Chương trước
Chương sau
Diệp Quân hỏi lại: “Thân xác Đạo Hư?"

Mạc Sơn Hà: “Sau khi đến Phá Hư thì có thể tạo cái nên, nghĩa là trữ thân thể trong thời không hư ảo. Thân xác này rất bền vì được nhiều tầng thời không bảo vệ, nhưng làm ra nó không hề dễ, lại tiêu tốn lượng tài nguyên khổng lồ. Thế lực tầm thường sẽ không chịu nổi”.

Diệp Quân cười cười: “Ra là vậy, hôm nay được mở mang kiến thức rồi”.

Mạc Sơn Hà nhìn Quốc sư: “Nhưng mà gã hẳn là vẫn còn giấu chiêu”.

Diệp Quân nhìn theo, chỉ thấy gã tuy đã mất thân xác Đạo Hư nhưng vẫn bình chân như vại.

Quyền ý của Tập Tiêu đã thay đổi long trời lở đất.

Cảnh giới Phá Hư cũng chia mạnh yếu, hai người này đều là hàng thật giá thật.

Tập Tiêu hít vào một hơi, hồ hởi la lên: “Đã lắm!"

Quốc sư cũng cười: “Đúng là đã đời”.

Tập Tiêu siết nắm tay lại, thả ra hàng loạt quyền ý khắp giới vực. Chúng lan tràn như hồng thủy với tâm điểm là y.

Quyền ý vô tận tràn vào cơ thể Tập Tiêu, khiến khí tức y lại tăng vọt.

Mạc Sơn Hà: “Sắp phân thắng bại rồi”.

Diệp Quân nhìn Tập Tiêu không chớp mắt.

Quốc sư nhắm mắt lại, hai tay mở rộng ra. Gần triệu chùm tia sáng mang theo phù văn vàng chóe giáng xuống từ trên cao.

Mạc Sơn Hà cả kinh: “Gã... gã đang mượn đạo pháp từ chư thời!"

Diệp Quân hỏi lại: “Chư thời?"

Mạc Sơn Hà liếc sang: “Sao huynh không biết gì hết vậy?"

Diệp Quân chỉ biết lắc đầu cười trừ. Hắn đọc nhiều sách của Vũ Trụ Chủ rồi, nhưng không phải cái gì trong sách cũng có.

Toại Cổ Kim vẫn luôn im lặng bỗng lên tiếng: “Chư thời là các thời đại của Vũ Trụ Chủ, tổng cộng có chín nền văn minh từ khi nó ra đời. Mạnh nhất là thời đại Giới Ngoại của vị kỳ nhân kia”.

Cô ta nhìn Quốc sư: “Gã đang mượn đại đạo và pháp tắc từ chín thời đại này, nghĩa là gã đang đi ngược thời không Tuế Nguyệt, thu phục đại đạo và pháp tắc từ chúng. Chỉ có ai tu luyện Phá Bích Kinh mới làm được”.

Mạc Sơn Hà cười: “Vợ của huynh biết còn nhiều hơn huynh đấy!"

Toại Cổ Kim nhíu mày nhìn sang nhưng không giải thích gì.

Diệp Quân cười ha hả: “Đúng là cô ấy thông tuệ hơn ta”.

Hắn nhìn hai người đang chiến đấu bên kia: “Hai người thấy ai sẽ thắng”.

Mạc Sơn Hà lắc đầu: “Khó mà nói, nhưng chắc chắn một điều rằng đây không định sinh tử mà là phân thắng bại”.

Diệp Quân gật gù, cảm thấy đây mới là lúc bọn họ dùng đến lá bài tẩy của mình.

Chỉ thấy Tập Tiêu vọt tới, tung ra cú đấm với quyền mang như gió lốc về phía Quốc sư.

Quốc sư chỉ ấn tay xuống, điều khiển những chùm sáng đại đạo phát nổ.

Ruỳnh!

Sóng xung kích lan tràn khắp giới vực, uy lực khủng khiếp đến nỗi Diệp Quân phải đanh mặt khi rơi vào cảnh đứng mũi chịu sào.

Hắn đang muốn dùng kiếm thế thì thấy Toại Cổ Kim vung tay, tạo ra một lá chắn trước mặt cả hai, chặn lại sóng xung kích.

Diệp Quân nhìn sang, thấy cô ta vẫn không tỏ cảm xúc gì.

Bên kia, hai loại sức mạnh điên cuồng cắn xé nhau làm sóng xung kích nổ ra từng đợt. Không biết qua bao lâu sau, khu vực đó mới trở về an tĩnh.

Quốc sư và Tập Tiêu đồng thời xuất hiện trong tầm mắt người khác.

Thân thể cả hai đều đã biến mất, chỉ còn linh hồn hư ảo.

Ngang tài ngang sức!

Quốc sư cười khẽ: “Lợi hại”.

Tập Tiêu nhìn lại: “Ngươi cũng vậy”.

Quốc sư lắc đầu: “Sức mạnh ngươi chưa khôi phục lại hoàn toàn, không thì ta đã thất bại”.

Tập Tiêu không đáp mà quay sang nói với Diệp Quân: “Ta giúp ngươi đánh rồi đấy, bây giờ chúng ta không nợ gì nữa”.

Rồi xoay gót rời đi.

"Tính chạy à?"

Bỗng Đạo Tiêu từ mạch Đạo Thương cười phá lên: “Ta đã nói ngươi đừng nhúng tay vào, ngươi nhất quyết làm trái, bây giờ muốn đi thì muộn rồi đấy!"

Ông ta dùng thần thức bao trùm lấy Tập Tiêu, thả ra sức mạnh khổng lồ lao tới.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.