâm vào, trong lòng đều là ngẩnra, bọn họ đều là người tập võ, hoặc nhiều hoặc ít biết các huyệt vịtrên thân thể con người, mà vị trí cây kiếm kia đâm vào vừa vặn có thểlàm cho người ta không chết, nhưng máu lại không ngừng chảy ra, đau đớncũng càng thêm rõ ràng, vẫn phải chờ tới khi chảy hết máu mới chết đi,mà trong lúc đó, một chút đau đớn cũng sẽ không biến mất.
Giờphút này, còn năm người sát thủ hoàn hảo không tổn hao gì, lúc này sắcmặt của bọn họ sớm đã trắng bệch, nhìn thấy thảm trạng của ba đồng bạn,bọn họ căn bản không thể tưởng tượng được, kết cục đang đợi chờ bọn họlà cái gì!
"Ta nói... Ta nói cho ngươi biết người mua sau màn làai!" Một sát thủ trong đó rốt cuộc không chịu nổi, hắn còn không muốnchết, càng thêm không nghĩ chết như vậy, giờ phút này hắn cũng bất chấpcái gì quy củ giang hồ, thầm nghĩ không chịu tra tấn, thoát chết được.
An Ninh khóe miệng khẽ nhếch, rốt cục cũng có người tự nguyện nói sao? Đáy mắt xẹt qua một chút biến hoá kỳ lạ, nàng nhưng thật ra muốn nhìn, rốtcuộc là ai bỏ ra vốn lớn như vậy, mua nhiều sát thủ như vậy tới lấy mạng nàng.
"Vị cô nương kialà..." Sát thủ nói đến đây, hơi chau mày lại, mấy người họ đưa mắt nhìnnhau, vẻ mặt khó xử, nhưng khi nghĩ đến thủ đoạn ra tay tàn nhẫn mới vừa rồi của ba người này, thân thể ngay lập tức nhịn không được run rẩy,làm như thể cái chết sắp đến gần bọn họ vậy.
"Làm sao vậy? Chẳnglẽ các vị đã đổi ý?" Con ngươi An Ninh hơi co lại, giọng điệu bỗng nhiên giương cao, lộ ra một cỗ uy hiếp không thể bỏ qua, "Đã như vậy! Ta sẽcho các ngươi nếm thử qua tư vị mà đồng bọn của các ngươi đã chịu!"
"Không, không, không..." Mấy người nọ không ngừng lắc đầu liên tục, bọn họ vĩnh viễn cũng không muốn trải qua cái tư vị kia. Nhưng, nghĩ đến chỗ khóxử của bọn họ, nên đã có người lên tiếng, "Cô nương kia căn bản cũngkhông lưu lại tên họ."
Sưu một tiếng, lời người nọ vừa dứt, mộtmũi phi đao đã phá vỡ không khí mà đến, cắm vào bắp đùi khỏe mạnh củahắn, làm cho máu tươi bỗng chốc chảy ra ròng ròng.
"Ngươi cho talà một tiểu hài nhi ba tuổi sao? Không lưu lại tên họ? Các ngươi là sátthủ, nếu không lưu lại tên họ thì làm sao có thể mời các ngươi làm việcđược?" Khóe miệng An Ninh cười lạnh, bất luận như thế nào, nàng phải bắt được người đứng ở phía sau bức màn này!
Bốn người còn lại càngthêm nơm nớp lo sợ, sợ không cẩn thận lần nữa chọc giận nữ tử này. Màhậu quả là bọn họ sẽ bị trừng phạt một cách không báo trước, "Vị cônương kia mặc dù không lưu lại tên họ, nhưng lúc nàng ta cùng Minh chủliên lạc, ta cũng ở đó, cho nên ta đã thấy được tướng mạo của nàng ta,ta nhận ra nàng ta... Ta nhận ra nàng ta."
"Hử? Nhận ra được?" AnNinh thu hạ mi mắt, "Nếu đã nhận ra, vậy làm phiền vị tráng sĩ này vẽlại tướng mạo của vị cô nương kia thành một bức họa!"
"Được, ta sẽ vẽ, ta sẽ vẽ lại tướng mạo của nàng kia" Sát thủ kia lập tức gật đầu đáp ứng.
An Ninh đang nghĩ tới ở nơi hoang vu này, sẽ lấy đâu ra được giấy bút đểvẽ lại tướng mạo người nọ, thì lập tức nghe thấy tê một tiếng, trước mặt đã xuất hiện một khối gấm màu trắng, Đồng Tước đem áo trong xé xuốngmang lại cho An Ninh, "Nhị tiểu thư, nếu người không chê, có thể dùngcái này làm giấy!"
An Ninh nhìn thoáng qua Đồng Tước, nét mặt tán thưởng, Thương Địch mang theo thiếp thân thị vệ này, thật sự là nhạybén, khóe miệng giơ lên một chút tươi cười, "Nếu đã như vậy An Ninh xinđa tạ Đồng Tước công tử."
Vì chủ tử mà phân ưu vốn là chức tráchcủa Đồng Tước, An Ninh nói lời cảm tạ như thế, không xem hắn hạ như nhân mà đối đãi, làm cho Đồng Tước tránh không khỏi giật mình, gương mặtngăm đen có chút phiếm hồng, hình như lại có chút thụ sủng nhượckinh. Vội vàng cầm lấy khối gấm, ra lệnh cho sát thủ đang quỳ rạp trênđất, mang khối gấm trải ra trên lưng, dùng lông thú làm thành một câybút lông giản dị, lấy máu làm mực, để cho sát thủ kia bắt đầu vẽ tranh.
Chốc lát, dung mạo của một nữ tử đã dần dần trở nên rõ ràng ở trên mặt gấm,An Ninh càng nhìn bức họa kia, mi tâm nhíu càng chặt hơn. Nữ tử này tuyrằng nàng rất ít khi chú ý. Nhưng, hình như đã từng gặp qua một lần,lúc nàng ta xuất hiện, tựa hồ là vừa vặn ở bên cạnh Thái tử Sở.
Khóe miệng gợi lên một chút cười lạnh. Đồng thời, vào lúc này, Hải Táp cũng cau mày kinh hô ra tiếng, "Là nàng!"
"Công tử quen biết nàng?" Đỉnh lông mày Thương Địch hơi nhíu lại, bức họa nữtử này, hắn cũng là chưa từng nhìn thấy qua. Rốt cuộc nàng ta cùng Ninhnhi có thâm cừu đại hận gì, lại muốn đẩy An Ninh vào chỗ chết? Trongcon ngươi ngưng tụ lên một chút thâm trầm. Vô luận như thế nào, nếu nữtử này đối Ninh nhi hạ sát thủ, đã như vậy hắn càng không thể ngồi yênđể nữ tữ này muốn làm gì thì làm, nhất định phải diệt trừ nữ tử này, bất kể nàng ta là ai! (em thích sự bá đạo của Thương ca)
"Nàng làmột nha hoàn trong phủ Thái tử Sở. Thời gian trước, khi ta ở phủ Tháitử Sở, ngẫu nhiên có gặp qua vài lần." Con ngươi Hải Táp co lại, chitiết vừa nói xong, không nghĩ tới đúng thật là nàng!
"Thái tửSở..." Thương Địch trầm giọng nói, Nam Chiếu quốc kia đúng là ăn phảigan hùm mật báo nên mới ở Đông Tần quốc mộng tưởng có thể gây ra sóng to gió lớn.
Trong lòng ba người đều tự hiểu được, người gọi là nhahoàn kia, nếu có thể đưa ra "Giá cao" để mua mạng của An Ninh. Như vậyliền có hai cái khả năng. Hoặc, thân phận nàng kia không đơn giản chỉlà nha hoàn. Hoặc, nha hoàn này chỉ là người bị sai khiến, còn kẻ đứngsau lưng nàng ta mới thật sự là chủ mưu!
Về phần trong chuyện này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì cuối cùng nàng cũng sẽ phải tìm cách biết được.
Thái tử Sở? Trong đầu An Ninh hiện ra một nam tử ôn nhuận nho nhã ở kiếpnày, cùng với kiếp trước kiêu ngạo càn rỡ. Hừ, hay cho một Thái tử Sở,hắn quả nhiên không có ý tốt với mình, vì Vũ Dương công chúa sao? Khóemiệng khẽ hừ lạnh. Xem ra, hắn đã đem cái chết của Vũ Dương công chúađổ lên đầu nàng rồi.
Nghĩ đến Công chúa Nam Chiếu quốc ngu ngốc kia, bất quá do nàng ta gieo gió ắt gặp bão thôi!
"Những người này nên xử trí thế nào?" Đồng Tước mở miệng hỏi. Bây giờ đã biếtđược kẻ đứng sau lưng là ai, thì những người này không cần thiết phảigiữ lại nữa.
Ánh mắt An Ninh nhìn quét qua các sát thủ, thấy rõham muốn được sống trong mắt bọn họ, thu hạ mi mắt, còn chưa kịp mởmiệng, thì bên tai đã vang lên giọng nói của Thương Địch.
"Khônglưu người sống!" Thanh âm của Thương Địch giống như từ địa ngục truyềnđến, lộ ra sát khí chí mạng, làm cho mấy sát thủ kia trong lòng chợtlạnh, giống như ý nghĩ trong lòng An Ninh hiện giờ.
Không lưu người sống! Những người này đều là người của Sát Thủ Minh, thật sự là không thể giữ lại!
"Các ngươi sao có thể lật lọng?" Sắc mặt những sát thủ kia nhất thời trắngbệch, bọn họ đã khai báo người mua, nàng thế nhưng còn muốn giết bọn họ!
"Lật lọng?" An Ninh khóe miệng khẽ nhếch, thế nhưng nụ cười này làm cho dađầu người ta tê dại, "Chúng ta lúc nào hứa hẹn là tha cho các ngươi mộtcon đường sống? Nể tình các ngươi đã chỉ ra kẻ đứng sau lưng chuyện này, ta cho các ngươi được chết toàn thây, chịu ít thống khổ một chút."
Sau khi nghe hết câu nói, trong lòng bọn sát thủ không khỏi cả kinh, cắnchặt hàm răng, mắt lộ ra hung quang . Không sai, mới vừa rồi nàng đúnglà không có hứa hẹn gì cả.
