Chương trước
Chương sau
Trong lúc hai người đang nói chuyện quên cả trời đất, trận đại chiến bên kia vẫn tiếp tục.

Diệp Thanh Thanh sử dụng Chân Hỏa, đường kiếm tung ra càng lúc càng tàn nhẫn khiến giới vực tan nát. Sức mạnh cấm chế không chịu nổi sức ép đến từ bà và Chủ nhân bút đại đạo nhưng đại điện kia vẫn sừng sững đứng đó, không hề suy suyển.

Diệp Quân không khỏi có chút lo lắng.

Vì Cựu Thần vẫn còn ở trong đó.

Nhưng trực giác hắn nói rằng y không sao.

Hắn đã thử dùng thần thức đi thăm dò, khổ nỗi còn chưa mon men đến gần đã biến mất.

Nên thật sự không biết bên trong đang xảy ra những gì.

Chợt nhận ra vị đại ca Cựu Thần này khá là bí ẩn, lòng hiếu kỳ của hắn bị khơi dậy.

Trầm tư một hồi, hắn lại nhìn sang trận đại chiến. Khu vực đó đã bị bao trùm trong kiếm quang, không cho phép thần thức nào lại gần.

Toại Cổ Kim cũng nhíu mày nhìn đại điện với vẻ khó hiểu.

Cô ta có biết chút ít về Cựu Thần, nhưng bây giờ mới ngẫm ra đối phương không hề đơn giản.



Rồi cô ta cũng quay lại theo dõi trận đại chiến.

Ruỳnh!

Chỉ thấy kiếm quang ở khu vực đó vỡ nát, Diệp Thanh Thanh và Chủ nhân bút đại đạo cùng lui lại hơn nghìn trường. Kiếm ý và sức mạnh ý chí đại đạo ùa ra bốn phía như sóng triều.

Diệp Thanh Thanh dừng lại, kiếm ý ngập tràn bọc quanh thân.

Bên kia, ánh mắt Chủ nhân bút đại đạo tối đi.

Ông ta vung tay, đẩy lùi hàng loạt kiếm ý trong nháy mắt.

Thấy trên tay phải mình có vết kiếm, ông ta lại phẩy phẩn một cái làm chúng biến mất: “Diệp Thanh Thanh, ngươi không làm gì được ta, có còn muốn đánh không?"

Diệp Thanh Thanh: “Đánh chứ, để ta đi mượn kiếm trước”.

Chủ nhân bút đại đạo tái mặt, lại nghe bà ấy nói: “Giỡn thôi”.

Chủ nhân bút đại đạo cạn lời.

Ban nãy nghe mà sợ thật sự.

Nếu người này thật sự đi mượn kiếm thì ông ta sẽ gặp nguy.

Giao thủ một phen, Diệp Thanh Thanh cũng biết mình không giết được Chủ nhân bút đại đạo.

Bỗng An Ninh Tịnh nãy giờ vẫn im lặng lại bước ra.

Chủ nhân bút đại đạo lại biến sắc: “An cô nương à, cô là người biết phải trái mà. Ta ở đây nhưng chưa từng đụng gì đến thằng nhóc kia cả”.

An Ninh Tịnh chỉ nói: “Chỉ là muốn đánh ngươi thôi”.

Dứt lời thì biến mất.

Xoẹt!

Tiếng xé rách vang lên khi một thanh trường thương thoắt cái đã lao tới trước mặt Chủ nhân bút đại đạo.

Khiến ai nấy đều hãi hùng.

Đặc biệt là nhóm Phạn Thiên.

Cảnh giới gì thế này??

Mạc Sơn Hà đứng gần Diệp Quân thấy cảnh này cũng kinh ngạc.

Vãi!

Cao thủ đâu ra nhiều dữ?

Điên hết rồi à?

Chủ nhân bút đại đạo thấy An Ninh Tịnh ra tay thì giật mình, vội siết tay phải lại rồi tung ra cú đấm với quyền ý và quyền mang ngùn ngụt.

Ông ta làm sao dám xem thường người này cho được.

Ầm!

Mũi thương va chạm với nắm đấm, sức mạnh khổng lồ bùng nổ đập vỡ quyền ý và quyền mang khiến chủ nhân bút đại đạo lùi bước. Ông ta vừa dừng lại thì thấy cây thương lại đánh tới với uy lực tăng vọt, thương thế khiến người nghẹt thở.

Đây là thương đạo.

Ở mức độ cực hạn.

Chủ nhân bút đại đạo đanh mặt, siết tay gọi ra một mảng phù văn đại đạo quay quanh mình, khôi phục giới vực lại như trước.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.