Chương trước
Chương sau
Thấy những người đó, Diệp Quân nhất thời ngạc nhiên, hắn quay đầu nhìn Toại Cổ Kim: “Cô chưa từng bàn bạc với ta.”

Toại Cổ Kim nói: “Ngươi không gánh nổi, cũng không nên gánh, vả lại, chủ nhân bút Đại Đạo cũng có thể gọi người, tại sao ngươi lại không thể gọi người chứ? Dù không gọi đám người cô cô của ngươi, nhưng cũng cũng phải gọi những trưởng bối khác trong nhà chứ, chắc là không có vấn đề gì nhỉ?”

Diệp Quân lắc đầu cười một tiếng: “Được thôi!”

Khi thấy những người đó xuất hiện, nụ cười trên mặt chủ nhân bút Đại Đạo cứng đờ ra.

Mẹ kiếp!

Ông ta không ngờ rằng Toại Cổ Kim lại đi thông báo với những người này!

Thảo nào lại không sợ!

Mọi người xung quanh nhìn những người này với ánh mắt nghi ngờ, bọn họ phát hiện rằng, cảnh giới của những người này đều không lộ rõ, trông rất quỷ dị.

Lúc này, Đạo Tiêu đột nhiên nhìn Tiểu Bạch trên bả vai Nhị Nha, ánh mắt ông ta nóng rực: “Đây là Linh Tổ... hơn nữa còn là một Linh Tổ không giới hạn.”

Không giới hạn!

Chính là loại Linh Tổ linh khí không giới hạn chỉ có trong truyền thuyết.

Linh Tổ không giới hạn nghĩa là thế nào chứ?

Tất cả mọi người đều hiểu!

Ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người Tiểu Bạch, đôi mắt không giấu được khát vọng và tham lam.

Đến cả Phạn Thiên cũng lộ ra sự tham lam trong ánh mắt.

Loại Linh Tổ này có thể thấy chứ không thể có được!



Mọi người đều đang tính kế làm sao để giành được Linh Tổ này.

“Này, Tiểu Quân Tử!”

Ngay lúc này, ở phía chân trời, giọng của Nhị Nha đột nhiên vang lên.

Diệp Quân: “...”

Nhị Nha nhìn Diệp Quân, cười nói: “Đã lâu không gặp!”

Trên bả vai cô bé, Tiểu Bạch giơ móng vuốt nhỏ về phía Diệp Quân như đang chào hỏi.

Diệp Quân cười nói: “Nhị Nha, Tiểu Bạch, đã lâu không gặp.”

Nói xong, hắn nhìn về phía An Nam Tịnh bên cạnh Nhị Nha và Tiểu Bạch, cung kính hành lễ: “An tiền bối.”

Theo xưng hô thì nên gọi là bà, nhưng gọi như vậy không được hay cho lắm nên cứ trực tiếp gọi tiền bối đi.

An Nam Tịnh nhìn Diệp Quân, sau đó, ánh mắt bà ấy dừng lại trên người Toại Cổ Kim.

Chỉ cần liếc mắt một cái, Toại Cổ Kim đã cảm thấy rùng mình, nhưng cô ta vẫn rất bình tĩnh.

An Nam Tịnh thu lại ánh mắt, quay đầu nhìn ba người Diệp Thanh Thanh, Diệp Thanh Thanh cũng nhìn bà ấy, không nói gì.

Hai bên chưa bao giờ giải quyết xong xuôi!

Mộ Niệm Niệm thản nhiên cười: “An cô nương, đã lâu không gặp.”

An Nam Tịnh khẽ gật đầu, coi như chào hỏi.

Diệp Thanh Thanh nhìn Diệp Quân cách đó không xa, thấy Diệp Quân nhìn mình, vẻ mặt Diệp Quân nhất thời thay đổi, hắn thật sự rất sợ Thanh Thanh cô cô.