Không nghĩ tới, bọn hắn đường đườnglà Sát Thủy Minh, thế nhưng hôm nay lại bị một tiểu nha đầu đùa giỡn,quả thật là hối hận đến cực điểm!
"Ta muốn giết ngươi!" Một sátthủ trong đám bất ngờ nhảy dựng lên, xông về phía An Ninh, khi hắn cònchưa tới gần được An Ninh thì đầu đã bị chặt đứt, thoát ly khỏi cơ thểrơi trên mặt đất, cuối cùng thân thể cũng theo đó mà ngã xuống.
Những sát thủ còn lại chứng kiến một màn này trong lòng thập phần kinhsợ. Vừa rồi, thậm chí bọn họ còn không nhìn thấy ai đã ra tay, ra taynhư thế nào? Lúc này chỉ thấy Thần vương Thương Địch vứt đi thanh đao đã dính máu kia, mặt không chút thay đổi mở miệng, "Nếu hắn đã không anphận, thì không cần thiết phải để hắn toàn thây, động thủ!"
Thập NhịSát lĩnh mệnh, một chút cũng không do dự, rút ra lợi kiếm, đâm về phíađám sát thủ kia, nhắm ngay điểm yếu hại, liền một đao kết thúc mạngsống.
Trong không khí tràn ngập một cỗ hương vị máu tanh, ThậpNhị Sát và Đồng Tước nhìn về phía chủ tử của mình. Bọn họ cũng biết,chủ tử chưa bao giờ dễ dàng động thủ, sẽ không dễ dàng để cho máu tươi ô uế hai tay mình, người duy nhất có thể làm cho chủ tử tự mình ra taychỉ có Chiêu Dương trưởng công chúa, thế nhưng bọn họ mới vừa rồi đãnhìn thấy tận mắt, chủ tử vì nữ tử này mà phá lệ!
"Thập Nhị Sátnghe lệnh." Một trận quỷ dị trầm mặc, Thương Địch trầm giọng mở miệng,giọng điệu cương nghị như thép, bén nhọn như kiếm.
Thập Nhị Sát lập tức quỳ một gối xuống, chờ đợi mệnh lệnh của chủ tử.
"Ta cho các ngươi thời gian ba ngày, trong vòng ba ngày, ta muốn nhìn thấySát Thủ Minh hoàn toàn biến mất trên thế gian này, nếu có người sốngsót, các ngươi tự biết mình sẽ có hậu quả gì." Thương Địch vuốt ve bộingọc rủ xuống bên hông, cả người phát ra khí thế, làm cho người ta không rét mà run. Ngay cả Hải Táp đứng kế một bên nhịn không được nhíu mày,nếu đối địch với nam nhân này, thật sự không phải là hành động sángsuốt!
"Dạ, thuộc hạ lĩnh mệnh." Kinh Trập và Thập Nhị Sát đồngthanh nói. Lập tức, mười hai hắc y nhân nhoáng một cái bay lên trời,biến mất bên trong rừng rậm.
"Chủ tử, chúng ta có tiếp tục sănbắn không?." Đồng Tước hỏi, hôm nay vốn là Tứ quốc cùng nhau săn bắn,nhưng tại nơi đây lại xảy ra một trận chém giết, sát thủ chết rất nhiều, mùi máu tươi nhẹ nhàng bay ra ngoài. Không bao lâu nữa, dã thú sẽ mentheo mùi vị mà chạy tới, hiện tại bọn họ vẫn nên mau chút rời khỏi nơinày.
Thương Địch nhìn về phía An Ninh, lúc này hắn đã thu lại sát khí sắc bén vừa rồi, "Không cần, lập tức trở về." Hắn không thể để AnNinh lại tiếp tục bị vây trong khu vực săn bắn này.
An Ninh dường nghĩ đến cái gì, lông mày hơi nhíu lại, "Thần vương điện hạ đi ra ngoài trước đi!"
Con ngươi Thương Địch căng thẳng, "Vì sao?" Hắn không có nhìn lầm, trongmắt của nàng mơ hồ toát ra một tia lo lắng. Vừa rồi hắn không có ở đây, có phải đã xảy ra chuyện gì?
"Ninh nhi phụng mệnh tiến vào khuvực săn bắn, Nam Cung tướng quân cùng đi với Ninh nhi. Nhưng mới vừarồi, Nam Cung tướng quân vì thay ta dẫn dắt đàn thú rời đi, nên đã tựmình ly khai. Không biết giờ phút này người ở nơi nào. Khi chưa xácđịnh an nguy của người, ta sẽ không rời khỏi nơi này." An Ninh thi hạ mi mắt, nhớ tới đàn dã thú vừa rồi, nhất định đã có người động tay chântrên quần áo, một chút thâm trầm thoáng qua trong mắt.
ThươngĐịch nghe An Ninh kể lại, Nam Cung Thiên Duệ? Lông mày chau lại, mộtphen nắm lấy eo của An Ninh, nhảy một cái, hai người đã ở trên lưngngựa. An Ninh giật mình, thì nghe được giọng nói Thương Địch phía sautruyền đến.
"Nam Cung tướng quân không có việc gì!" Thương Địchtrầm giọng mở miệng, Nam Cung Thiên Duệ kia quả nhiên là một nam tử nặng tình. Vì An Ninh mà không màn đến sinh tử. Chính vì An Ninh, hắn nhấtđịnh sẽ tìm được Nam Cung Thiên Duệ!
Mà lúc này Nam Cung ThiênDuệ thật vất vả đánh trả đám dã thú đuổi theo hắn, trên người đã cónhiều chỗ bị thương, toàn bộ cơ thể giống như bị ngâm trong máu tươi,nặng nề kéo lê thân thể ra khỏi rừng rậm. Rất xa, xung quanh khu vựcsăn bắn đã có người nhìn thấy một nam tử cường tráng cả người dính đầyvết máu, không khỏi cả kinh.
"Người nọ là ai..." Có người khe khẽ nói nhỏ, âm thầm đoán. Rốt cục, đợi đến khi huyết y nam tử kia từngbước một tới gần, loáng thoáng có thể nhận ra mặt mũi, tức khắc có người kinh hô, "Đó là tướng quân... Đó là Nam Cung tướng quân..."
"Nam Cung tướng quân làm sao vậy? Mau, nhanh đi giúp đỡ Nam Cung tướng quân." Có người lập tức chạy tới.
Trên xa liễn vốn là Tây Lăng nữ hoàng và Hoàng đế Nam Chiếu quốc SùngChính. Khi nghe được âm thanh lấn tiếng động lớn từ xa truyền đến,không khỏi nhíu mày, "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Chắc là đã có ai thắng lợi trở về!" Uyển quý phi ôn nhu nói, tự tay rót thêm một ly trà cho Hoàng thượng.
Hoàng hậu mơ hồ nghe được có người kêu tên Nam Cung tướng quân, giọng nói kia mang theo lo lắng khiến lòng bà bất an. Lập tức đứng dậy, vội vàngbước nhanh tới một đám người đang chạy về hướng bên này. Thời điểm nhìnthấy kia nam tử kia người đầy máu tươi, đầu oanh một tiếng, thân thểmềm nhũn.
Ngân Sương nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy thân thể Hoàng hậunương nương thiếu chút nữa đã ngã xuống. Hoàng hậu thoáng lấy lại tinhthần, "Mau, mau truyền thái y, mau truyền thái y!"
Lúc này NamCung Thiên Duệ đã được an bài lên cán cứu thương. Thân thể hắn sớm đãđạt đến cực hạn, những hắn gáng giữ lại một hơi. Chỉ là muốn biết, Ninhnhi đã bình yên vô sự về tới nơi này hay chưa?, trong miệng không ngừngthì thào, "Ninh nhi... Ninh nhi..."
Hoàng hậu vội vàng tiếnlên, bắt lấy tay Nam Cung Thiên Duệ, "Thiên Duệ... Đây là có chuyện gì? Ngươi sao có thể biến thành như vậy?"
Mới vừa rồi trước khi rờiđi, vẫn hoàn hảo không có tổn hao gì. Nhưng hiện tại... Cả người máutươi một mảnh chói mắt làm cho Hoàng hậu một lần lại một lần nghẹnngào. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có thể làm cho một tướng quân ởtrên chiến trường uy phong lẫm liệt bị thương nặng như vậy?
"Ninh nhi... Đã... Đã trở lại chưa?" Nam Cung Thiên Duệ suy yếu nhìn Hoàng hậu.
Hoàng hậu nhất thời giật mình, lắc lắc đầu. Trong lòng Nam Cung Thiên Duệ lộp bộp một cái, biết An Nnh còn bị vây trong khu vực săn bắn. Lập tức kiên cường chống đỡ thân thể, muốn đứng dậy.
"Thiên Duệ, ngươi muốnlàm gì? Ngoan nằm xuống, mau, các ngươi mau đem Tướng quân hồi cung!"Hoàng hậu lập tức ngăn cản Nam Cung Thiên Duệ.
Thân thể Nam Cung Thiên Duệ xác thực đã muốn đạt tới cực hạn, một cái vùng vẫy kia
giống như hao hết tinh lực còn lại của hắn. Cả người nhất thời ngấtđi. Trước lúc lâm vào hôn mê, hắn bắt lấy tay Hoàng hậu, "Bác... Vìsao... Vì sao phải giết... Ninh nhi?"
Dứt lời, cả người đã hoàntoàn mất đi ý thức. Hoàng hậu nghiêm mặt lại, trong đầu không ngừngsuy nghĩ lời nói vừa rồi của Nam Cung Thiên Duệ. Đây là lần đầu tiên bànghe cháu trai dùng giọng điệu như vậy trách cứ mình, giết Ninh nhi? Bàlàm sao có thể giết Ninh nhi? Đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
"Các ngươi cẩn thận chút, đừng làm đau Tướng quân." Hoàng hậu trong đầu tỏara nghi vấn. Giờ phút này không rảnh suy nghĩ gì nhiều, được Ngân Sươngdìu đỡ, cấp tốc đuổi theo, trong lòng lo lắng không thôi, trăm ngàn lầnđừng cho Thiên Duệ có cái gì không hay xảy ra!
Trên xa liễn,Hoàng thượng cũng đã thấy cNam Cung Thiên Duệ người đầy vết máu đượckhiêng qua, lập tức hai đỉnh lông mày nhíu lại thành một đường . Bắt lấy một thị vệ, lớn tiếng hỏi, "Đã xảy ra chuyện gì? Sao trên người NamCung tướng quân đều là máu?"
