Chương trước
Chương sau


Chủ nhân bút Đại Đạo bỗng quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Đều tại cha của ngươi hết, nếu không vì ông ta phong ấn Đạo pháp của ta thì đám tép riu này sao dám lởn vởn trước mặt lão tử?”



Diệp Quân bình tĩnh nói: “Cha ta phong ấn Đạo pháp của ông, vậy ta đề nghị ông đánh ông ấy một trận”.



Nét mặt chủ nhân bút Đại Đạo trở nên cứng đờ.



Lúc ba người đi ngang qua bà lão, bà ta bỗng dưng bật cười lần nữa.



Chủ nhân bút Đại Đạo giơ tay đánh một quyền về phía bà ta, nhưng sức mạnh của ông ta vừa rời khỏi con đường chính đã lập tức biến mất.





Chủ nhân bút Đại Đạo sửng sốt.



Lúc này, Cổ Bàn ở bên cạnh ông ta bỗng giơ chân đá vào mông ông ta một cái.



Hành động bất ngờ của Cổ Bàn khiến tất cả mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên, cả chủ nhân bút Đại Đạo cũng không ngờ, dưới tình huống không kịp đề phòng, ông ta bị lực lượng mạnh mẽ của Cổ Bàn đá ra khỏi đường chính.







Vào lúc chủ nhân bút Đại Đạo định quay lại con đường chính thì một sức mạnh bí ẩn đáng sợ bỗng bao phủ lấy ông ta.



Chủ nhân bút Đại Đạo quay đầu lại, thấy bà lão kia đang nhìn mình chằm chằm, nụ cười trên mặt cũng trở nên dữ tợn.



Chủ nhân bút Đại Đạo: “…”



Sau khi đá chủ nhân bút Đại Đạo, Cổ Bàn xoay người chạy về phía xa.



Diệp Quân thấy tình hình không ổn cũng vội vàng bỏ chạy!



Chủ nhân bút Đại Đạo ở phía sau giận dữ hét to: “Tên khốn kiếp, ngươi đợi đấy cho lão tử… A….”



Sau lưng nhanh chóng vang lên tiếng nổ đáng sợ.



Lúc Diệp Quân và Cổ Bàn bỏ chạy, họ phát hiện trong bóng tối có không ít khí thế mạnh mẽ đang di chuyển về phía chủ nhân bút Đại Đạo phía sau…



Diệp Quân quay đầu nhìn Cổ Bàn, hắn thật sự không ngờ gã lại làm ra chuyện như thế.



Rốt cuộc gã đã chịu đựng bao lâu rồi?



Cổ Bàn quay đầu nhìn lại, phía xa đã trở nên đen kịt, không nhìn rõ được gì.



Cổ Bàn hỏi: “Ông ta có khả năng sẽ chết không?”



Diệp Quân đáp: “E là hơi khó”.

Hắn không biết chủ nhân bút Đại Đạo còn lá bài tẩy nào không, nhưng hắn biết trên người ông ta còn có linh hồn bí ẩn kia, dù linh hồn đó không phải cường giả “Thần”, nhưng có vẻ cũng không đơn giản như thế.



Cổ Bàn im lặng, gã cũng cảm thấy hơi khó khăn.



Gã bỗng nhiên bật cười.



Diệp Quân hỏi: “Ngươi cười gì vậy?”



Cổ Bàn đáp: “Thoải mái chết đi được! Ha ha!”



Diệp Quân: “…”



Diệp Quân ngẩng đầu nhìn xung quanh: “Nơi này rất nguy hiểm, nhưng cũng tràn đầy cơ hội…”



Cổ Bàn nói: “Ngươi có nghĩ tới hai vấn đề không, thứ nhất sau khi đi vào, chúng ta đã bị cuốn vào trong ân oán giữa những cao thủ kia và nước Cổ Thần ở điểm giao Hư Chân rồi”.



Diệp Quân gật đầu: “Đó là đương nhiên”.



Cổ bàn nói tiếp: “Vấn đề thứ hai, nếu chúng ta thật sự đi đến Cổ Thần Đô lấy được thần khí kia… Thì tất cả “Thần” bị phong ấn đều sẽ được thả ra”.



Diệp Quân cười nói: “Đương nhiên ta có nghĩ đến điều này”.



Cổ Bàn quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Nhưng ngươi và chủ nhân bút Đại Đạo vẫn chọn làm như thế, đúng không?”



Diệp Quân gật đầu: “Ta không lấy thần khí đó thì chủ nhân bút Đại Đạo cũng sẽ lấy, về việc thả những Thần bị phong ấn kia ra…”


Nói đến đây, hắn im lặng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.