Chương trước
Chương sau
Diệp Quân không có ra tay, bởi vì Thiên Hợp đã xuất hiện ở trước mặt hắn, Thiên Hợp nhẹ nhàng vung tay, thiếu niên kia đã bị cuốn về chỗ cũ.





Thanh niên cầm trường thương trừng mắt nhìn Diệp Quân, hai mắt đỏ hoe: “Tộc trưởng, tại sao, tại sao phải cứu hắn?”



người phụ nữ áo trắng cũng nhìn chằm chằm Diệp Quân, khí tức trên người dâng trào, nếu không phải Thiên Hợp đứng ở đó, cô ta đã sớm ra tay.



Thiên Hợp thấp giọng thở dài: “Thiên Lâm, đây là lỗi của ta, ta đã đánh giá thấp Cơ Chiến...”



Thiên Lâm lắc đầu: “Tộc trưởng, ta không quan tâm nhưng chuyện này, ta nhất định phải giết hắn, cho dù có bị trục xuất khỏi nhà họ Thiên, ta cũng phải giết hắn...”



Nói xong hắn quay người biến mất ở nơi xa.



người phụ nữ áo trắng lạnh lùng liếc nhìn Diệp Quân, sau đó cũng xoay người rời đi.



Mà chung quanh, những cường giả nhà họ Thiên kia đều nhìn Diệp Quân với ánh mắt có chút không thiện ý.





Diệp Quân nhìn Thiên Hợp, nói: “Tiền bối, chuyện này là sao?”



Thiên Hợp quay người nhìn hắn: “Một trong bốn cường giả cảnh giới Giới Ngoại bảo vệ ngươi trước đó đã chết, người đó chính là phụ thân của bọn họ...”



Diệp Quân sững sờ tại chỗ.





"Đã chết..."



Diệp Quân ngạc nhiên nói: "Vị tiền bối đó..."



Thiên Hợp gật đầu: "Ngươi đừng nghĩ nhiều, chuyện lần này là lỗi của ta, do ta không xem trọng lời Vưu Liêm nói, nếu ban đầu ta để tâm hơn thì đã không bị đối phương cắn ngược mà không kịp trở tay như thế".



Diệp Quân trầm mặc, tâm tình phức tạp.



Thiên Hợp vỗ vỗ vai Diệp Quân, nói: "Trước hết ngươi cứ chữa thương đi đã".



Nói rồi, ông ta xoay người rời đi.



Diệp Quân khẽ thở dài.



Ở bên khác, Thiên Hợp tìm được cô gái mặc váy trắng khi trước, cô ta đang đứng ở đỉnh núi, khuôn mặt lạnh như băng.



Thiên Hợp khẽ than thở: "Nha đầu, việc này là lỗi của ta".



Cô gái áo trắng nói: "Tại sao lại dốc toàn lực để cứu hắn?"



Thiên Hợp nói: "Là ý của Vưu Liêm".



Cô gái áo trắng cau mày.



Thiên Hợp tiếp tục nói: "Cô ta là người được Tộc trưởng đời trước phái đến Đế quốc, là người của chúng ta, cô ta gửi thư cho ta bảo rằng phải bảo vệ thiếu niên này bằng bất cứ giá nào, ban đầu ta cũng nghi hoặc giống con vậy, nhưng sau khi nhìn thấy thiếu niên này, ta đã hiểu được tại sao Vưu Liêm lại nói như vậy. Thiếu niên này không hề đơn giản, tất nhiên quan trọng nhất là chủ nhân bút Đại Đạo kia không hề đơn giản".



Nói rồi, ông ta dừng một chút rồi mới tiếp lời: "Chủ nhân bút Đại Đạo kia là quốc sư mới đến của Đế quốc, người này không thuộc nền văn minh vũ trụ chúng ta, kiến thức sâu không lường được... Nha đầu, con cũng biết đó, bây giờ chúng ta với Đế quốc có thể nói là lưỡng bại câu thương, bởi vậy một thế lực của nền văn minh mới đến rất có thể phá vỡ được sự cân bằng này, mà Diệp công tử và chủ nhân bút Đại Đạo kia lại là tử địch, vậy nên..."



Cô gái áo trắng trầm mặc.



Thiên Hợp tiếp tục nói: "Ta cũng không biết rốt cuộc lai lịch của chủ nhân bút Đại Đạo và Diệp công tử kia ra sao, nhưng bây giờ xem ra hai người này đều rất đáng sợ, nếu chúng ta không cứu Diệp công tử, Đế quốc kia có chủ nhân bút Đại Đạo trợ giúp thì e là nhà họ Thiên cuối cùng sẽ bại trận..."



Cô gái áo trắng gật gật đầu: "Đại bá, ta biết rồi, bác không có tư tâm khác, bác cũng là vì nhà họ Thiên, ta và đệ đệ không hận bác".



Thiên Hợp khẽ thở dài.



Cô gái áo trắng lại nói: "Đại bá yên tâm, ta và đệ đệ sẽ không tìm hắn báo thù... Không có chuyện gì lớn hơn nhà họ Thiên".



Vẻ mặt của Thiên Hợp rất phức tạp.



Lúc này, một cái bóng mờ xuất hiện phía sau ông ta, bóng mờ nói: "Vưu Liêm đã trở về".

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.