"Bẩm hoàng thượng, sự tình cụ thể là gì, nô tài cũng không biết... Sau khi Nam Cung tướng quân trở về khôngbao lâu, thì đã hôn mê." Thị vệ vội vàng hồi đáp.
Hoàng thượng mi tâm nhíu càng chặt hơn, mà Uyển quý phi bên cạnh đáy mắt xẹt qua mộtđạo hào quang. Nhưng trên mặt lại là vẻ mặt lo lắng, "Chỉ có một ngườilà Tướng quân sao? Người đi cùng với Tướng quân An Ninh hầu phủ nhị tiểu thư đâu?"
Thị vệ kia lắc lắc đầu, "Tướng quân một mình trở về, nhưng trong miệng không ngừng gọi “Ninh nhi, Ninh nhi ..."
Trong lòng Uyển quý phi nổi lên một tia hả hê vì mục đích đã thực hiện được.An Ninh không có trở về, hẳn là đã táng thân trong miệng đám dã thú kiarồi. Ngay cả Nam Cung Thiên Duệ bản thân cũng là Tướng quân mà còn bịtrọng thương như vậy, trên người đều là máu. Huống chi An Ninh chỉ làmột tiểu nha đầu, sống được mới là kỳ tích. An Ninh ơi An Ninh, khôngphải ta muốn giết ngươi, là mẫu thân bây giờ của ngươi muốn đẩy ngươivào chỗ chết nha! Uyển quý phi nhìn quanh khu vực săn bắn đều là rừngrậm, khóe miệng cười lạnh, sợ là An Ninh đến lúc chết cũng không biếtmình vì sao mà chết?
Nam Cung Thiên Duệ trực tiếp được đưa đếnhoàng cung. Ở trong cung Hoàng hậu, Nam Cung Thiên Duệ vẫn như cũ hônmê. Mới vừa rồi Hoàng hậu đã ra lệnh triệu tập tất cả ngự y vào cungcủa mình, nhìn thấy người nằm trên giường chằng chịt vết cào ghêngười. Ngay cả lão ngự y cũng không khỏi thương tiếc lắc đầu.
Sau khi toàn bộ ngự y lui ra, Hoàng hậu nương nương như trước vẫn canh giữ ở bên cạnh Nam Cung Thiên Duệ. Nhìn hai mắt chất nhi nhắm chặt, một trậnđau long không thôi. Nếu sớm biết hắn sẽ bị thương nghiêm trọng nhưvậy thì lúc ấy bà đã ngăn cản hắn!
"Hoàng hậu nương nương, ngườinghỉ một lát đi! Nô tỳ chăm sóc Tướng quân cho." Ngân Sương nhìn thoángqua Hoàng hậu, từ lúc Nam Cung tướng quân được đưa đến đây. Hoàng hậuluôn túc trực bên cạnh một bước cũng không rời. Hiện giờ đã qua haicanh giờ, bà cứ như trước ngồi ở chỗ kia không nhúc nhích. Hầu hạ Hoànghậu nương nương nhiều năm như vậy. Bà biết, Hoàng hậu nương nương yêuthương đứa cháu trai này như con đẻ của mình. Hiện tại Nam Cung tướngquân bị trọng thương, nghĩ đến trong lòng Hoàng hậu nương nương nhấtđịnh là rất thương tâm.
"Không cần, bản cung tự mình chăm sóc sẽyên tâm hơn." Hoàng hậu nương nương cầm khăn thêu, thật cẩn thận lauchùi những giọt mồ hôi to như hạt đậu đang lăn trên trán của Nam CungThiên Duệ. Xem đỉnh lông mày kia đang nhíu chặt lại, tâm Hoàng hâu nhấtthời cũng đau theo. Đứa nhỏ này, ngay cả khi hôn mê mà cũng cau mày,chắc đã ở trong mộng chịu không ít khổ sở đây?
Trong lòng NgânSương thở dài, ánh mắt dừng lại trên một bộ quần áo tơ lụa thượng hạngđã nhiễm máu tươi, "Hoàng hậu nương nương, người muốn xử lý chuyện nàynhư thế nào?"
Hoàng hậu nhìn thoáng qua trong tay Ngân Sương đang cầm cái gì đó, khẽ nhíu mày, "Đây... Đây không phải quần áo Minh Nguyệt sao?"
Dứt lời, đưa tay ra tiếp nhận bộ quần áo tơ lụa Ngân Sương đưa đến, sắc sảo tỉ mĩ, bà sẽ không nhận sai, đây là quần áo của MinhNguyệt. Chính là tơ lụa tiến cống hạng nhất, chỉ có hai cuộn. Hoàngthượng ban cho bà và Uyển quý phi mỗi người một cuộn, toàn bộ của bà đãlấy làm quần áo cho Minh Nguyệt.
"Này... Đây là đồ hôm nay cấpcho nhị tiểu thư kia mặc, vừa rồi tại sao luôn luôn ở trên người Tướngquân..." Ngân Sương cau mày, càng suy nghĩ, càng cảm thấy trong đó cóđiểm quỷ dị đáng ngờ.
Giờ phút này Hoàng hậu nương nương cũngnghĩ như vậy, nghĩ đến trong khu vực săn bắn, Nam Cung Thiên Duệ trướckhi hôn mê còn nói với bà một câu.
“Bác, người vì sao phải giếtNinh nhi?”, trực giác nói cho bà biết, một câu kia của Nam Cung ThiênDuệ cùng bộ quần áo này nhất định thoát không khỏi có liên quan.
"Mau, mau đem bộ quần áo này cất đi." Hoàng hậu nương nương vội vàng phân phó.
"Hoàng hậu nương nương, Thần vương điện hạ và An Bình hầu phủ nhị tiểu thưđang ở bên ngoài muốn cầu kiến Hoàng hậu nương nương." Chính vào lúcnày, một thái giám vội vàng vào phòng bẩm báo.
Hoàng hậu nươngnương nghe được mấy chữ "An Ninh hầu phủ nhị tiểu thư", lập tức sốt ruột đứng dậy, "Mau, mau tuyên bọn họ tiến vào."
Trước khi Nam Cung Thiên Duệ hôn mê vẫn luôn kêu tên An Ninh, trong lòng có lẽ vân luôn tràn đầy nhớ mong.
Không bao lâu sau, An Ninh và Thương Địch đã tiến vào phòng, Hoàng hậu nươngnương trước tiên đem An Ninh đánh giá một phen, xác định trên người nàng không có chút dấu vết bị thương, tâm mới thả lỏng một chút. Lúc này,An Ninh không thể bị thương, nếu nàng có sơ xuất gì, chuyện này sẽ càngthêm phức tạp.
An Ninh hướng Hoàng hậu thi lễ, Hoàng hậu chỉ nhàn nhạt lên tiếng trả lời, khuôn mặt trầm tĩnh nhìn không ra chút manh mối nào. Lập tức An Ninh nhìn đến Nam Cung Thiên Duệ đang nằm ở trêngiường, bất chấp tất cả, tiến lên xem xét, trên thân thể trần trụi bịbao vây bởi tầng tầng lớp lớp băng gạc, cơ hồ bao hết toàn bộ cơ thể,máu tươi ướt sũng nhè nhẹ chảy ra, nàng không thể tưởng tượng, Nam CungThiên Duệ sẽ bị thương nặng như vậy!
"Tướng quân người..." AnNinh khẽ cau mày, ánh mắt dừng ở trên khuôn mặt tuấn tú cương nghị củaNam Cung Thiên Duệ, theo bản năng dùng tay nhẹ vỗ về Nam Cung Thiên Duệ, dường như cảm nhận được hơi thở ôn nhu kia, mi tâm của Nam Cung ThiênDuệ đã dần dần giãn ra.
"Ngự y đã xem qua, mặc dù bị thươngnghiêm trọng, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng." Hoàng hậu trầm giọng mở miệng, ánh mắt giống như vô tình nhìn An Ninh liếc một cái, "Ngươicho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mà từ lúc Thiên Duệ trở về,thì cả người đều là máu tươi."
An Ninh nghĩ đến chuyện đã xảy ra ở khu vực săn bắn, và với bộ quần áo kia, mi tâm nhíu càng chặt hơn,"Tướng quân là vì cứu An Ninh, nên mới một mình mạo hiểm dẫn dắt đàn thú kia rời đi."
"Quả nhiên là vì ngươi!" Giọng nói Hoàng hậu độtnhiên cất cao, cháu trai này quả nhiên là vì An Ninh mà ngay cả tínhmạng cũng không để ý!
"Hoàng hậu nương nương cứ trách An Ninh, An Ninh thành tâm tiếp nhận, nhưng Hoàng hậu nương nương cũng biết, chínhtay Hoàng hậu nương nương đã đem đàn dã thú đó dẫn tới bên người An Ninh và Tướng quân?" An Ninh giương mắt, một cái chớp mắt cũng không chuyểnnhìn hoàng hậu nương nương, không muốn bỏ sót bất kỳ biểu tình nào trênmặt bà.
Khó hiểu, nghi hoặc, phẫn nộ, thần sắc chợt lóe thoángqua, Hoàng hậu nương nương đập một cái thật mạnh trên bàn, cả người giận dữ đứng dậy, "An Ninh thật lớn mật, ngươi dám nói chuyện với bản cungnhư vậy!"
An Ninh không kiêu ngạo không siểm nịnh quỳ trên mặtđất, trong mắt thần sắc thật đều là bình tĩnh, "Hoàng hậu nương nương,An Ninh bất kính, thỉnh Hoàng hậu nương nương trị tội, nhưng An Ninh cóchuyện muốn nói, nếu Hoàng hậu nương nương vf lời nói của An Ninh màkhông muốn cho An Ninh sống, thì có thể ban thưởng cho An Ninh một lyđộc rượu, sạch sẽ lưu loát, An Ninh nhất quyết sẽ không phảnkháng. Nhưng sợ là sẽ lãng phí khổ tâm của Nam Cung tướng quân, mà NamCung tướng quân lại là người thân của Hoàng hậu nương nương..."
"Câm mồm!" Hoàng hậu đột nhiên cắt đứt lời nói của An Ninh, trên mặt khó nén phẫn nộ, "Cái gì gọi là lãng phí? Bản cung khi nào không cho ngươisống? Ngay cả bản cung mà ngươi cũng dám áp đặt tội danh, ngươi thật togan!"
