Chương trước
Chương sau
Tiếng chất vấn của An Ninh truyền đến tai đại phu nhân, nàng từng bước lại gần hơn,trong lòng đại phu nhân sợ hãi làm cho thần sắc hơi hỗn loạn, liều lĩnh hướng ra giữa hồ giãy dụa, An Ninh để trong mắt, đây là nhược điểm của đại phu nhân sao? Vì vậy, nắm trong tay nhược điểm này, nàng liền có phương pháphành hạ tra tấn bà ta !

Nhìn đại phu nhân giãy dụa cùng An Như Yên dần dần mất đi khí lực, người dần dần đầu chìm xuống hồ nước, An Ninh có chút nhíu mi, bọn họ làm sao dễ dàng chết như vậy, như vậy thật quá dễ dàng với họ! Mặc cũng là tử, nhưng nàng muốn bọn họ phải chịu sự tra tấn khủng kiếp nhất, hãy từ từ tận hưởng sự báo thù củanàng, sau khi mất tất cả, thì bọn họ tự biết kết cục của mình như thế nào!

Kiếp trước, bọn họ đã lừa dối nàng, kiếp này, nàng sẽ kiến bọn họ thưởng thức nỗi thống khổ như nàng từng trải qua!

Chính vào lúc này, Cố đại nương cùng Dĩnh Thu từ ngoài sân vội vàng tiến vào,nhìn nữ nhân đang giãy dụa trong hồ, rối loạn gang tấc, "Phu nhân... Tiểu thư... Ai da, ở đây đã xảy ra chuyện gì?"

Cố đại nương kêu lên, liền nhảy xuống hồ, cứu tất cả mọi người lên, đại phu nhân cùng An Như Yên như muốn ngất đi, mà Lâm đại thiếu suy yếu nằm ở bên hồ,mặt tái nhợt vô sắc, tựa hồ như linh hồn vẫn con đang nóng và thống khổ vô cùng.

Cách Viên nhất thời lúng túng, Cố đại nương sai tìm đại phu, đại phu chuẩn bệnh cho An Như Yên, Lâm đại thiếu được giai nô đưa về lâm phủ, trước khi rời đi, vẫn như cũ không quên An Ninh, phân phó cho thuộc hạ chuyển lời đến An Ninh, hắn nói sẽ nhanh chóng tìm đến nàng.

Trong mắt An Ninh xẹt qua một tia khinh thường, đều loại người này , sắp chết mà còn sắc tâm, nếu hắn biết nàng cố ý làm như chuyệ kia, không biết thiếu gia kia sẽ có còn nhưng biểu hiện như vừa rồi?

Đại phu nhân tỉnh lại, đã sau vài canh giờ, trong lúc này, An Ninh vẫn đang canh giữ ở trước giường, nhìn trên giường thấy đại phu nhân nhíu chặt mi, trong lòng hừ lạnh, mặc dù là hôn mê nhưng vẫn bất an phải không?

Đại phu nhân mở mắt ra, nhìn thất An Ninh một lần nữa rơi vào khủng hoảng sợ hãi từ từ ngồi dậy, "Ngươi tránh ra... Vân Trăn, ngươi tránh ra, ngươi tha ta...Đừng muốn mạng của ta!"

An Ninh giật mình, liền ra vẻ mặt quan tâm vương tay hướng đến bà ta, "Nương, con là Ninh Nhi a, Vân Trăn gì ạ? Ngươi còn không có nói cho Ninh Nhi rốt cuộc Vân Trăn là ai?"

"Vân Trăn..."

"Phu nhân, ngươi rốt cục tỉnh, mau, mau nằm xuống, đại phu đã nói, ngươi là do nhất thời khủng hoảng, thân thể lại bị rơi xuống nước gây hàn, nhất định phải hảo hảo an dưỡng ." Cố đại nương ngắt lời nói của đại phu nhân, đem đại phu nhân đã an trí nằm xuống gường, giọng nhẹ nhàng trấn an , đảo mắt nhìn về phía An Ninh, "Nhị tiểu thư, ngươi đi về nghỉ ngơi trước đi! Nơi này đã có nô tỳ."

