Bữa tiệc kết thúc.
Trên đường Diệp Quân và Tần Tuyết đi về phủ Tổng Đốc, trong tay hắn cầm tài liệu vừa được phê duyệt.
Diệp Quân không nói gì.
Tần Tuyết cũng không nói gì.
Bầu trời đầy sao, đường phố vắng lặng.
Diệp Quân thầm nói: “Tháp gia, mồ hôi ta ướt đẫm rồi”.
Tiểu Tháp nói: “Đây là hiện tượng rất bình thường, không phải sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Là hiện tượng rất bình thường… Ngươi nói xem, một ngày nào đó vũ trụ Quan Huyên của ta cũng sẽ thế này sao?”
Tiểu Tháp không do dự nói: “Ừ”.
Diệp Quân gật đầu: “Quả thật”.
Tiểu Tháp nói: “Nơi có người thì sẽ có nhiều hiện tượng, cho dù có luật pháp nhưng mọi người cũng sẽ lách luật”.
Diệp Quân cười nói: “Ta biết, không sao, cứ từ từ, không nhất định phải làm đến mức hoàn hảo, dù sao cố gắng hết sức là được”.
Lúc này Tần Tuyết bỗng nói: “Chuyện tiếp theo cứ để ông nội ta xử lý đi”.
Diệp Quân nhìn Tần Tuyết: “Còn chuyện gì à?”
Tần Tuyết nhìn hắn: “Chẳng lẽ ngươi nghĩ như thế là thành công rồi sao?”
Diệp Quân sầm mặt: “Vẫn còn chuyện khác à?”
Tần Tuyết bình tĩnh nói: “Nếu phía trên không có người lên tiếng thì sẽ có rất nhiều phiền toái, nhưng nếu có người lên tiếng thì sẽ không có chuyện gì”.
Cô ta dừng lại, sau đó nói: “Nhiều khi như thế này, việc gì chỉ cần một câu thì có thể giải quyết sẽ không khó, không thể giải quyết, có chết cũng không giải quyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3386052/chuong-5822.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.