Diệp Thanh Thanh nhìn Diệp Quân, sau đó nhìn Toại Cổ Kim bên cạnh hắn, Diệp Thanh Thanh nhìn Toại Cổ Kim, nói: “Được lắm, lại có thêm một đứa cháu dâu rồi.”

Diệp Quân: “...”

Toại Cổ Kim nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Diệp Thanh Thanh quay đầu nhìn chủ nhân bút Đại Đạo: “Đại Đạo chó, đã lâu không gặp.”

Vẻ mặt chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên tối sầm lại: “Diệp Thanh Thanh, ngươi nói năng ý tứ chút được không?”

Diệp Thanh Thanh nói: “Được thôi, Đại Đạo chó.”

Mọi người: “...”

Chủ nhân bút Đại Đạo không quan tâm tới bà ấy nữa, vì ông ta biết, cãi vã với người phụ nữ này thì chỉ có đường thua.

Diệp Thanh Thanh nhìn những cường giả cấp cao sau lưng chủ nhân bút Đại Đạo: “Đại Đạo chó, ta nói này, ngươi có thôi đi không? Ngươi đã làm chuyện này từ thời ca ca ta tới bây giờ rồi, ngươi không thấy mệt sao?”

Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: “Cách mạng chưa thành công, ta sao có thể mệt?”

Diệp Thanh Thanh giơ ngón cái: “Đại Đạo chó, ngươi thật là kiên nhẫn.”

Vẻ mặt chủ nhân bút Đại Đạo đen như than.

Thấy tòa đại điện bên cạnh Diệp Thanh Thanh, ông ta nhíu mày.

Diệp Thanh Thanh cũng nhìn tòa đại điện, bà ấy nheo mắt, kiếm trong tay hơi run lên.

Chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên cười nói: “Ta không ngờ Toại cô nương này lại gọi các người tới đây, nhưng mà các người tới hình như cũng vô ích.”

Diệp Thanh Thanh đột nhiên biến mất.

Vèo!

Một luồng kiếm quang đột nhiên chém thẳng vào chủ nhân bút Đại Đạo.

Một nhát kiếm này vừa chém xuống, thời không trong sân đột nhiên cũng bị vỡ ra.

Hơn nữa nó còn bị xé nát một cách dễ dàng.

Chủ nhân bút Đại Đạo phất tay áo, sức mạnh Đại Đạo ngút trời xông ra, nháy mắt đã ngăn được một nhát kiếm này của Diệp Thanh Thanh.

Diệp Thanh Thanh lại nâng kiếm lên chém thêm một nhát nữa.

Phanh!

Sức mạnh Đại Đạo trước mặt chủ nhân bút Đại Đạo lập tức vỡ tan!

Mà ngay lúc này, chủ nhân bút Đại Đạo lại đưa tay đấm ra một quyền.

Phanh!

Kiếm quang lập tức bị đấm tới mức lõm vào, những không vỡ ra.

Chủ nhân bút Đại Đạo lại bước lên phía trước một bước, rồi lại đấm ra một quyền, dường như cùng lúc đó, Diệp Thanh Thanh cũng chém xuống một nhát kiếm.

Rầm!

Quyền mang và kiếm mang vừa mới tiếp xúc, thời không ở chỗ hai người lập tức sụp đổ, biến thành một khoảng không màu đen.

Thấy cảnh này, mọi người trong sân đều kích động.

Trong khu vực thời không đã sụp đổ kia, chủ nhân bút Đại Đạo và Diệp Thanh Thanh nhìn nhau, Diệp Thanh Thanh tay cầm trường kiếm, mặc váy màu xanh, trông vừa lạnh lùng vừa tao nhã.

Ánh mắt bà ấy tràn ngập sát khí.

Chủ nhân bút Đại Đạo nhẹ nhàng phất tay, kiếm ý còn lại trước mặt ông ta đột nhiên bị đẩy ra, cười nói: “Diệp Thanh Thanh, thực lực có tiến bộ rồi nhỉ!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.