"Hoàng hậu nương nương nếu như không muốn An Ninh chết, vìcớ gì lại mang quần áo đã động tay chân kia ban cho An Ninh mặc?" AnNinh giương mắt chống lại tầm mắt Hoàng hậu nương nương, quả nhiên nhìnthấy trong con ngươi đang phẫn nộ xuất hiện một tia nghi hoặc. Tronglòng hiểu rõ, nàng đã xác định được người muốn cho nàng chết không phảilà Hoàng hậu nương nương.
Mới vừa rồi, nàng chẳng qua là lớn mậtthử thôi, mà được kết quả như vậy. Quả nhiên đúng như nàng suy nghĩ,nếu quần áo kia thật là không phải do Hoàng hậu nương nương động taychân, thì trong ánh mắt bà không nên là nghi hoặc cùng phẫn nộ, mà làcàng đậm sát ý!
Thân là Hoàng hậu, nhưng lại bị nàng vạch trần tâm tư, tự nhiên sẽ có vô số loại phương pháp làm cho nàng chết!
Hoàng hậu híp lại đôi mắt lợi hại của mình, đánh giá An Ninh trước mắt, nhớtới câu nói kia của Nam Cung Thiên Duệ, mâu sắc con ngươi càng thêm thâm trầm, "Ngân Sương, người mang bộ quần áo mà Nam Cung tướng quân đã đemđến đây."
Ngân Sương lập tức lĩnh mệnh, xuất ra bộ quần áo dính máu tươi mới vừa rồi thu hồi, trình ở trước mặt Hoàng hậu nương nương.
"Động tay động chân trên quần áo? Ngươi nói là cái này sao?" Hoàng hậu thulại tức giận, ngồi trên ghế quý phi, giọng nói bình tĩnh, không có chútđộ ấm.
An Ninh nhìn thoáng qua, gật đầu, "Chính xác, bộ quần áo đúng là đầu sỏ đã hại bản thân Nam Cung tướng quân bị trọng thương!"
"Vậy ngươi nói xem, quần áo này rốt cuộc là làm sao mà có thể động tay động chân?" Hoàng hậu thu hạ mi mắt.
An Ninh tiếp nhận quần áo, đem vải dệt mềm mại kia kề sát da thịt chínhmình, không nói một câu. Trong khoảng thời gian ngắn, không khí trongphòng trở nên có chút quỷ dị, Thương Địch luôn luôn đứng tại một bênnhìn, hắn cũng muốn biết nguyên do trong đó. Mà Hoàng hậu nương nương,cũng kiên nhẫn chờ An Ninh nha đầu kia, nếu đã lớn tiếng khẳng định,nhưng lại không xuất ra được chứng cớ gì, thì cho dù nàng là nghĩa nữcủa bà, cho dù có Thương Địch che chở, cho dù Nam Cung Thiên Duệ đốiNinh nhi không giống người thường, bà cũng sẽ không dễ dàng tha cho nhađầu này!
"Bác Ngân Sương có thể thay An Ninh tìm một con mèo đến được không?" An Ninh ôn hòa thỉnh cầu.
Ngân Sương nhìn Hoàng hậu liếc mắt một cái, thấy Hoàng hậu gật gật đầu, lậptức lui xuống. Không bao lâu, khi trở về bà đã ôm trong lòng là một con mèo trắng.
Tới gần An Ninh, vốn con mèo đang ngoan ngoãn ở trong lòng Ngân Sương lạiđột nhiên giận dữ điên cuồng, phát ra tiếng kêu táo tợn. Chỉ trong phúcchốc đã từ trong lòng Ngân Sương thoát ra laothẳng về phía An Ninh, móng vuốt bén nhọn hướng An Ninh vạch tới.
Hoàng hậu và Ngân Sương đều cả kinh, mắt thấy móng vuốt kia sắp đụng tới dathịt mềm mại của An Ninh, chợt con mèo đang cuồng loạn kia kêu thảm mộttiếng, bị Thương Địch nhanh tay lẹ mắt đá bay ra ngoài.
ThươngĐịch mạnh mẽ bắt lấy cánh tay An Ninh, đôi mắt nhất thời bắn nhanh ramột đạo hàn quang, "Hoàng hậu nương nương, điều này có thể chứng minhđược rồi chứ!"
Đáng chết! Ninh nhi thế nhưng dùng thân thể của chính mình để mạo hiểm!
Hoàng hậu và Ngân Sương phục hồi tinh thần lại, con mèo kia vốn ngoan ngoãn,chưa bao giờ giương nanh múa vuốt. Mới vừa rồi, hành động của nó cácnàng đều đã nhìn thấy, cuồng loạn như vậy, lộ ra một manh mối không tầmthường.
"Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Hoàng hậu trầm giọng hỏi.
An Ninh thu hạ mi mắt, nắm trong tay bộ quần áo kia, "Hoàng hậu nươngnương có thể ngửi thấy phía trên vải này có một mùi thơm thoang thoảng?"
Hoàng hậu khẽ nhíu mày, "Quả thật có một loại mùi thơm lạ lùng, mới vừa rồi cũng không có, nhưng hiện tại đúng là nồng nặc hơn."
Nhớ tới hành động vừa rồi của An Ninh, lại nghĩ đến cái gì, thân thể đột nhiên ngẩn ra, bừng tỉnh đại ngộ.
"Đúng là mùi hương này đã lôi kéo đàn thú tới." An Ninh xem phản ứng củaHoàng hậu nương nương, trong mắt xẹt qua một chút hào quang, "Hoàng hậunương nương nghĩ là đã đủ minh bạch chưa? Có một câu An Ninh không biếtcó nên nói hay không?"
Hoàng hậu liếc An Ninh một cái, "Nói."
"Lúc Hoàng hậu nương nương đem quần áo này ban cho An Ninh, từng nghe Hoànghậu nương nương nói, quần áo này vốn là vì Minh Nguyệt công chúa màchuẩn bị, kết quả thần xui quỷ khiến mặc ở trên người An Ninh, khôngbiết trong chuyện này..." An Ninh thu hạ mi mắt, không nói tiếp nữa,Hoàng hậu nương nương là người thông minh, nàng chỉ cần nói sơ qua,Hoàng hậu nương nương tự nhiên có thể biết rỗ chân tướng.
Quảnhiên, Hoàng hậu nương nương lập tức đứng dậy, ánh mắt xuất hiện nhiềuhơn một tia sắc bén, "Ngân Sương, hảo hảo tra ra, là ai đã ở phía saugiở trò lên bộ quần áo này?"
Nếu như bộ quần áo này không phải do sai sót mà mặc ở trên người Minh Nguyệt, như vậy hôm nay nữ nhi của bàkhông phải đã táng thân trong bụng dã thú rồi sao? Nghĩ đến sẽ có chuyện như vậy, trong lòng Hoàng hậu tràn đầy kinh sợ.
"Dạ, nô tỳ sẽ đi thăm dò." Ngân Sương lĩnh mệnh, mới đi được vài bước thì nghe được giọng nói An Ninh truyền đến.
"Bác Ngân Sương, đừng để đả thảo kinh xà mới tốt." An Ninh tươi cười, ôn hòa nhắc nhở. Từ sau khi bị dã thú tấn công, trong lòng nàng luôn luônnghĩ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, đã sáng tỏ Hoàng hậu nương nươngkhông phải là người động thủ, nàng liền càng thêm khẳng định phán đoáncủa mình là đúng.
Trong mắt xẹt qua một chút hào quang, nếu thậtsự là người trong lời nói của người nọ, vậy thì nàng phải có một phần lễ vật đáp lễ cho nàng ta!
Ngân Sương gật gật đầu, An Ninh này, quả nhiên là một nữ tử có tâm tư kín đáo!
Đợi cho Ngân Sương đi rồi, Hoàng hậu liền phân phó cung nữ thân cận mang An Ninh đi thay quần áo nguyên bản thuộc loại trên người Nam Cung ThiênDuệ. Sau khi thay xong, Hoàng hậu phân phó người chuẩn bị bữa tối,chiêu đãi hai người An Ninh và Thương Địch. Dùng xong bữa thì NgânSương đã về đến cung của Hoàng hậu, đi theo phía sau bà, là quản sự phụtrách quần áo trong cung của công chúa nương nương.
"Sáng naytrước khi ngươi mang bộ quần áo công chúa đến đây, người nào đã từngtiếp xúc qua?" Hoàng hậu thản nhiên mở miệng, giọng điệu bên trong lộ ra vài phần uy nghiêm.
Quản sự nghĩ nghĩ, "Cũng không có ai tiếpxúc qua, ngày hôm qua sau khi Hoàng hậu nương nương sai người đưa tớinguyên liệu vải, nô tỳ liền sai người suốt đêm chế tạo gấp gáp, ròng rãmột đêm, rốt cục cũng hoàn thành, liền đưa đến cung Hoàng hậu bên này ."
"Phải không? Ngươi nên cẩn thận hồi tưởng lại, trong lúc đó có chuyện dịthường gì phát sinh không?" Hoàng hậu khẽ nhíu mày, bà nhất định phảitìm ra bằng chứng, tìm được người đã động tay động chân kia!
Quản sự cố gắng suy nghĩ thật kĩ, qua hồi lâu, đột nhiên nghĩ tới cái gì,"Hôm qua, Uyển quý phi đã từng phân phó muốn may gấp một bộ quần áo, đểchuẩn bị cho cuộc săn bắn của tứ quốc, vậy nên tối hôm qua cũng suốt đêm gấp gáp chế tạo mà thành, sáng nay đã đưa qua."
Uyển quý phi?Hoàng hậu thân thể ngẩn ra, trong đầu hiện ra bóng dáng Uyển quý phi,một đôi mi thanh tú, dáng vẻ dịu dàng, "Có phải là cùng một loại vải dệt hay không?"
"Đúng, là cùng một loại, theo nô tỳ biết, khoảng vải dệt duy nhất kia của Hoàng hậu và Uyển quý phi là cùng một cuộn, làloại vải đẹp đẽ quý giá hiếm thấy!" Quản sự dứt lời, sắc mặt Hoàng hậunương nương phút chốc trở nên khó coi đến cực điểm, quản sự nhìn thấysắc mặt của bà, trong lòng nổi lên một tia bất an, thân thể ẩn ẩn runrun, nàng có phải hay không đã nói sai chỗ nào rồi?
