Chương trước
Chương sau
Cô gái nhìn chằm chằm Diệp Quân một lúc rồi nói: “Ta chưa từng nghe nói tới Thiếu chủ của nhà họ Dương nào cả”.

Diệp Quân nói: “Nơi đó cách nơi này rất xa”.

Cô gái hỏi: “Nhà họ Dương thuộc nền văn minh cấp bậc gì?”

Diệp Quân đáp: “Không thua kém đế quốc là bao”.

Cô gái nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt, không nói một lời.

Diệp Quân rất bình tĩnh, hắn đang nói thật.

Trong mắt người phụ nữ mang theo một áp lực vô hình, nhưng đương nhiên chút áp lực này chẳng có tác dụng gì với Diệp Quân cả.

Một lát sau, cô gái nói: “Chỗ ta không nuôi người rỗi việc”.

Diệp Quân cất lời: “Cô căn dặn đi”.

Cô gái nói: “Làm thị vệ của ta”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Cô gái xoay người: “Lui xuống đi”.

Diệp Quân xoay người rời đi.



Sau khi Diệp Quân đi, trong một góc tối bên cạnh có một giọng nói sâu kín vang lên: “Vì sao không giết hắn luôn?”

Cô gái hỏi: “Vì sao phải giết hắn?”

Giọng nói kia đáp: “E rằng tên này có mưu đồ gì đó”.

Cô gái nói: “Ngươi cảm thấy hắn là do người nhà họ Thiên phái tới à?”

Người kia cất lời: “Không phải là không có khả năng”.

Cô gái lắc đầu: “Hắn không phải người của nhà họ Thiên”.

Giọng nói kia thắc mắc: “Sao lại thế?”

Cô gái giải thích: “Hắn không sợ ta”.

Chủ nhân giọng nói kia hơi nghi ngờ.

Cô gái xoay người ngồi xuống, cô ta lấy một bức mật thư đóng kín ra xem một lúc, trong mắt lộ vẻ lo lắng: “Bệ hạ đã bắt đầu điều động phủ quân ở các đốc tỉnh, không chỉ thể còn muốn các đốc tỉnh gom góp vật tư mà không tiếc bất cứ giá nào… Xem ra tình hình của chiến trường Đế Tinh bên kia đã tới giai đoạn mấu chốt nhất”.

Người kia nói: “Người chỉ huy chiến trường Đế Tinh lần này là ai?”

Cô gái nói: “Thiên Thích của nhà họ Thiên”.

Người kia tỏ vẻ khiếp sợ: “Hắn sao!”

Cô gái gật đầu: “Tình báo nói rằng người này thuyết phục được di tộc Thái Cổ giúp đỡ, cũng vì thế nên tình hình trận chiến đã bắt đầu bất lợi với chúng ta…”

Sau đó, cô ta nhíu mày: “Trận chiến này liên quan đến số phận của đế quốc chúng ta, không thể chịu thua được”.

Người kia nói: “Bây giờ bệ hạ muốn cả nước dốc sức tham gia vào trận chiến này sao?”

Cô gái nói: “Phải, chúng ta phải giành được thần quặng Giới Ngoại kia, nếu không một khi nhà họ Thiên giành được, có thần quặng Giới Ngoại này, chưa đến mấy trăm năm, thực lực tổng thể của bọn họ đã vượt xa chúng ta. Khi đó, Đế Quốc của ta thậm chí sẽ không còn khả năng đánh trả. Nói ngược lại, nếu chúng ta giành được thần quặng Giới Ngoại kia, chúng ta cũng có thể vượt xa bọn họ… Hai bên đều không còn đường lui, chỉ có thể liều mạng”.

Người kia tỏ vẻ lo lắng: “Nhưng bây giờ di tộc Thái Cổ đã gia nhập nhà họ Thiên…”

Cô gái ngẩng đầu nhìn chân trời ngoài điện, nhẹ giọng nói: “Bệ hạ lo xa nghĩ rộng, chúng ta phải tin tưởng ngài ấy”.

Người kia chợt cất lời: “Mục đích cô giữ thiếu niên đó bên cạnh mình là gì?”

Cô gái đáp: “Đào tạo rồi đưa vào chiến trường Đế Tinh”.

Người kia: “…”



Cuối cùng, xích sắt trên tay chân Diệp Quan cũng được cởi ra, thực lực của hắn được phục hồi, nhưng hắn không chạy trốn, bây giờ chạy trốn cũng vô ích, không bằng đi theo cô gái kia tìm cơ hội xem có thể giết chết chủ nhân bút Đại Đạo hay không, để kết thúc ván cược này sớm hơn.

Trong khoảng thời gian này, hắn cũng đã bắt đầu hiểu rõ nơi đây.

Tỉnh Ung Nhung!

Đế quốc có 10008 tỉnh, mỗi tỉnh có dân số hàng trăm triệu người, cô gái đó là thống đốc tỉnh Ung Nhung, tên là Tang Hàn, một trong những thống đốc hiếm hoi không thừa kế vị trí từ thế hệ trước, dưới sự cai trị của cô ta, tỉnh Ung Dung đã trực tiếp nhảy từ vị trí đứng cuối lên tốp mười.

Thống đốc một tỉnh có quyền lực rất lớn, có thể quản lý quân sự và chính trị của một tỉnh, quan lớn một phương chân chính, quyền lực rất lớn.

Ý tưởng dùng tù nhân để khai thác mỏ là do cô gái này nghĩ ra...

Ngoài ra, hắn còn biết được hiện tại đế quốc đang có chiến tranh với nhà họ Thiên, hắn không hiểu lắm về nhà họ Thiên này, chỉ biết đây là một gia tộc đáng sợ, căn bản không hề yếu hơn đế quốc một chút nào, hai bên đang chiến đâu rất căng thẳng.

Diệp Quân hơi lúng túng.

Bởi vì nền văn minh ở nơi này thực sự hơi tiên tiến, nếu không có sự giúp đỡ của cha và cô cô, hắn gần như không thể thu phục được thế lực này.

Hắn không thể thu phục được dù chỉ một tỉnh, càng khỏi nói tới toàn bộ đế quốc.

Đương nhiên, chắc chắn chủ nhân bút Đại Đạo cũng không thể làm được.

Cha đưa hắn và chủ nhân bút Đại Đạo vào đây, còn đặt ra hạn chế, chẳng khác nào bảo hai người họ đi lên từ hai bàn tay trắng.

Ầy!

Diệp Quân lấy lệnh bài của người đàn ông phản bội kia ra, đương nhiên bây giờ hắn không dám tiếp xúc với những người tạo phản đó, bây giờ hắn chỉ có thể khiêm tốn, không thể để cô gái kia nghi ngờ hắn, nếu không chắc chắn cô gái kia sẽ thẳng tay giết chết hắn!

Mọi thứ đều phải cẩn thận, không được lơ là.

Hôm nay, cuối cùng Diệp Quân cũng có nhiệm vụ là ra ngoài cùng với Tang Hàn, hắn cũng không biết Tang Hàn muốn đi đâu, nhưng cũng không thể hỏi.

Nhưng lần này Tang Hàn chỉ dẫn theo một mình hắn.

Cô ta nhìn hắn, không nói gì.

Rõ ràng là vẫn còn bất mãn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.