Chương trước
Chương sau


Chủ nhân bút Đại Đạo nói tiếp: "Vấn đề bây giờ là nếu các huynh không mau giết hắn thì mọi người có tin là chẳng bao lâu sau, hắn sẽ dẫn quân giết sạch vũ trụ này không? Đừng nghi ngờ, ta rất hiểu tên này, bây giờ hắn đã chọn chơi chiêu mặt dày rồi, chiêu này phải nói là vô địch".



Thái Cổ Kình nói: "Đạo huynh, chúng ta đều hiểu điều này, nhưng huynh có thể ra sức giúp một chút được không?"



Chủ nhân bút Đại Đạo có chút nổi đóa: "Ta mà không ra sức hả? Trận pháp Thiên Vực đó là ta phá hay huynh phá?"



Thái Cổ Kình trầm giọng nói: "Ý của ta là huynh cũng nên ra tay..."





Chủ nhân bút Đại Đạo cười khẩy nói: "Muốn được lợi mà không muốn liều mạng, di tộc Thái Cổ của ngươi cũng đến vậy thôi".



Thái Cổ Kình bỗng nổi giận: "Chó Đại Đạo, đừng có vênh mặt..."



Chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên phất tay áo lên.







Thái Cổ Kình biến sắc, đột nhiên đấm ra một quyền.



Ầm ầm!



Thái Cổ Kình lập tức bị một luồng sức mạnh đáng sợ đánh bay ra hơn mấy vạn trượng, ông ta vừa dừng lại thì mảnh tinh không phía sau đã lập tức bị hủy diệt.



Tất cả mọi người đều hoảng hốt.



Cơ Chiến quay đầu nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo, cũng có chút khiếp sợ.



Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm Thái Cổ Kình, ánh mắt lạnh lùng: "Ông đây định đối xử hòa nhã tử tế với ngươi, nhưng bây giờ xem ra không được rồi, thứ tạp chủng không biết trời cao đất rộng, chó Đại Đạo à? Mẹ nó ngươi là thằng khốn đó hay gì?"



Dứt lời, ông ta chợt vọt lên, lập tức, trong thiên địa bỗng ngưng hiện ra một phù văn Vạn Thiên Đạo Pháp.



Sắc mặt Thái Cổ Kình lập tức tái đi, ông ta siết chặt nắm tay phải lại, sau đó dùng sức đấm mạnh về phía trước, nhưng sức mạnh của ông ta căn bản không thể so được với của chủ nhân bút Đại Đạo, trong nháy mắt va chạm với luồng khí thế khổng lồ kia, ông ta đã bị đánh bật ra ngoài.



Ông ta vừa dừng lại thì thân thể đã nức toác, máu tươi chảy ròng ròng.



Mọi người đều ngẩn ra.



Nhìn thấy chủ nhân bút Đại Đạo còn muốn ra tay, Cơ Chiến ở bên vội ngăn: "Đạo huynh..."



Chủ nhân bút Đại Đạo ngừng lại, ông ta thản nhiên nhìn Thái Cổ Kình vẫn còn đang chấn kinh ở phía xa: "Thứ gì đâu không, ngươi thật sự nghĩ ông đây là thằng đầu đường xó chợ à?"



Thái Cổ Kình khiếp sợ nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, vốn dĩ ông ta tưởng người này như quan văn, không ngờ thực lực lại khủng bố như thế.



Thì ra tên này vẫn luôn giả heo ăn hổ!



Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Thái Cổ Kình, lần này ông ta thật sự đã nổi sát tâm, nhưng vẫn không ra tay. Ông ta rất tỉnh táo, kẻ thù của mình là tên khốn kia, không phải người này.



Trước mắt ông ta vẫn cần di tộc Thái Cổ trợ giúp!



Cơ Chiến nhìn về phía Thái Cổ Kình: "Kình tộc trưởng, Đạo huynh không phải là kẻ địch của chúng ta, huynh cần gì phải đối chọi gay gắt với huynh ấy?"



Thái Cổ Kình hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo, thi lễ: "Đạo huynh, vừa rồi là do ta đắc tội, xin hãy tha lỗi".



Ông ta cũng biết, kẻ địch hiện tại là Diệp Quân chứ không phải chủ nhân bút Đại Đạo.



Nếu đối phương không có thực lực thì mặc sức chèn ép ức hiếp, nhưng đối phương thật sự có thực lực thì phải sống hòa thuận thôi.



Nam tử hán đại trượng phu, cầm được thì buông được.



Chủ nhân bút Đại Đạo thản nhiên nhìn ông ta một cái, không nói gì.


Việc này cũng coi như là tạm cho qua.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.