Đang lo lắng, thì nghe được giọng nói của Hoàng hậu nương nương từ đỉnh đầu truyềnđến, pha lẫn vài phần không vui, "Đi xuống đi! Hôm nay bản cung tìmngươi hỏi chút chuyện, ngươi không được để lộ ra ngoài, nếu để cho người khác biết được, ngươi tự nhiên biết sẽ có hậu quả gì rồi phải không?."
Quản sự vừa nghe, lập tức quỳ trên mặt đất, vội vàng cam đoan, "Nô tỳ biết,nô tỳ nhất định giữ bí mật tuyệt đối, hôm nay bác Ngân Sương gọi nô tỳđến cung Hoàng hậu là để đưa cho nô tỳ một ít mẫu khăn thêu mới, qua ítngày nữa nô tỳ sẽ mang tới cho Hoàng hậu nương nương."
Quản sựsống trong hậu cung nhiều năm như vậy, cũng là một người thông minh, sựcam đoan trong lời nói, một giọt nước cũng không lọt. Hoàng hậu thu hạmi mắt, xua tay ý bảo nàng ta lui ra.
"Địch nhi, hôm nay Hoàngthượng có nhắc tới ngươi, người nói lâu rồi không ai bồi người chơi cờ,bảo rất là ngứa tay, ngươi trước đi đến chỗ Hoàng thượng ngồi một lát,bồi người một ván. An Ninh thì ở lại đây, hai mẹ con chúng ta cũng cóchuyện muốn nói với nhau, hôm nay vừa vặn khó có được cơ hội, nhườngnàng giúp ta tán gẫu trong chốc lát." Hoàng hậu trên mặt dịu dàng cười.
Thương Địch cùng An Ninh vừa nghe, liền biết Hoàng hậu muốn ly khai ThươngĐịch, nhìn Thương Địch liếc mắt một cái, chống lại tầm mắt hắn, gật gậtđầu, Thương Địch lập tức chắp tay đối Hoàng hậu thi lễ, "Chất nhi nghemợ, chỉ là... Ninh nhi là do chất nhi mang vào hoàng cung, vì vậy cũngphải từ chất nhi hoàn hảo không tổn hao gì mang đi ra ngoài."
Hoàng hậu xem Thương Địch vì An Ninh mà khẩn trương, ha ha cười ra tiếng,"Ngươi cứ yên tâm, mợ ngươi cũng không phải sài lang hổ báo gì, sao tacó thể đem nghĩa nữ này ăn được chứ? Đợi lát nữa, ta sẽ mang nàng đưatới, ngươi nên yên tâm đi đi?" Thương Địch cười nhưng không nói, có lờihứa hẹn này của Hoàng hậu, hắn tất nhiên là yên tâm!
Cuối cùng thật sâu nhìn An Ninh liếc mắt một cái, Thương Địch xoay người đi ra khỏi cung của Hoàng hậu.
Sau khi Thương Địch rời đi, tươi cười trên mặt Hoàng hậu hoàn toàn biếnmất, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc cùng với u sầu, mi tâm nhíu chặtkhông cách nào giãn ra, "Ngân Sương, ngươi đi xuống đi, canh chừng NamCung tướng quân, nếu tướng quân tỉnh, lập tức đến thong báo cho bảncung."
"Dạ, nô tỳ đi ngay." Ngân Sương lui xuống, trong sảnh to như vậy bây giờ chỉ còn lại có hai người An Ninh cùng Hoàng hậu.
An Ninh nếu không lầm thì từ lúc quản sự kia nói ra "Uyển quý phi", nàng đã nhận thấy
được trong mắt Hoàng hậu xuất hiện tia ngoài ý muốn, trong lòng nổi lên mộtchút cười lạnh. Mặc dù là hoài nghi Uyển quý phi đã động tay động chân, bà cũng không nguyện tin tưởng sao?
Xem ra, Uyển quý phi này ở trước mặt Hoàng hậu ngụy trang thật sự là cao thâm a!
"Bên trong hậu cung này, tranh đấu gay gắt nhiều không kể xiết, nhưng tronglúc đó bản cung và Uyển quý phi, ngược lại thân như tỷ muội, nàng mặc dù được sủng ái, nhưng mà chưa từng ở trước mặt bản cung ỷ sủng mà kêu,tính tình ôn nhu kia, bản cung thật sự rất thích." Hoàng hậu trầm giọngmở miệng, ngữ điệu bình tĩnh, nghe không ra chút cảm xúc gì.
AnNinh thu hạ mi mắt, đứng dậy thay Hoàng hậu nương nương rót một ly trà,đưa tới trước mặt bà, ôn nhu mở miệng, "Quý phi nương nương ngày hôm qua cũng dùng chung nguyên liệụ vải để gấp gáp chế tạo quần áo, có lẽ chỉlà trùng hợp thôi, Hoàng hậu nương nương chớ vì vậy mà thương tâm quámức, nếu phần tình thân kia của hai người Hoàng hậu nương nương và Quýphi nương nương bị tổn thương, thì sẽ không tốt ."
"Hừ! Làm gì có chuyện khéo như vậy? Chẳng lẽ bản cung để kẻ động tay động chân kia hại nữ nhi của mình hay sao?" Hoàng hậu hừ lạnh ra tiếng, giọng điệu cấtcao một chút.
An Ninh thu hạ mi mắt, không nói, trong lòng cũnglàhiểu rõ. Mặc dù Hoàng hậu nương nương không muốn tin tưởng. Nhưng,nàng lại biết bên trong hậu cung lục đục với nhau cho tới bây giờ đềukhông thể qua loa. Có lẽ ở trong mắt Hoàng hậu nương nương, kẻ động thủquần áo kia là hướng về phía Minh Nguyệt công chúa, muốn hại MinhNguyệt công chúa, mà Minh Nguyệt công chúa hôm nay không có đi khu vựcsăn bắn, quần áo kia liền thần xui quỷ khiến mặc ở trên người mình, làmcho chính mình thay Minh Nguyệt công chúa mà chịu chết, còn liên lụy Nam Cung tướng quân.
Nhưng An Ninh cũng là hiểu được, Uyển quý phitích cực thúc đẩy nàng nhập vào khu vực săn bắn như vậy, rốt cuộc làhướng về phía ai. Vừa thấy liền biết, mà trùng hợp Minh Nguyệt côngchúa lại không đi đến khu vực săn bắn, sợ không chỉ là trùng hợp màthôi!
Hoàng hậu nương nương nếu cho rằng Uyển quý phi là hướng về phía Minh Nguyệt công chúa mà đến, thì mình cũng không cần nhiều lờigiải thích làm gì, nhớ tới kiếp trước Hoàng hậu nương nương thậm chí làmột nhà Nam Cung đều bởi vì Uyển quý phi thiết kế mà chết. Hiện tạinhân cơ hội này làm cho Hoàng hậu nương nương đối Uyển quý phi có chútphòng bị, cũng là chuyện tốt, không phải sao?
"Trong hai năm nay, bản cung là thật tâm đãi nàng, nàng tại sao... Chúng ta là tỷ muội a!"Hoàng hậu thở dài một tiếng, kéo An Ninh ngồi xuống bên cạnh mình. Vốnlà việc này, bà chỉ nghĩ trong lòng mà thôi, tuyệt đối không thể nói với ai. Thế nhưng, giờ phút này An Ninh lại làm cho bà gỡ xuống phòng bị.
"Nương nương, có câu nói, lòng người khó dò, lại có câu nói, cũng như thước đo trăm dạng loại người, lòng người nghĩ gì, tất cả đều viết ở trênmặt. Nhưng có một số người, biểu hiện bên ngoài và suy nghĩ nội tâm,hoàn toàn tương phản. Nếucùng người trước tương giao, tự nhiên thoảimái, tốt chính là tốt, không tốt chính là không tốt. Nếu cùng người sautương giao, tự nhiên là không được thoải mái, ở mặt thì ngoài tốt,nhưng trong lòng không biết đang chứa đựng cái ý nghĩ xấu xa gì." AnNinh thu hạ mi mắt, chậm rãi nói, Thượng Quan Mẫn là người trước, mà Đại phu nhân, An Như Yên và Uyển quý phi, thì thuộc loại người sau. Nàngvà Hoàng hậu bên người đều có nhiều người sau như vậy, ở chung với nhau, tự nhiên lúc nào cũng phòng bị, khắp nơi cẩn thận.
"A! An Ninhnày, tuổi còn nhỏ mà biết nhiều đạo lý, giống như ngươi đã từng trảiqua." Hoàng hậu ha ha cười nói, nhân lúc An Ninh vui vẻ, cả người nhấtthời thoải mái không ít, đánh giá An Ninh, con ngươi hơn một tia tìmkiếm, trầm mặc một lát, Hoàng hậu như suy nghĩ đến cái gì mở miệng, "Vậy Ninh nhi thuộc loại người trước hay là người sau đây?"
An Ninh hơigiật mình, nhưng một lát đã phản ứng lại, trên mặt nở ra một chút tươicười, "Nếu người nọ đáng giá để An Ninh chân thành đối đãi, An Ninh liền thuộc loại người trước, nếu người nọ đối An Ninh cũng thuộc loại ngườisau như vậy, An Ninh tự nhiên liền thuộc loại người sau."
Nghexong câu trả lời của An Ninh, Hoàng hậu sửng sốt một lát, xem ánh mắt An Ninh càng lúc càng sâu xa. An Ninh này, thật sự là hông minh! Khótrách Thương Dịch vàThiên Duệ đều đối xử không giống người thường vớinàng, không phải không có đạo lý nha!
Tính tình như vậy, không ai không yêu đâu!
Nghĩ đến Uyển quý phi, con ngươi Hoàng hậu co lại, tùy ý nâng chung trà lên, nhợt nhạt mím môi, "Ý tứ của Ninh nhi là người khác đối ta như thế nào, ta đây liền đối người khác như thế?"
"Nương nương, Ninh nhi không có nói như vậy." An Ninh hờn dỗi, ánh mắt trong lúc đó nhiều hơn một tia cười khẽ.
