Chương trước
Chương sau


Một ông lão xuất hiện tiếp đón hai người bọn họ.



Thiên Hợp hỏi: “Lão Lý, tộc trưởng của các ông có ở nhà không?"



Ông lão đáp: “Bẩm, tộc trưởng đang tiếp khách”.



Diệp Quân nghe vậy thì sa sầm mặt.



Chắc chắn là chủ nhân bút Đại Đạo đến rồi!



Trông Thiên Hợp cũng không vui vẻ được bao nhiêu, không ngờ người kia lại thật sự ra tay với di tộc Thái Cổ trước.



Ông lão ra chiều khó xử: “Thiên Hợp tộc trưởng...”



Bỗng một giọng nói vang lên trong đầu, ông ta vội nói: “Mời ngài vào”.



Rồi đưa Thiên Hợp và Diệp Quân biến mất.





Hai người họ xuất hiện trong một đại điện, nơi chủ nhân bút Đại Đạo đang ngồi sẵn, đang cười tủm tỉm nhìn Diệp Quân.



Ngồi ở vị trí cao nhất là tộc trưởng Thái Cổ Kình, kế bên còn có một thanh niên trẻ tuổi.



Thái Cổ Kình đứng dậy, cười nói: “Thiên Hợp huynh”.



Thiên Hợp đáp lễ: “Kình huynh”.



Thái Cổ Kình: “Hai vị, mời ngồi”.



Diệp Quân và Thiên Hợp ngồi đối diện chủ nhân bút Đại Đạo, chỉ thấy ông ta vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt như đã nắm tất cả trong tay.



Thái Cổ Kình đi thẳng vào vấn đề: “Vị đạo huynh này nói có thể giúp gia tộc ta giải trừ phong ấn trên Thái Cổ Thần Kinh”.



Thiên Hợp nhíu mày.



Thái Cổ Thần Kinh.



Nó là thần vật đứng đầu của tdc, cũng là một quyển thuật thần thông có tiếng là đứng đầu thế gian, thứ có sức mạnh kinh khủng nhất tộc. Sự xuống dốc của di tộc Thái Cổ cũng có liên quan đến nó.



Vì nó đã rơi vào trạng thái phong ấn sau khi vị tổ tiên thứ hai trong tộc qua đời, từ đó đến nay không tỉnh lại.



Cũng may di tộc Thái Cổ xây dựng được cơ đồ lớn nên mới kéo dài được tới bây giờ, bằng không thì đã bị nuốt sạch.



Mà bây giờ, chủ nhân bút Đại Đạo nói ông ta có thể giải phong ấn cho Thái Cổ Thần Kinh.



Thiên Hợp nghe xong thì tim như chìm xuống đáy biển. Ông ta biết nếu chủ nhân bút Đại Đạo nói thật thì di tộc Thái Cổ chắc chắn sẽ không từ chối cám dỗ này.



Thái Cổ Kình nói xong thì nhìn sang Thiên Hợp và Diệp Quân.



Ý nghĩ thế nào đã quá rõ ràng.



Nếu họ không thể đưa ra điều kiện tốt hơn thì di tộc Thái Cổ sẽ lựa chọn theo chủ nhân bút Đại Đạo.



Diệp Quân bỗng đứng dậy. chủ nhân bút Đại Đạo lập tức mở miệng: “Ranh con, đừng vội nói ngươi cũng giải được phong ấn”.



Hắn làm lơ ông ta, nói với Thái Cổ Kình: “Tiền bối, người nhà ta có thể...”



"Đệt bà!"



Chủ nhân bút Đại Đạo quát lên: “Người nhà ngươi giải được thì liên quan đếch gì đến ngươi? Ngươi quên mình không được gọi người à?"



Diệp Quân liếc sang: “Ông giãy lên làm gì?"



Chủ nhân bút Đại Đạo: “...”



Thái Cổ Kình tò mò: “Người nhà của công tử?"



Diệp Quân: “Phải”.



Thái Cổ Kình cười: “Ta từng nghe nói công tử đánh ngang tay với Cơ Chiến, ban đầu còn không tin, bây giờ thì nhận ra ta đã đánh giá thấp công tử. Ngưng tụ được thần thể Hư Chân đúng là không tầm thường”.



Bốn chữ ấy khiến thanh niên đứng cạnh ông ta nhìn sang Diệp Quân.



Trong ánh mắt có tò mò và kinh ngạc, càng nhiều hơn là chiến ý.


Chủ nhân bút Đại Đạo không có gì thay đổi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.