Chương trước
Chương sau
Diệp Quân gật đầu: “Đế quốc không nhân ái, chi bằng diệt đi.”

Người đàn ông rõ ràng hơi kích động: “Đúng thế đúng thế, không ngờ huynh đài cũng có suy nghĩ này, đáng tiếc, giờ ta suy bại đến mức này, không thể kéo huynh đài vào băng đảng được…”

Quả nhiên có băng nhóm!

Trong lòng Diệp Quân khẽ động, bĩnh tính nói: “Huynh đài cũng đừng nản chí, trời không tuyệt đường người, chúng ta có thể đi ra được thôi.”

Người đàn ông lắc đầu: “Khó, cực kì khó.”

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn chân trời: “Không có gì, chung quy sẽ có cơ hội.”

Người đàn ông khẽ thở dài.

Bị bắt tới đây, thật ra y đã tuyệt vọng rồi.

Y biết, cả đời này không thể rời khỏi đây, có điều, y cũng không đập tan niềm vui của Diệp Quân.

Diệp Quân quay đầu nhìn chủ nhân bút Đại Đạo nơi xa, chủ nhân bút Đại Đạo ngẩng đầu nhìn trời, không biết đang nghĩ gì.

Diệp Quân nói: “Chủ nhân bút Đại Đạo, hỏi ông một vấn đề.”

Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Cút.”

Diệp Quân bảo: “Ta có cách rời đi.”

Chủ nhân bút Đại Đạo quay đầu nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Thật đó.”

Chủ nhân bút Đại Đạo bảo: “Nói.”

Ông ta biết, tên khốn này có nhiều mưu mô lắm, có khả năng thật sự có cách rời đi được.



Diệp Quân bảo: “Ta không nói cho ông đâu.”

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, như ước gì ăn sống được hắn.

Diệp Quân nở nụ cười, có thể khiến tên chết tiệt này tức bực, hắn rất vui vẻ.

Mẹ nó!

Rơi vào kết cục như bây giờ, đều là do tên chết tiệt này làm hại.

Nếu không, hắn từ từ phát triển, không bao lâu nữa, cảnh giới Ngoại Giới gì đó, cũng là con kiến thôi.

Tên chết tiệt này hại hắn ngày nào cũng bị đối phó cả…

Chủ nhân bút Đại Đạo bỗng cười: “Diệp Quân, ta biết, cậu hận ta, nhưng ta nói cho cậu hay, nhìn từ góc độ nào đó, cậu nên cảm ơn ta đấy.”

Diệp Quân nói: “Phải không?”

Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Thật ra, ta và cậu đều gặp phải tình huống giống nhau, nhưng cậu sẽ không biết tình huống này là gì, cái tên phản đồ nhà cậu.”

Diệp Quân nói: “Đừng ra vẻ uyên thâm, hai ta đều là người đáng thương thôi.”

Chủ nhân bút Đại Đạo quay đầu nhìn Diệp Quân, cau mày.

Diệp Quân nói: “Tới cả ông cũng không biết đây là nền văn minh đế quốc?”

Chủ nhân bút Đại Đạo ngẩng đầu nhìn chỗ sâu trong trời sao: “Cậu thật sự cho rằng ta toàn trí, biết mọi thứ à?”

Diệp Quân im lặng.

Chủ nhân bút Đại Đạo cười: “Cha cậu cố ý đưa hai ta tới nền văn minh vũ trụ mà cả ta cũng không biết, không phải là muốn công bằng tuyệt đối sao? Còn bây giờ, nền văn minh đế quốc gì này là bàn cờ của chúng ta, phản đồ, cậu nghĩ ra cách chơi ván cờ này với ta chưa?”

Diệp Quân nhìn chủ nhân bút Đại Đạo: “Ông hù dọa ta ư?”

Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: “Cậu thật sự cho rằng ta đối phó với cậu à?”

Diệp Quân nở nụ cười: “Đừng nói tới cái này nữa, để chúng ta xem, ai rời khỏi nơi quỷ quái này trước.”

Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Được thôi!”

Không bao lâu, mọi người lại tiếp tục làm việc.

Làm ngày làm đêm!

Còn Diệp Quân và chủ nhân bút Đại Đạo đều không ngờ, một lần làm này bọn họ làm tới tận mười năm, trong mười năm ấy, hai người đều không có các nào rời đi được.

Hai người cũng không ngờ, thật sự phải đào mỏ ở nơi quỷ quái này tận mười năm…

Trong mười năm này, hai người từ lúc bắt đầu nói móc nhau mỗi ngày, đến cuối cùng khi gặp nhau chỉ còn im lặng, sau đó cuối cùng lại bắt đầu cùng nhau trao đổi…

Nhưng vẫn không có cơ hội nào.

Thực lực bị đè ép tuyệt đối, mưu trí gì đó cũng chỉ là mây bay!

Có điều, ngày này, cuối cùng Diệp Quân cũng đợi được cơ hội.

Ngày này, mọi người đào mỏ đều dừng lại, còn những người giám sát trong tối cũng dồn dập đi ra khỏi bóng tối, bọn họ cung kính đứng ở hai bên đường, như đợi gì đó.

Mọi người đều im lặng.

Chẳng mấy chốc, một luồng tinh quang đột nhiên truyền từ chỗ sâu trong tinh hà tới, tiếp đó, một đám người đáp xuống bệ tròn được xây dựng tạm thời cách đó không xa.

Dẫn đầu là một cô gái, cô gái mặc đồ đen, vẻ mặt lạnh lùng, trong mắt có một cảm giác áp bức vô hình.

Sau cô ta, còn có mười hai cường giả đỉnh cấp mặc giáp đen đứng đó.

Khi nhìn thấy cô gái này, Diệp Quân vội thay đồ, không chỉ thế, còn dùng pháp lực rửa sạch từ đầu đến chân cho mình một lượt, mà hắn vừa trang hoàng xong… Đã lập tức nổi bật giữa đám đông ngay!

Chủ nhân bút Đại Đạo ở một bên thấy một loạt thao tác này của Diệp Quân, lập tức cau mày, tên khốn này làm gì đó?

Lúc này, mọi người xung quanh đồng loạt quỳ xuống.

Nhưng Diệp Quân không quỳ.

Hắn cứ nhìn cô gái đó như vậy.

Những thị vệ của quặng mỏ này lập tức nhìn hắn chằm chằm, trong mắt họ, Diệp Quân đã là người chết rồi.

Chủ nhân bút Đại Đạo cười khẩy, thằng nhóc này đúng là đi tìm đường chết.

Trên bục, ánh mắt cô gái kia bỗng rơi xuống người Diệp Quân, cô ta nhìn Diệp Quân: “Vì sao không quỳ?”

“A!”

Diệp Quân kinh ngạc hô một tiếng, sau đó hơi ‘căng thẳng’ nói: “Cô… Dáng vẻ cô nương đẹp quá, ta, ta chưa thấy ai đẹp như vậy…”

Mọi người: “…”

Chủ nhân bút Đại Đạo: “…”

Cô gái nhìn hắn chằm chằm, một lúc sau, nói: “Ngươi đi theo ta.”

“Vãi!”

Chủ nhân bút Đại Đạo khó tin nhìn Diệp Quân đi xa…

Mẹ nó!

Thế cũng được ư?

Mẹ kiếp…

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.