"Làm sao như vậy được? Ninh Nhi muốn đích thân chăn sóc di nương, Cố đại nương cứ xem Ninh Nhi như một người con tận tâm hiếu thảo, xin người đừng đuổi Ninh Nhi đi." An Ninh khẩn cầu Cố đại nương, trong lòng cũng sáng tỏ ý đồ của Cố đại nương, vừa rồi người đàn bà kia là cố ý gián đoạn lời nói của đại phunhân, Cố đại nương chung quy cũng là nô lâu năm bà ta, cũng chính là nha hoàn thân tín của đại phu nhân, vẫn đang hầu hạ đại phu nhân, chuyện năm xưa, Cố đại nương đương nhiên biết, bà ta đang sợ hãi bí mật được tiết lộ trước mặt mình sao? Bọn họ lại không biết, là chính nàng đã sớm khôi phục trí nhớ, nếu không thì bọn họ đã không bị An Ninh đùa giỡn như bây giời!

Cố đại nương cũng nhìn thấy An Ninh thật giống Văn Trăn, trong lòng không khỏi rùng mình, sắc mặt cũng khẽ biến dạng đi, không muốn nói gì, lại nghe thấy ngoài cửa nhiều bước chân dồn dập truyền đến.

An Bình hầu vội vàng vào, đi theo phía sau là tứ phu nhân Dương Mộc Hoan,đại phu nhân vừa thấy An Bình hầu gia, cả người lại loạn lên, tinh thần càng thêm hỗn loạn bà ta đẩy mạnh Cố đại nương ra, xuống giường đi về phía An Bình hầu, ánh mắt hoảng sợ nói, "Lão gia, ta nhìn thấy Vân Trăn , Vân Trăn nàng muốn giết ta... Nàng đem ta đẩy vào trong hồ, nàng muốn tới đoạt mạng của ta , lão gia..."

"Hoang đường!" An Bình hầu nghe được hai chữ "Vân Trăn", nhất thời sắc mặt thay đổi, nghĩ vậy đến chuyện Vân Trăn vẫn còn trên đời, thân thể không khỏi xẹt qua rùng mình, nhưng hắn lại trấn an định thần, "Ngươi cho rằng ta hồ đồ, lại ăn nói khùng điên như vậy!"

Đại phu nhân bị quát, nhất thời tỉnh lại vài phần, nhưng, nghĩ đến việc rơi xuống nước kỳ lạ kia, trong lòng bà ta vẫn khẳng định như cũ , nhất định là oan hồn của Vân Trăn đang thành quỷ, Vân Trăn này ngay cả khi đẫ chết cũng không buông tha nàng!

"Cha, nương luôn kêu tên'Vân Trăn', Vân Trăn này rốt cuộc là ai a?" An Ninh ra vẻ nghi hoặc hỏi, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt của An Bình hầu càng thêm tái nhợt vài phần.

"Ha ha... Vân Trăn này a..." khuôn mặt Dương Mộc Hoan liền sáng lên, vẻ mặt cười đắc ý, rồi lại như vô tình liếc mắt đại phu nhân một cái, trong lòng không khỏi vui sướng khi người kia gặp họa, hôm nay, mặt dù người kia đã chìm sâu trong nước lạnh lẽo, nhưng vẫn còn làm cho người sống chịu nhiều khổ sở! Hừ, làmđiều ác như các người, sợ ngay cả quỷ cũng không bỏ qua!

"Ăn nói Lung tung cái gì ?" An Bình hầu lạnh giọng quát lớn, đảo mắt nhìn về phía An Ninh, "Bất quá là một giai nhân không liên quan thôi!"

An Ninh trong lòng ngẩn ra, theo bản năng tay nắm chặt lại, chỉ là một giai nhân không liên quan? Nương gả cho hắn nhiều năm như vậy, ở trong lòng hắn, hoàn toàn không có tình nghĩa vợ chồng sao? Không thể làm nữ chủ sao? Nương ở trong lòng hắn đúng là không bằng một giai nhân xa lạ! Nam nhân này quả nhiên là lãnh huyết vô tình!

"Lão gia, nay đại tỷ bị bệnh, trước giờ nhưng việc lớn nhỏ cho của Hầu phủ đều do một tay tỷ tỷ làm chủ, thiếp thân là muội muội, cùng nên ở phía sau vì đại tỷ mà phân ưu, không bằng..." Dương Mộc Hoan liễm hạ mặt mày, nàng đã sớm tính toán trong tay nữ nhân này nắm quá nhiều quyền gia chủ mẫu, hiện tại vừa vặn thời cơ đến, nghĩ đến chính mình vưa bị An Như Yến hại mắt đi đứa nhỏ chưa hành hình kia, lòng hận của Dương Mộc Hoan tăng vọt.

