Thấy công chúa Vũ Dương ngừng nhảy múa, An Ninh hướng đến công chúa Vũ Dương nháy mắt một cái, trong mắt đậm khiêu khích, mới vừa rồi không cần nói, vô luận thế ca khúc này, nàng công chúa Vũ Dương có thể theo kịp được sao? là nàng ta An NInh đã hạ thủ, tất nhiên vậy!
Quả nhiên, sắc mặt Vũ Dương công chúa trở nên khó coi ảm đạm như hiểu được ánh mắt khiêu khích của nàng, với kiêu ngạo vốn có trong lòng làm sao có thể cho bản thân mình dể dàng lùi bước như vậy, hung hăng trừng mắt liếc nhìn An Ninh một cái, tiếp tục khởi vũ, cố gắng đuổi kịp giai điệu của An Ninh.
An Ninh gợi lên một nụ cười, thấy nàng ta quả nhiên mắc mưu, càng kích thích chuyện chú khảy đàn, tiếp tục diễn tả tâm trạng như đang chiên tranh đồng thời, cũng không quên gia tăng thêm sự khó khăn cho công chúa Vũ Dương, thấy bước vũ nàng ta hỗn độn, trong mắt An Ninh xẹt qua một chút biến hoá kỳ lạ, đây là cuộc chiến tranh tâm lý, bước vũ kết của công chúa Vũ Dương trở nên vô cùng hỗn loạn, nhìn chung toàn bộ đều bị An Ninh khống chế, sự chống chọi yếu ớt của nàng ta, càng làm cho kết cục thêm phần thê thảm! Giờ phút này, nàng muốn trêu chọc cô ta nhiều hơn một chút nũa!
An Ninh điềm tĩnh, bàn tay lướt tự do trên dây đàn, càng làm cho kết cấu động tác của Vũ Dương công chúa thêm hỗn độn không chịu nổi. Mà cách Cảnh Dương điện không xa, Thương Địch với y phục màu đen, khi tiếng đàn chuyền tới, không thể không dừng chân lắng nghe, đứng khoanh tay, phong hoa tuyệt đại*, khuôn mặt dịu đi thật khó lòng không thể khen ngợi,
" Như một dòng nước trên sa mạc, lại có lúc như chiến mã phi nước đại, một khúc nhạc khiến lòng người say mê, quả thật nhập tâm vào cảnh, thật sự là tuyệt diệu, hiện giờ bên trong hoàng cung có phải có một bậc thầy đánh đàn?" "Chủ nhân, hay để cho thủ hạ đi điều tra một chút?"
Thân là hộ vệ bên cạnh Thương Địch thật hiếm khi thấy chủ tử vì một giai điệu của khúc nhạc mà dừng cước bộ, chủ nhân vốn là người tinh thông âm luật, có thể làm cho hắn tán thưởng, quả nhiên không dễ dàng .
"Không cần."
Thương địch nhìn về phía điện Cảnh Dương, liền sải bước về phía điện Cảnh Dương.
Đồng Tước giật mình, bọn họ đang đi ntheo hướng ngược lại với điện Cảnh Dương, đang lúc có chuyện quan trọng nhưng bây giờ chủ nhân lại theo tiếng đàn kia mà đi ngược lại, hiện tại làm cho Đồng Tước có chút phản ứng bất ngờ, khi kịp nhìn thấy chủ nhân đã bỏ xa mình, liền vội vàng đuổi theo bước chân của Thương Địch...
Trong điện Cảnh Dương
Mọi người như từ từ nhắm hai mắt, đắm chìm bên trong tiếng đàn, An Ninh khuôn mặt bình tĩnh, đáy mắt cũng lóe lên chút tà ác, khi nhín thấy trên khuôn mặt gầy gò của công chúa Vũ Dương những giọt mồ hôi bất đầu chảy ra, trong lòng không khỏi hừ lạnh, xem nàng ta còn có thể kiên trì bao lâu!
Công chúa Vũ Dương ở Nam Chiếu quốc được cưng chiều xem như bảo bối, tính tình trở nên quá tự phụ, từ nhỏ đã như vậy, mặc dù biết chính mình không thể theo kịp tiếng đàn kia, như trong lòng không cam chụi gục ngã trước tình huốn này, cố gắng thêm theo kịp thêm một lần nữa.
Đột nhiên, tiếng đàn của An Ninh dần dần dịu đi, giống như cố tình giúp công chúa Vũ Dương, nhìn thấy các bước chân hỗn loạn của công chúa Vũ Dương đang dần dần cải thiển, vừa nhấc mắt, thì chỉ nhìn thấy cặp mắt đầy tự hào của công chúa Vũ Dương, An Ninh trong lòng cười khẽ, chỉ biết thở dài có thể nhìn thấy công chúa Vũ Dương này đúng thật là kẻ ngốc, nàng ta nghĩ nàng làm như vậy không có bất cứ hàm ý gì sao?
