Chương trước
Chương sau
Nhưng khi thấy vẻ mặt nghi hoặc của chủ nhân bút Đại Đạo, hắn phải nhíu mày lại, lẽ nào đồ chó này cũng không biết tên kia?





Vậy ông ta mọc ra từ đâu?



Cường giả thần bí đột nhiên mở mắt ra, ông ta chậm rãi quay đầu nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo: "Ngươi chính là chủ nhân bút Đại Đạo".



Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn đối phương: "Ngươi biết ta?"





Cường giả thần bí đánh giá chủ nhân bút Đại Đạo một lượt rồi nở nụ cười: "Năm đó ta nghe nói ngươi cũng là một nhân vật không tầm thường, không ngờ ngươi lại kém cỏi như thế... Quả là làm người ta quá thất vọng".



Chủ nhân bút Đại Đạo: "..."



Cường giả bí ẩn hít một hơi thật sâu, ánh mắt của ông ta chợt trở nên dử tợn, đột nhiên, ông ta giương khẽ hai tay lên, trong phút chốc, toàn bộ dung nham sâu trng mặt đất chợt sôi lên ùng ục rồi phóng lên trời, cao tận mấy triệu trượng!



Những dung nham này còn mang theo một luồng sức mạnh cực kỳ đáng sợ!







Tất cả cột lửa dung nham phóng lên trời, đâm thẳng vào sâu trong tinh không, ngay sau đó, tất cả linh khí vùng vũ trụ này lập tức bị một luồng sức mạnh đáng sợ nuốt chửng.



Không chỉ như vậy, mà tất cả linh khí của các sinh linh này đều bị cưỡng chế rút ra!



Tất cả mọi người đều hoang mang.



"Phệ Linh Đạo!"



Đúng lúc này, chủ nhân bút Đại Đạo ở phía xa đột nhiên cả kinh nói: "Ngươi đến từ Đại Hư trong truyền thuyết..."



"Ồ?"



Người bí ẩn kia quay đầu nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo, cười nói: "Ngươi cũng biết nơi đó à, đúng là có tài..."



Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm đối phương: "Ta với ngươi không thù không oán".



Cũng không phải ông ta sợ đối phương, chủ yếu là ông ta cảm thấy không cần phải đối đầu với tên kia, như ông ta nói, giữa bọn họ không thù không oán.



Người bí ẩn kia cũng nở nụ cười: "Sao thể, ngươi sợ à? Ha ha!"



Chủ nhân bút Đại Đạo: "..."



Người thần bí cười khẩy: "Các ngươi đều chạy không thoát".



Nói rồi, ông ta nhấc khẽ hai tay lên, một kết giới thần bí chợt bao trùm lấy tất cả mọi người nơi đây, ngay sau đó, tất cả mọi người đều cảm giác được linh khí trong cơ thể mình bắt đầu không tự chủ được tuôn ra, bị hút về phía những cột sáng dung nham kia.



"Mẹ kiếp!"



Chủ nhân bút Đại Đạo giận tím mặt, bởi vì đối phương còn cướp đoạt cả linh khí của ông ta nữa, ông ta đang định ra tay nhưng chợt nghĩ đến gì đó, ông ta đột nhiên quay về phía Diệp Quân: "Tên khốn kiếp, máu dùng tín ngưỡng của ngươi đánh ông ta đi".



Diệp Quân liếc mắt sang, không nói gì.



Chủ nhân bút Đại Đạo nói:"Bản thể của ông ta đang ở vũ trụ này, ông ta muốn mượn linh khi ở đây để loại bỏ phong ấn... Bây giờ không đánh ông ta, chờ đến khi bản thể xuất thế thì tất cả đều phải chết".



Diệp Quân bình tĩnh nói: "Ta đánh không lại, ông muốn đánh thì tự đánh đi".



Chủ nhân bút Đại Đạo cả giận nói: "Ngươi không đánh, ngươi không chết, nhưng tất cả mọi người ở Thiên Vực đều phải chết".



Diệp Quân trầm mặc.



Chủ nhân bút Đại Đạo gắt gao nhìn ông ta, lại nói: "Nhiều nhất một phút, bản thể ông ta sắp thoát ra rồi... Ngươi có chắc là không đánh không?"



"Cười chết ta".



Phía chân trời, cường giả thần bí kia đột nhiên cười to nói: "Một đống rác gọi một đống rác khác đến đánh ta... Thật là thú vị!"



Sắc mặt của chủ nhân bút Đại Đạo vô cùng âm trầm.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.