Chương trước
Chương sau
“Nhảm nhí!”

Tất nhiên Diệp Quân không tin tên này, gã giống như là loại xảo trá nham hiểm.

Người đàn ông mặc cẩm bào cười hi hi, cũng không nói gì.

Tên này ở lại đây đương nhiên là có nguyên nhân.

Vừa rồi gã vẫn luôn suy nghĩ một chuyện, chính là tại sao thanh kiếm trong tay Diệp Quân lại có thể không đếm xỉa đến sức mạnh của pháp tắc trong đạo Thương Đồ đó?

Nó không chỉ bị xem thường mà còn có thể bị phá vỡ!

Gã đã tính toán rồi, thực lực Diệp Quân rất mạnh, rất, rất mạnh, nhưng với thực lực hiện tại của Diệp Quân, tuyệt đối không có khả năng chống lại sức mạnh pháp tắc mà kỳ nhân kia lưu lại.

Nhưng thanh kiếm đó có thể!

Điều này có ý nghĩa là gì?

Rất đơn giản!

Chủ nhân rèn ra thanh kiếm này không hề yếu hơn chủ nhân của sức mạnh pháp tắc.

Chủ nhân của sức mạnh pháp tắc là ai?

Chính là kỳ nhân năm đó!

Kỳ nhân đó đáng sợ đến mức nào?

Chẳng lẽ còn có người khủng bố hơn người đàn ông đó sao?

Nghĩ tới đây, người đàn ông mặc cẩm bào đã có chút sợ hãi, không dám suy nghĩ tiếp.

Gã ở lại vì muốn đánh cược.

Đương nhiên, cũng muốn cố gắng hết sức, không muốn quá quyết liệt, dù sao nếu không có vị kiếm tu trẻ tuổi này, đời này gã vĩnh viễn không có khả năng ra ngoài.

Nếu như hiện tại trực tiếp vỗ mông chạy lấy người, lương tâm của gã cũng không cho phép, nhưng nếu sau khi gã cố hết sức giúp đỡ lại phát hiện Diệp Quân vẫn không thể đánh bại đối thủ, vậy gã vẫn sẽ lựa chọn rời đi, nhưng đến lúc đó, gã đã không thẹn với lương tâm nữa.

Làm người không thể quá lương thiện, nhưng cũng không thể không có một chút lương tâm nào!

Ầm!

Đúng lúc này, từ xa đột nhiên truyền đến một tiếng động lớn, sau đó, từng tia kim quang rực rỡ từ xa bắn ra, quyền ý mạnh mẽ hòa cùng kim quang điên cuồng lan tràn ra xung quanh, mọi người đều chống cự.

Diệp Quân vung tay áo lên, toàn bộ sức mạnh còn sót lại khếch tan đến trước mặt hắn đều bị chặn lại.

Toại Cổ Kim liếc mắt nhìn Diệp Quân: “Thực lực tăng lên rất nhiều rồi nhỉ”.

Diệp Quân cười nói: “Phải cám ơn cô đã tranh thủ thời gian cho ta”.

Toại Cổ Kim không nói gì.

Diệp Quân nói: “Lần sau ta sẽ không nói cám ơn nữa, quá xa lạ”.

Toại Cổ Kim nói: “Tính tình vẫn như cũ, không biết thay đổi gì cả”.

Diệp Quân mỉm cười, hắn ngẩng đầu nhìn chân trời: “Chủ nhân bút Đại Đạo ở đâu?”

Toại Cổ Kim bình tĩnh nói: “Đang cố nhịn để phóng đại chiêu”.

Diệp Quân cau mày.

Hắn biết Toại Cổ Kim không hề nói đùa với hắn.

Diệp Quân nhìn về phương xa, đúng lúc này, Tập Tiêu đó đột nhiên nhảy lên, sau đó lao thẳng vào quốc sư giống như một ngôi sao băng.

Thân thể y dần dần trở nên hư ảo, nhưng sức mạnh lại càng ngày càng đáng sợ...

Kẻ phá hư!

Đối mặt với sự va chạm kinh hoàng của Tập Tiêu, vẻ mặt quốc sư lại rất bình tĩnh, ông ta chỉ tay ra, hàng ngàn phù văn đột nhiên tuôn ra từ đầu ngón tay, sau đó ngưng tụ thành một nắm đấm phù văn, hung hăng đấm về phía Tập Tiêu vang lên ầm một tiếng.

Keng!

Khung cảnh như dừng lại!

Nắm đấm tay phải của Tập Tiêu mang theo hàng nghìn vạn hàng ngàn quyền mang hung hăng cản lại nắm đấm phù văn đó, sức mạnh của hai người xung đột với nhau, từng đạo tàn dư sức mạnh khủng khiếp rung chuyển dữ dội bắn ra bốn phía xung quanh, người của tộc Qua Nhung và tộc Ám Linh đã tránh xa khỏi nơi này , bởi vì sức mạnh do hai người bạo phát ra càng ngày càng mạnh, bọn họ không thể chịu đựng được nữa.

Thực sự là ván cờ cao siêu!

Kẻ phá hư bị choáng ngợp tại nơi đây.

Đạo Tiêu nhìn chằm chằm vào Tập Tiêu cau mày thật sâu” “Người này rốt cuộc là ai?”

Bên cạnh ông ta, Phạn Thiên bình tĩnh nói: “Người có thể được sư tổ bắt thì sao có thể là kẻ bình thường?”

Đạo Tiêu gật đầu, ông ta đột nhiên quay đầu nhìn về phía bên cạnh của Đạo Tàng Thiên, lúc này sắc mặt Đạo Tàng Thiên âm trầm đến đáng sợ.

Đạo Tiêu cau mày: “Thắng hay thua một trận chiến có ý nghĩa gì? Trên con đường Đại Đạo ai có thể thắng mãi mãi? Nếu không thể chấp nhận thất bại của chính mình, con đường võ đạo của ngươi cũng chỉ đến đây mà thôi”.

Lời này có chút gay gắt, sắc mặt Đạo Tàng Thiên đột nhiên thay đổi, y nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái: “Ông nội dạy bảo rất đúng, cháu trai đã hiểu”.

Đạo Tiêu gật đầu.

Đạo Tàng Thiên ngẩng đầu nhìn Diệp Quân ở phía xa, y cười lạnh một tiếng, trên thế đạo này, thứ dùng để so sánh không phải năng lực cá nhân, mà là gia thế, bối cảnh.

Diệp Quân ngươi cho dù đánh nhau giỏi thì như thế nào, vẫn chỉ là là văn minh cấp thấp!

Bản thân ta có thể thua một trăm lần, bởi vì một trăm lần đều có dòng họ Đạo Thương ủng hộ, mà Diệp Quân ngươi chỉ cần thua một lần là sẽ không bao giờ có cơ hội nữa.

Nghĩ tới đây, y lập tức cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

Keng!

Đúng lúc này, từ xa đột nhiên truyền đến một tiếng động chói tai, chỉ thấy Tập Tiêu và vị quốc sư đó đồng thời vội vàng lùi về sau, xa mấy ngàn trượng rồi hai người mới dừng lại, khu vực bọn họ đang đứng còn có vô số sức mạnh tàn dư đang tàn sát bừa bãi tạo thành một cơn lốc xoáy kinh hoàng.

Diệp Quân nhìn xung quanh, sức mạnh của hai người vô cùng đáng sợ, trước mắt có thể nói là đệ nhất ở trong chủ vũ trụ, nhưng mà sức mạnh của hai người lại không thể tạo ra một chút tổn hại nào cho mảnh thời không này!

Nơi này vững chắc lạ thường!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.