"Dương Mộc Hoan, trong tâm ngươi rốt cuộc đang có mưu kế gì?" Đại phu nhân liền ngắt lời của Dương Mộc Hoan, nàng tưởng có thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, đem tâm tư động đến quyền gia chủ mẫu thật to gang đấy!

Dương Mộc Hoan làm như ủy khuất cau mày, "Đại tỷ thật oan uổng, muội muội là thật thành tâm nghĩ đến thân thểt của tỷ tỷ, Hầu phủ này từ trên xuống dưới đều là do người ngày đêm nhập tâm vất vả, còn quý hơn cả sản nghiệp hầu phủ... Muội muội tưởng có thể chia sẻ bớt cho tỷ tỷ, đây là toàn tâm vì đại tỷ thân thể suy nghĩa!"

Đại phu nhân lửa giận bùn lên, tiện nhân Dương Mộc Hoan này, ở trước mặt nàng đang giả nhân giả nghĩa sao?

"Lão gia, thân thể thiếp không có bất kỳ vấn đề gì, không cần người khác hỗ trợ."

Đại phu nhân nhìn phía An Bình hầu gia, hy vọng có thể được hắn chủ ý.

An Bình hầu cũng có chút nhíu mi, con mắt lão luyện thận trọng đảo qua mọi người, trầm giọng mở miệng, "ngày cập kê của Ninh Nhi sẽ nhanh đến , hoàng hậu nương nương lại tự thân chủ trì nghi lễ Ninh Nhi, chúng ta Hầu phủ khong thể nào qua loa, thân nàng hiện tại còn hoảng sợ không dậy nổi, nay còn lại mấy ngày, hãy để lão tứ giúp đỡ đi! Nhất thiết đừng đánh mất mặt mũi của An Bình hầu phủ!"

"Lão gia..." Đại phu nhân thật không ngờ An Bình hầu gia lại đồng ý, trong lòng không khỏi phản đối.

"Tốt lắm, việc này cứ như vậy mà quyết định !" An Bình hầu ngắt lời đại phu nhân.

"Lão gia anh minh, Hoan nhi nhất định giúp đỡ đại tỷ đem lễ cập kê của nhị tiểu thư làm long trọng nhất." Dương Mộc Hoan đắc ý hướng tới đại phu nhân liếc mắt một cái, lập tức đi đến bên cạnh An Ninh, thân thiết lôi kéo tay nàng, "Nhị tiểu thư thật sự là hảo phúc, hoàng hậu nương nương tự mình chủ trì lễ cập kê, trong thiên hạ này, trừ nữ nhi công chúa Minh Nguyệt, sợ chỉ có nhị tiểu thư !"

Khóe miêng An Ninh co lên, nhận thấy ánh nhìn sắc bén của đại phu nhân, liền cúi đầu, đáy mắt cũng chợt lóe hào quang, đoạt quyền? Ha ha... Thú vị, tứ phu nhân này sợ cũng không phải là tay vừa, kiếp trước, tứ phu nhân tuy rằng không an phận, nhưng cũng không có cơ hội gây sóng gió gì lớn, chỉ khổ tâm bồi dưỡng nữ nhi An Lan Hinh của bà, cuối cùng sau tất cả mọi chuyện đều là vì nữ nhi, xem ra lúc này, bà ta không thể chờ đợi được nữa, An Như Yên hại đứa nhỏ trong bụng bà, bà ta làm sao có thể nuốt troi cục hận này?

Quả nhiên, Dương Mộc Hoan tựa như đang khiêu khích đại phu nhân, nhìn thấy nét mặt phẫn nộ khó nén, khóe miệng khẽ nhếch, "Đại phu nhân, đại tiểu thư sợ không có phúc đức như nhị tiểu thư này đâu!"

"Dương Mộc Hoan... Ngươi..." Đại phu nhân giận trừng mắt nhìn Dương Mộc Hoan, hơi thở không đều, liền ngất đi, té trên mặt đất.

"Phu nhân..."

Trong phòng nhất thời hỗn loạn, An Ninh nhìn đại phu nhân té trên mặt đất,thoáng nhìn An Bình hầu trên mặt trầm lắng cùng với ánh mắt đắc ý của Dương Mộc Hoan, trong lòng nổi lên một tia khoái ý.

Trong Hầu phủ này mấy vị phu nhân cũng không là tầm thường, xem ra, Hầu phủ sau này càng thêm phần phấn khích !
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.