"Ngươi nha! Trước mặt bản cung, ngươi không cần phải thuộc loại người sau đâu, tuy nói là co được dãn được, nhẫn nại mới là đại trượng phu. Nhưng bâygiờ thì khác, không thể yếu đuối, nếu ngươi yếu đuối, ai cũng muốn khidễ ngươi, vô luận ở đâu đều giống nhau." Hoàng hậu ngửi hương thơm củatrà, có chút suy nghĩ nhìn thoáng qua An Ninh. An Ninh này, ngày thườngnhìn bộ dáng dịu dàng vô hại, giống như yếu đuối, nhưng yếu đuối kiacủa nàng sợ là ngụy trang đi!
Bất quá, ngược lại bà rất thích bộ dạng này của An Ninh, nội liễm, thâm trầm, trí tuệ, nhạy bén.
Tại hậu cung này thậm chí sâu trong hậu viện, nếu không có một người che chở, cộng thêm yếu đuối, sẽ chỉ là bi kịch!
An Ninh lại như thế nào không biết rốt cuộc này? Kiếp trước nàng, quên cừu hận, bị Đại phu nhân các nàng lừa bịp, yếu đuối, nhát gan, chỉ biết làngoan ngoãn phục tùng, từ trước đến nay chưa từng nghĩ cho nàng, đếncuối cùng vẫn là rơi vào kết cục bi thảm như vậy, sự thật nói cho nàngbiết, yếu đuối chỉ biết bị đánh, nếu muốn không bị đánh, thì chỉ có thểcường đại đứng lên, mặc cho ai cũng vô pháp mảy may thương tổn đếnnàng. Cả đời này, làm ác nữ thì đã sao?
"Ở phía sau bản cungnhiều như vậy năm, tự nhận mình có một đôi mắt rõ ràng, lại khôngbiết..." Tay Hoàng hậu nắm ly trà thật chặt, con ngươi co lại, có điềuchỉ mở miệng, "Ninh nhi cảm thấy, chuyện này nên làm như thế nào?"
An Ninh có chút nhíu mi, quả thật không ngờ Hoàng hậu nương nương thế nhưng hỏi ý kiến nàng, nàng phải nói sao?
Hoàng hậu giống như hiểu được băn khoăn của nàng, "Bản cung mới vừa nói qua, ở trước mặt bản cung, ngươi không cần phải làm người sau đâu, bản cunghỏi ngươi, ngươi chỉ cần trả lời đó là trong lòng nghĩ như thế nào, thìnhư thế ây mà trả lời bản cung." An Ninh này, nhìn biểu hiện của nàng,trong lòng sợ là sớm đã có một ít ý tưởng.
"Ninh nhi ngu dốt, khó có được ý tưởng nơi thanh nhã, nói Hoàng hậu nương nương hứa không cười thì Ninh nhi mới chịu." An Ninh thu hạ mi mắt, Hoàng hậu một khi đã nói rõ như vậy. Nàng còn có cái gì băn khoăn đâu? Huống hồ, Uyển quý phiđã muốn hại nàng, làm liên lụy Nam Cung Thiên Duệ nay còn nằm ở trêngiường hôn mê bất tỉnh, chuyện này tự nhiên cũng không có dễ dàng nhưvậy liền quên đi!
Hoàng hậu cho nàng một cái ánh mắt, ý bảo nàngnói tiếp, An Ninh dừng một chút, tiếp tục mở miệng, "Lấy đạo người trịngười, con mèo kia mới vừa rồi nhưng thật ra rất đáng yêu, chỉ là cóchút móng vuốt lợi hại. Bất quá lại có chỗ tốt!"
Hoàng hậu nhãntình sáng lên, An Ninh này, còn nói mình ngu dốt, rõ ràng chính là mộtma quỷ tinh ranh! Nếu nói nàng ngu dốt, trên đời này còn có ai dám tựxưng thông minh?
"Tốt, hôm nay liền nghe Ninh nhi !" Hoàng hậu buôngly trà, gật đầu trầm trồ khen ngợi, xuất hiện thêm vài phần ưa thích với An Ninh.
An Ninh khóe miệng mỉm cười, giống như nghĩ đến cái gì, con ngươi co lại, "Nương nương, Ninh nhi có thỉnh cầu này, khôngbiết..."
"Chúng ta là mẹ con, ngươi có chuyện cứ nói thẳng, thỉnh cầu gì không thỉnh cầu, khách khí cái gì?" Hoàng hậu nương nương vôcùng thân thiết lôi kéo tay An Ninh, nếu bà có một tri kỷ nữ nhi nhưvậy, thì thật là tốt biết bao nhiêu. Bà tuy có Minh Nguyệt công chúa,chung quy rất được nuông chiều, không giống như An Ninh trầm tĩnh dịudàng, có thể nói chuyện phiếm. Nhưng nghĩ đến cái gì, Hoàng hậu conngươi hiện lên một chút giống như không quang mang.
"Ninh nhithỉnh nương nương tạm thời đừng cho mọi người biết Ninh nhi từ khu vựcsăn bắn đã trở lại." An Ninh thu hạ mi mắt, Thương Địch mới vừa rồi mang nàng tiến cung, dọc đường ẩn nấp, trừ bỏ trong cung Hoàng hậu có vàicung nhân, những người khác đều không biết đến.
Hoàng hậu có chút nhíu mi, tuy là khó hiểu ý đồ của nàng, nhưng cũng gật đầu đáp ứng,"Tốt, bản cung theo ý ngươi, bất quá bản cung nhưng thật ra có một vấnđề, muốn chính miệng hỏi ngươi một chút."
An Ninh hơi giật mình,trực giác nói cho nàng biết. Vấn đề này của Hoàng hậu, tựa hồ có chútkhó giải quyết. Nhưng Hoàng hậu nếu đã muốn mở miệng, thì nhất địnhkhông có khả năng không cho nàng hỏi, An Ninh nở ra một chút tươi cười,cũng là làm nũng nói, "Nghĩa mẫu cũng không nên khó xử Ninh nhi a!"
Tiếng kêu nghĩa mẫu như vậy. Giống như trước mặt nàng giờ phút này bà khôngphải là Hoàng hậu nương nương. Nếu là vấn đề kia quá mức khó giảiquyết, trả lời không tốt, nàng chỉ là làm trái với ý của nghĩa mẫu, màkhông phải là làm cho Hoàng hậu nương nương tức giận.
Hoàng hậuđem tâm tư của nàng cẩn thận xem ở trong mắt. Cũng được, giờ phút nàycác nàng đều không phải là Hoàng hậu cùng thần nữ, mà chỉ là quan hệnghĩa mẫu và nghĩa nữ! Khóe miệng khẽ nhếch, "Nếu nghĩa mẫu muốn ngươilàm cháu dâu của ta, ý Ninh nhi thế nào?"
Hoàng hậu là ngườithông minh, trong lòng bà biết Thương Địch và Thiên Duệ đều có ý đối với An Ninh. Giờ phút này, bà chỉ nói là cháu dâu, nhưng thật ra vô cùngcó ý tứ, bà cũng không có chỉ tên rốt cuộc là ai, Nam Cung Thiên Duệ làcháu ruột của bà, mà ở bên nhà chồng, Thương Địch cũng là cháu của bà!
An Ninh giật mình không nhẹ, quả nhiên, vấn đề này thật sự là khó giảiquyết! Tròng mắt An Ninh hơi đổi, chỉ một lát đã đối sách ứng phó, đứngdậy cầm ly trà thêm vào một chút nước trà, không nhanh không chậm mởmiệng, "Nghĩa mẫu, từ xưa đến nay lớn nhỏ đều phải theo thứ tự, MinhNguyệt công chúa chưa hứa hôn, An Bình hầu phủ Yên nhi tỷ tỷ cũng khôngcó hôn phối, Ninh nhi sao lại có thể xuất giá trước các nàng? Điều nàysợ là sẽ làm trái với quy củ."
Khóe miệng Hoàng hậu không khỏi co rút, bà không ngờ rằng, An Ninh sẽ trả lời như thế. Trong lòng thởdài, Ninh nhi này quả nhiên là người thông minh, cho dù bà là Hoàng hậu ở trước mặt nàng sợ cũng không chiếm được chút tiện nghi gì. Nghĩ đến AnBình hầu phủ đại tiểu thư An Như Yên kia, Hoàng hậu không khỏi nhíumày, nàng kia, quả nhiên là tri nhân tri diện bất tri tâm, bộ dáng dịudàng động lòng người kia, ngay cả bà cũng bị lừa. Hừ, rơi vào kết cụcnhư vậy, thật sự là xứng đáng. Đời này, sợ là khó có thể gả ra ngoài!
Hai người hàn huyên thật lâu, sau đó An Ninh đi theo Hoàng hậu nhìn NamCung Thiên Duệ, Ngân Sương không ngừng đút dược, vẫn hôn mê như trước,An Ninh luôn luôn ở tại giường canh chừng, biết Hoàng thượng vàThươngĐịch đến cung của Hoàng hậu, An Ninh mới được đưa ra ngoài.
Trước khi rời đi, Hoàng hậu dặn dò An Ninh sáng sớm ngày mai tiến cung bồi bà dùng đồ ăn sáng, An Ninh bắt gặp con ngươi Hoàng hậu lóe ra hào quang,mơ hồ nổi lên một tia hiểu rõ, đồ ăn sáng là giả, sợ là lmuốn nàng đếnxem kịch vui đi!
Hoàng hậu đã cố tình mời, nàng lại làm sao cóthể cự tuyệt, lập tức liền đáp ứng Hoàng hậu nương nương, sáng sớm ngàymai nhất định sẽ đến. Lập tức, Hoàng hậu phân phó Dĩnh Thu chuẩn bị mộtchiếc xe ngựa, đưa Thương Địch và An Ninh ra khỏi hoàng cung.
Trên xe ngựa, An Ninh mở miệng nói cho Thương Địch biết, đêm nay nàng sẽkhông hồi Hầu phủ, tùy tiện tìm một cái khách điếm trú tạm. Khuôn mặttuấn mỹ Thương Địch rõ ràng cứng đờ, không hỏi nguyên do, mang An Ninhđến Phi Hoa tiểu trúc.
Cho đến khi An Ninh ở trong đình viện đặcthù có chút mới lạ này. Không thể tưởng tượng nổi, Thương Địch thế nhưng lại an bày nàng ở tại nơi này!