Cũng không nghi ngờ một chút trong đó có hay không sự dối trá, cứ nhìn khuôn mặt lộ ra sự đắc ý của nàng ta, quả nhiên không có một đầu óc của công chúa.
Với thủ thuật như thế này mà cũng muốn khiêu khích ta, rõ ràng là tự tìm đến cái chết! Liễm hạ mặt mày, khóe miệng khẽ nhếch, hít thở thật sâu một hơi, đột ngột dùng lực khéo mạnh, "Đinh" một tiếng vang lên, cùng với âm thanh vang lên này, mọi người từ từ mở mắt ra như mới từ trong mộng bừng tỉnh, cũng vì này thanh âm này vang lên, bởi vì muốn đuổi kịp bản nhạc mà công chúa Vũ Dương phanh gấp, té thật mạnh trên mặt đất.
"A..." Đau đớn truyền đến, phủ khắp cơ thể, đau đớn không chịu nổi, đầu oanh một tiếng, trống rỗng, chuyện gì mới xảy ra? Mọi người liền mở mắt ra, liền thấy cảnh này, bản nhạc vừa xong, công chúa Vũ Dương không kiêu vũ hoàn hảo đoạn kết, thậm chí té lăn xuống đất, hơn nữa, chuyện như thế...
Mọi người đều thấy, đều nhịn không khỏi lộ ra một nụ cười, nghe đồn đại công chúa Nam Chiếu cầm vũ song tuyệt, cùng cây cầm này, nhưng lại thua trong tay một tiểu nhau đầu mười ba tuổi, điệu nhảy này...
Mới vừa rồi, bọn họ chỉ lo thưởng thức tiếng đàn, không rảnh phân thần đi lưu ý đến kỹ vũ của nàng ta, nhìn bộ dạng nàng ta đang chật vật trên mặt đất, cũng biết, kỹ vũ nhát định cũng bình thường, sợ là ngay cả kỹ vũ cơ bản cũng không hơn bao nhiêu, vừa rồi thấy bộ dạng cao ngạo của nàng ta nàng, trong lòng càng cảm thấy khinh thường.
"Vũ Dương công chúa, ngươi làm sao? Chúng ta bất quá chỉ nghe xong một khúc nhạc của tiểu thư An Ninh, ngươi sao lại quỳ rạp trên mặt đất , mặc dù là ngươi cảm thấy kỹ vũ của chính mình không bằng cầm nghệ của An Ninh, cũng không cần phải làm đại lễ này a!"
Sợ rằng không phải ngẩu nhiên như vậy Tô Cầm nhíu mày, tuy trong lời nói có chút mỉa mai, nhưng trong lòng hắn tự hỏi, nói một cách hợp lý, công chúa Vũ Dương vốn là một người có kỹ vũ tốt, dù thế nào đi nữa nàng ta cũng không đêm bản thân mình biến thành chật vật như vậy, trừ phi...
Tô Cầm theo bản năng nhìn về phía An Ninh đang ngồi trước cầm, chỉ thấy miệng nàng khẽ nhếch, bộ dạng vẫn như trước dịu dàng, không biết , sơ nhầm lẫn nàng ta thật sự là giống các tiểu thư khuê các quý phái bình thường, nhưng không biết vì sao, trục giác nói cho hắn, công chúa Vũ Dương chật vật như thế này, nhất định An Ninh này cũng không thoát được liên quan, giờ phút này hắn không khỏi đau đầu, vì tiếng đàn kia, sợ là đã bỏ lỡ một trò hay !
Tô Cầm vừa nói xong, trong đại điện ngoại người đột nhiên bật cười, ngay cả hoàng thượng cùng hoàng hậu cũng nhịn không được cười thành tiếng, không chút để ý đến sự tức giận trên khuôn mặt công chúa Vũ Dương. Nam Cung Thiên Duệ cùng Triệu Cảnh Trạch cũng có cùng ý nghĩ như Tô Cầm, nhìn An Ninh với ánh mắt, tràn ngập đánh giá.
"Công chúa Vũ Dương, đa tạ ! đọc thêm nhiều truyện hay tại DocTruyen.Org
" An Ninh đứng dậy, bất cứ ai xem, đều biết rốt cuộc ai thua ai thắng, đây chính là kết cục cho hành động khiêu khích của nàng ta!