Tối nay đúng lúc trăng tròn, AnNinh ngồi ở trong đình nghỉ mát, dưới ánh trăng sáng ngời, Thương Địchthủ pháp lưu loát nấu trà, hương trà lan tỏa bốn phía, tràn ngập trongviện. Thương Địch còn dùng bộ dáng chuyên chú, trà trong tay giống nhưcó sinh mệnh, hắn cẩn thận che chở, gương mặt tuấn nỹ bất đồng với biểutình của dĩ vãng, trong khoảng thời gian ngắn, An Ninh nhìn xem có chúthoảng hốt.
Đợi sau khi nấu xong, Thương Địch liền thay An Ninhrót một ly, An Ninh cười cảm tạ, nghe mùi thơm ngào ngạt, từ từ nhấmnháp, trà vừa vào miệng, ánh mắt An Ninh phút chốc sáng ngời, nàng không nghĩ tới Thương Địch thế nhưng lại là một tay nấu trà ngon đến thế,nàng chưa từng bao giờ uống qua trà nào tinh thuần như thế!
Thương Địch quan sát biểu tình của nàng, khóe miệng giơ lên một chút tươicười, lập tức ngồi ở bên cạnh An Ninh, hai người một bên uống trà, mộtbên ngẫu nhiên mở miệng tán gẫu vài câu, đêm còn rất dài...
Đồng dạng ban đêm, An Ninh hầu phủ giờ phút này cũng là nổ tung.
Trong đại sảnh Hầu phủ, An Bình hầu gia sốt ruột đi lại, Tần Ngọc Song, AnLạc Phong, An Lan Hinh và Bích Châu đã ở đại sảnh, mỗi người thần sắckhác nhau.
"Quản gia, mau đi xem một chút, nhị tiểu thư đã trở về chưa?" Không biết An Bình hầu đã phân phó quản gia bao nhiêu lần nhưvậy. Canh giờ này, chắc đã chấm dứt săn bắn, An Ninh lại còn chưa hồiphủ, không phải là đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?
Vừa nghĩ tới mình có thể đặt tâm tư trên người An Ninh, hắn càng ngày càng cảm thấy cóthể theo trên người An Ninh kiếm được không ít chỗ tốt. Vì hắn đã khôngcòn hy vọng với An Như Yên, vậy nên ông trời không cần phải hủy diệt hyvọng vừa mới mới chớm nở này nha!
Quản gia lập tức lĩnh mệnh đixuống, Tần Ngọc Song tiến lên an ủi nói, "Lão gia, ngài đừng nóng vội,nhị tiểu thư lớn như vậy, chắc là cùng các tiểu thư quan gia khác trìhoãn thời gian, đợi lát nữa sẽ trở lại."
"Nhưng là... Đã trễ thếnày..." Bích Châu thấp giọng thì thào, cảm nhận được ánh mắt lợi hại của Tần Ngọc Song nhìn mình liếc một cái, liền lập tức ngậm miệng.
Chính lúc này, quản gia vội vàng trở về, thần thái hấp tấp, vẻ mặt bối rốicùng lo lắng, "Lão gia, không tốt ... Việc lớn không tốt ..."
"Có phải hay không Ninh nhi nàng..." An Bình hầu gia mạnh dạng tiến lên,quản gia quả nhiên gật gật đầu, "Mới vừa rồi nô tài ra phủ, vừa vặn gặpmột tên người hầu, hắn nói hôm nay hắn cũng đi khu vực săn bắn, hắn còncùng lão nô nói lên một việc, đúng là nhị tiểu thư nàng..."
Trong Khởi Thủy Uyển.
Trên giường, An Như Yên trên mặt tái nhợt, thập phần suy yếu, Đại phu nhânvì chiếu cố An Như Yên, liền đem Cẩm Tú các chuyển lại đây, nhìn ngườitrên giường mở to đôi mắt, tâm đau đến chết lặng, không khỏi thở dài,"Yên nhi, ngươi yên tâm, thù này của ngươi, mẫu thân tuyệt dối sẽ làmcho nữ nhi của Vân Trăn kia trả đủ, ngươi đau, nương sẽ làm cho nàng tađau cùng với ngươi."
Ánh mắt Đại phu nhân một tia ngoan độc, hé ra khuôn mặt dữ tợn vặn vẹo.
Cố đại nương vội vàng vào phòng, trên mặt khó nén sắc mặt vui mừng, Đạiphu nhân thấy tình huống như vậy, lập tức đứng dậy đón bà, "Thế nào? Cótin tức gì không? Mau nói cho ta biết!"
Đại phu nhân gấp gáp muốn biết đáp án, sau khi An Ninh vừa ra khỏi phủ, nàng vẫn luôn chờ mong, chờ mong An Ninh đi vào cạm bẫy.
"Phu nhân, có quý phi nương nương tương trợ, tự nhiên sẽ không bại lộ ra cái gì, bên ta mới tìm hiểu đến tin tức, lúc nhị tiểu thư tiến đến khu vựcsăn bắn, là đi cùng Nam Cung tướng quân. Mà thời điểm trở về, Nam Cungtướng quân người đầy máu tươi, nhìn thấy ghê người, mọi người nhìn thấythập phần khiếp sợ..."
"Vậy An Ninh đâu?" Đại phu nhân đánh gãy lời của Cố đại nương, điều bà muốn biết nhất là An Ninh có phải hay không đã chết!
"Phu nhân, ngoài ra người ta còn nói, thời điểm Nam Cung tướng quân trở về, chỉ có một
mình hắn, Nam Cung tướng quân bị thương nặng như vậy, nhị tiểu thư còn sốngđược sao? Còn không phải bị sài lang hổ báo cực kỳ đói khát nuốt mất?"Cố đại nương giơ lên một cái tươi cười, nhìn đại phu nhân liếc mắt mộtcái, có lẽ là phu nhân rất muốn biết An Ninh đã chết hay chưa, cho nênmới vội vàng như vậy lôi kéo bà, tìm kiếm một đáp án xác thực.
"Nuốt? Thật sự nuốt?" Đại phu nhân tươi cười rạng rỡ, bên trong nét mặt lóe ra hưng phấn quang mang, đây thật sự là một tin tức tốt mà!
"Đươngnhiên là thật, Quý phi nương nương phái người đến truyền tín, sao có thể giả được? Vừa rồi nô tỳ đi qua hỏi thăm, lão gia cũng đã biết được tintức này, phu nhân không biết đâu, sắc mặt của lão gia, thế nhưng thayđổi nha! Tiện nhân nha đầu Bích Châu kía, cũng ngất ngay tại chỗ!" Cốđại nương kể lại sinh động như thật, con ngươi khó nén kích động.
Đại phu nhân phút chốc điên cuồng cười ha hả, nhưng lại hé ra khuôn mặt âmtrầm, "Ha ha... Đã chết, Vân Trăn ơi Vân Trăn, ta đưa nữ nhi đến chongươi, ngươi cũng biết được nữ nhi của ngươi là chết như thế nào? Haha... Ngươi nếu trên trời có linh, nếu thấy được, chỉ sợ cũng thống khổvạn phần, không thể nhắm mắt đi?"
"Nương..." Trên giường An Như Yên kêu suy yếu, nàng cũng nghe được tin tức này.
"Yên nhi... Nương nói cho ngươi, An Ninh đã chết, về sau nàng sẽ không cònlà uy hiếp của ngươi, mà ngươi cũng không cần cố kỵ nàng nữa, cha ngươicòn muốn đem tâm tư đặt trên người nhị nữ nhi kia, nay nhị nữ nhi đãchết, nhìn hắn còn còn thế làm được gì!" Đại phu nhân hừ lạnh một tiếng, con ngươi mở ra một cỗ vui sướng khi người gặp họa, hồi tưởng lại buổisáng hôm nay lão gia đối với mình cảnh cáo, trong lòng không khỏi sinhkhí, giờ phút này cũng là vạn phần vui sướng.
"Đã chết rồi sao... Đã chết rồi!" Trong mắt An Như Yên cũng lóe ra điên cuồng quang mang, trong miệng không ngừng thì thầm.
"Bị dã thú ăn, sợ là ngay cả thi thể cũng không có thể lưu lại!" Đại phunhân trong đầu tưởng tượng thấy vô số dã thú xé rách thân thể An Ninh,liền như nhìn thấy Vân Trăn bị chết giống như vậy. Hừ, nàng muốn làmcho mẹ con hai người này đều chết không có chỗ chôn!
An Như Yêngiống như nghĩ đến cái gì, khẽ nhíu mày, "Nương, nhưng Yên nhi nayđã..." Nhin hiện trạng của mình giờ phút này, sắc mặt An Như Yên lại đau thương, "Phụ thân còn có thể yêu thương Yên nhi sao?"
"Nương suy nghĩ mọi biện pháp, ngươi là con vợ cả, Hầu phủ này là của ngươi, aicũng đừng nghĩ dao động được địa vị của ngươi." Đại phu nhân trong mắthiện lên một chút ngoan độc, hết thảy che các chướng ngại ở trước mặtnàng, nàng nhất thời đã hiểu rõ ràng.
"Đúng, là của ta, đều làcủa ta!" An Như Yên cắn chặt hàm răng, đó đều là của nàng, ai cũng đừngnghĩ hưởng cùng nàng. Nghĩ đến chuyện đã xảy ra ngày hôm qua, khuôn mặt nhất thời vặn vẹo lên, nàng không cam lòng a!
Đại phu nhân nhìnthần sắc của nàng, không khỏi có chút nhíu mày, thở dài, nhưng vẫn an ủi nói, “Hết thảy đều là của ngươi, nương sẽ làm cho ngươi đứng lên mộtlần nữa."
Tuy nói như thế, nhưng là trong lòng đại phu nhân biết, để đứng lên thì nói dễ hơn làm? Nhiều đại phu chữa trị như vậy, cũngchỉ có một đáp án, đó đáp án mà nàng khó chấp nhận nhất!
Trongphòng, chủ tớ ba người, mẹ con hai người, vì tin tức như vậy mà vuimừng. Cả đêm không ngủ, thẳng đến trời sáng, ba người mới ngủ, ngay khingủ, khóe miệng còn mơ hồ mang theo ý cười vì ý đồ đã thực hiệnđược. Lúc này đây, các nàng lại không biết rằng, người mà các nàng nghĩđã chết, giờ phút này đang ngồi ở trên kiệu liễn, được kiệu phu đưa vàobên trong hoàng cung.
Mỗi ngày sáng sớm các tần phi đều đếntrong cung Hoàng hậu thỉnh an, đây là quy củ trong cung từ trước cho tới nay, mỗi ngày như thế, không có ngoại lệ.
Hôm nay, canh giờ vừađến, các tần phi liền đến cung Hoàng hậu, chúng tần phi nhìn vị trí kiathiếu người ngồi, thần sắc hơi có vẻ giật mình, theo lý thì ngày thường, Uyển quý phi luôn luôn luôn là người tới trước, thời điểm các nàng đến, nhất định sẽ nhìn thấy Hoàng hậu nương nương cùng Uyển quý phi haingười thân thiết trò chuyện, hoà thuận vui vẻ.
Nhưng là, hôm nay Uyển quý phi thế nhưng đến muộn!
Có tần phi nổi lên tiểu tâm tư, có điều chỉ mở miệng, "Uyển quý phi hômnay làm sao vậy? Sao lại để Hoàng hậu nương nương chờ nàng đến? Tuy làsủng phi, nhưng Hoàng hậu nương nương là người đứng đầu lục cung, sao có thể để cho Hoàng hậu nương nương chờ đợi chứ? Hôm nay Uyển quý phi saolại dựa vào được cưng chìu mà sinh tật kêu căng rồi?"
Dứt lời,khóe miệng các tần phi khác khẽ mỉm cười, tựa hồ đang chờ xem kịch vui,mà Hoàng hậu nương nương chỉ dịu dàng cười, "Muội muội chớ nói như vậy,Uyển quý phi nói là hôm nay có chuyện gì đó nên mới bị trì hoãn, Uyểnquý phi là người như thế nào bản cung còn không hiểu rõ sao? Một nữ tửkhả ái như vậy, làm sao có thể ỷ sủng mà kiêu?"
Muốn nói Uyển quý phi ỷ sủng mà kiêu, đó là điều mà ai cũng sẽ không tin. Trong lòng cácphi tần có bất bình và ghen tị, vậy nên mới lấy chuyện này để khua môimúa mép.
"Vẫn là tỷ tỷ thương yêu muội muội!"
Bên ngoài truyền đến giọng nói Uyển quý phi, ôn nhu như nước, trong veo mà ngọtngào. Đêm qua, biết được An Ninh không có trở về từ khu vực săn bắn,nhất định là chết ở bên trong, do có chút hưng phấn, nên rất khuya nàngmới đi ngủ, làm hại nàng phải dậy trễ, lại không ngờ rằng nhờ đến muộn,thần xui quỷ khiến gặp được có người ở sau lưng của nàng nói xằng nóibậy!
Lời vừa dứt, bóng dáng đã xuất hiện trước mặt mọingười. Thoáng chốc, phi tần mới vừa rồi nói Uyển quý phi ỷ sủng mà kiêusắc mặt lặp tức tái nhợt, quỳ mạnh trên mặt đất, "Nô tì đáng chết, nôtì nhất thời quỷ mê tâm hồn, đều là nói lung tung, nô tì... Tự mình vảmiệng."
Dứt lời, liền thật sự đánh miệng mình mấy cái tát, một tiếng lại một tiếng, thanh thúy vang dội.
Tất cả mọi người xem ở trong mắt, Uyển quý phi lập tức tiến lên, giữ chặtlấy cánh tay phi tần kia, ngăn nàng tự làm hại chính mình, "Muội làm cái gì vậy? Bất quá chỉ là thuận miệng nói một câu, không cần như thế đâu?Không nên vì vậy mà đánh chính mình ." Ngay sau đó chuyển hướng đếnHoàng hậu đang ngồi ở chủ vị, "Tỷ tỷ, xem như nể mặt muội muội, mà thathứ cho nàng do nhất thời không lựa lời mà nói!"
Nàng thế nhưnglại không truy cứu, còn muốn biện hộ cho vị phi tần kia, Uyển quý phikhiêm tốn rộng lượng như vậy, càng làm cho phi tần khác có chút hổ thẹn.
Hoàng hậu nhìn hết thảy hành động của Uyển quý phi, ngụy trang chân thực nhưvậy! Nếu không phải trải qua tối hôm qua, bà thật đúng là sẽ không tinUyển quý phi có dị tâm đối với bà! Nghĩ đến bộ quần áo hôm qua, liênquan đến an nguy của Minh Nguyệt, bà càng không nên để lộ ra tâm tư củamình.
"Muội muội nếu đã không để ý, bản cung còn có thể truy cứucái gì? Đều là tỷ muội một nhà, không đáng để làm to chuyện, Quý phinha, tính tình ngươi như vậy làm cho người ta không thích cũng khókhăn!" Hoàng hậu dịu dàng cười, ban thưởng tọa cho Uyển quý phi, lập tức phân phó cung nữ, "Mau, đem trà hôm qua của Tây Lăng nữ hoàng đưa chobản cung dâng lên đây, cho các vị tỷ muội nếm thử, nghe nói, loại nàytrà là trà cực phẩm! Sống tại trên núi cao nhất của Tây Lăng, cực vì quý hiếm, ngay cả Tây Lăng nữ hoàng bệ hạ cũng chỉ có một chút, ngày thường đều không nỡ uống, hôm nay mọi người ngược lại có lộc ăn nha."
"Tạ Hoàng hậu nương nương ban ân." Các phi tần cùng lên tiếng mở miệng tạ ơn, trên mặt đều là vẻ cao hứng.
Uyển quý phi giương lên một chút tươi cười, "Tỷ tỷ ngày thường đối đãi chúng ta giống như muội muội ruột thịt, có thứ gì tốt, liền vội vã phân phátcho mọi người, Uyển nhi kiếp trước nhất định là làm vô số chuyện tốt,mới có thể gặp được tỷ tỷ như nương nương vậy, Uyển nhi có thể kết giaovới tỷ tỷ, thật sự là đời trước Uyển nhi đã tu luyện phúc khí."
"Miệng ngươi thật ngọt, bản cung nào có phải như thế? Quý phi như muội muộivậy, bản cung tự mình cũng là cảm kích trời xanh." Trên mặt Hoàng hậumỉm cười, thần sắc ôn nhu, nhưng trong lòng lại lạnh như băng, hay chomột Uyển quý phi! Nhớ tới đêm hôm qua Ninh nhi nói lên ngôn luận về"Người trước" "Người sau", đáy lòng lại càng nổi lên một tia châm chọc.
Trong sảnh, các phi tần đều mỉm cười phụ họa theo, trong lòng cảm thán Hoànghậu nương nương cùng Uyển quý phi tỷ muội tình thâm.
Lúc này, một đám cung nữ nối đuôi nhau mà vào, đưa lên trà vừa mới được pha xong, trongđó có một chén được đưa đến cho Uyển quý phi, nhưng lại đột nhiên khôngcẩn thận, nước trà trút xuống, vẩy vào cổ áo Uyển quý phi, ly trà có dấu hiệu bị nứt phát ra tiếng.
"Nha..." Uyển quý phi kêu sợ hãi nhảy dựng lên, sắc mặt nhất thời biến hóa.
Hoàng hậu đột nhiên đứng dậy, nghiêm khắc quát, "Nô tài lớn mật, sao lạikhông cẩn thận như vậy? Mau, mau mang đồ cho quý phi nương nương lau."
Cung nữ kia luống cuống tay chân, vốn định quỳ xuống đất cầu xin tha thứ,nghe được Hoàng hậu nương nương phân phó, lập tức cầm khăn thêu, thayUyển quý phi lau.
"Muội muội, ngươi không sao chứ? Rất nóng à? Có cần truyền thái y không? Hay là đến nội sảnh của bản cung, thay một bộquần áo khác?" Hoàng hậu tự mình tiến lên, lo lắng thăm hỏi.
Thần sắc Uyển quý phi phúc chốt thay đổi, lửa giận trong lòng tăngvọt. Nhưng, nghĩ đến đang ở trong cung của Hoàng hậu, lại có nhiều phitần ở đây, mỗi ánh mắt đều đổ dồn về phía nàng, liền cố gắng khắc chếtức giận trong lòng, kéo kéo khóe miệng, trên mặt nổ lực nặn ra một chút tươi cười, "Tỷ tỷ đừng lo, cũng may trà này hoàn hảo không phải thậtnóng, nô tì cũng không có gì đáng ngại, cung nữ kia mới mới vừa rồi đãđem nước lau sạch, đã như vậy cũng không cần phải làm lớn chuyện, tráilại đã quấy nhiễu sự thanh tĩnh trong cung của tỷ tỷ, nô tì tội đángmuôn chết."
Hoàng hậu nương nương con ngươi hơi có chút giậtmình, trong lòng hiểu rõ, nữ tử như vậy, hoặc là tính tình vô cùng tốt,hoặc là tâm tư vô cùng sâu đậm, mà trong hai cái này, bà vẫn tin tưởngngười này là loại thứ hai!
"Như thế rất tốt, muội muội, hãy ngồixuống đi! Bản cung cố ý chuẩn bị chút điểm tâm, sáng nay mọi người vàbản cung sẽ dùng bữa tại nơi này, đúng lúc chúng ta đã lâu chưa có nhiều thời gian hội tụ như vậy." Hoàng hậu nở ra một chút tươi cười, ánh mắtgiống như vô tình đảo qua nơi bị ướt vừa rồi trên người Uyển quý phi, nụ tươi cười kia càng phát ra bí hiểm, trong mắt hiện lên một chút biếnhoá kỳ lạ, "Vừa vặn, bản cung có một người muốn giới thiệu cho mọi người quen biết một chút."
"Nga? Tỷ tỷ muốn giới thiệu ai cho chúng nô tì quen biết? Có thể làm cho tỷ tỷ như thế, người nọ sợ là lai lịchkhông nhỏ đi!" Uyển quý phi thân thiện hỏi, tối hôm qua được tin An Ninh chết, vì thế hôm nay tâm tình của nàng vô cùng tốt, cái đinh này, cuốicùng cũng đã được nhổ bỏ.
"Các ngươi đương nhiên sẽ được nhìnthấy, nhưng hôm nay thân phận của nàng có chút bất đồng." Hoàng hậunương nương cười càng thêm rực rỡ, khóe mắt liếc đến cửa vào đại sảnh,ánh mắt phút chốc sáng ngời, "Không ngờ, nhắc tào tháo tào tháo đến,Ninh nhi, ngươi rốt cục cũng đã tới, mau vào đi!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]