Công chúa Vũ Dương tức giận đến nghiến răng, chỉ cần nghĩ vừa rồi An Ninh cố ý hại nàng, thừa dịp nàng không có phòng bị, hại nàng ngã trên mặt đất, công chúa Vũ Dương tay nắm chặt quyền, muốn từ từ đứng lên, nhưng đều không có thành công, ngược lại càng làm cho nàng ta thêm vẻ chật vật không chịu nổi, cặp mắt tràn đầy hận thù hung hăng trừng về phía An Ninh, thấy bộ dạng buồn cười của nàng ta không một ai để, An Ninh trên mặt khẽ cười, làm cho lòng nàng ta thêm điên đảo đau đớn.
"Thắng bại đã định, ta không nghĩ Đông Tần quốc lại có nhiều người yêu cầm như thế."
Sùng Chính đế gật đầu vừa lòng, mắt lộ khen ngợi, tiếng đàn kia không những nghe êm tai, rõ ràng chính là tiên nhạc, An Ninh này, quả nhiên là không đơn giản .
"Tiểu thư An Ninh cầm nghệ siêu phàm, thật sự làm cho người ta bội phục." "Tiểu thư An Ninh tuổi còn nhỏ tài nghệ đã hơn người, đúng là hậu sinh khả uý a!"
Các quan viên tướng phụ họa, mới vừa rồi như thấy những cảnh tiên mà tiếng đàn miêu tả trước mắt, tâm bọn họ cũng không nhịn được đi theo tiếng đàn kia cảm thụ sự trào dần đam mê trong khúc nhạc, như vừa trải qua chiến tranh giũa các nam tử, không thể mang ca khúc so với những trận chiến tranh ngoài kia, huốn chi người khảy đan kia lại là phụ nữ? Bọn họ trong lòng không khỏi đối với An Ninh càng thêm vài phần khen gợi từ trong đáy lòng.
"Chúc mừng An Bình hầu , có thể dạy dỗ mộy tiểu nữ tốt như vậy, thực sự làm cho người ta không khỏi hâm mộ.
" một người nào đó mở miệng chúc mừng, An Bình hầu này, như vậy thật đáng trách, có nữ nhi tai hoa như vậy ma lại đêm cắt giấu đi!
An Bình hầu tuy khuôn mặt tươi cười để đáp lại những nụ cười kia, nhưng trong lòng đối với An Ninh tràn ngập nghi hoặc, hắn biết An Ninh đúng là cầm kỹ, nhưng lại không biết nàng có bản lĩnh lớn như vậy, có thể làm cho người ta say mê vào tiếng đàn, không thể tự kiềm chế, xem ra, hắn một lần nữa muốn nghe khả năng của nử nhi này An Ninh cảm nhận được tầm mắt của phụ thân, khuôn mặt cũng trở nên bình tỉnh, tựa hồ có thể dự đoán được tâm tư của An Bình hầu bất quá, đối phó An Bình hầu này, nàng tự có biện pháp!
Các quan gia tiểu thư lúc này đây trong lòng không còn ghen tị, thây vào đó là vẻ mặt hâm mộ, đối với khúc cầm kia, quả thật làm cho bọn họ hết sức ấn tượng, ngay cả khi các nàng học cả đời, sợ tiếng đàn không bằng một phần mười của tiểu thư An Ninh.
An Lan Hinh bên cạnh sắc mặt trở nên xanh mét, này đó thời gian, khi nhị tỷ tỷ chỉ bảo thêm tiếng đàn của nàng, như lại chưa từng tự mình đàn qua, nàng cứ tưởng dựa vào thiên phú cộng thê sự cố gấn của chính mình, đã học được gần hết, nhưng, hôm nay vừa nghe khúc cầm của nhị tỷ tỷ, nàng nhưng vỡ mộng , rốt cục cũng chấp nhận thự tế, ngược lại, nàng so với nhị tỷ tỷ kém xa!
Nhìn mọi người đối nhị tỷ tỷ thưởng thức, An Lan Hinh nhất thời cảm thấy có chút châm chọc, nàng vừa rồi còn tưởng rằng chính mình để lộ cầm nghệ, mọi người nhất định nhớ kỹ tam tiểu thư An Bình hầu phủ cầm nghệ tuyệt hảo, nhưng là, hiện tại xem ra, nàng đã tự đề cao bản thân mình quá! Nhị tỷ tỷ hoàn toàn làm lu mờ đi ánh hào quang của nàng, càng có vẻ nàng bất quá là ngôi sao nhỏ tỏa sáng trên trời và chỉ tô thêm vẻ đẹp của ánh trăng!
"Mới vừa rồi là ai khảy đàn?"
Âm thanh tràn đầy hùng hậu từ phiá ngoài đại điện truyền vào , mọi người nghe tiếng nhìn lại, nhìn người tới, mọi người đều có vẻ mặt kinh ngạc, hắn như thế nào đến đây?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]