Chương trước
Chương sau
Giành người!

Nghe đối phương nói thế, Diệp Quân hơi ngạc nhiên, sau đó bật cười.

Mạc Cẩn nhìn Diệp Quân, vẫn nở nụ cười cực kỳ ung dung: “Diệp viện trưởng cười cái gì?”

Diệp Quân cười nói: “Ta vui”.

Mạc Cẩn hơi ngờ vực.

Diệp Quân nói: “Có người đến giành học sinh của ta, chứng tỏ hắn rất giỏi, chẳng phải thế sao?”

Mạc Cẩn nhìn Diệp Quân trước mặt, hơi ngạc nhiên, cô ta nghĩ cô ta giành người như thế Diệp viện trưởng trước mặt này sẽ tức giận, nhưng cô ta không ngờ đối phương không những không có giận mà cũng vui.

Diệp Quân lại nói: “Nhưng ta không thể quyết định chuyện này, phải xem Chu Trần thế nào”.

Hắn vừa dứt lời, Chu Trần từ đằng xa đi đến.

Diệp Quân nhìn Chu Trần đi đến, cười nói: “Học viện Đế Quốc muốn giữ ngươi lại đây, ý ngươi thế nào? Ngươi yên tâm, nếu ngươi muốn ở lại thì ta sẽ không ngăn cản”.

Chu Trần hơi cúi người với Diệp Quân: “Viện trưởng, chúng ta có thể nói chuyện riêng không?”

Diệp Quân gật đầu: “Đương nhiên là được”.

Mạc Cẩn nhìn Chu Trần: “Ta đảm bảo với ngươi, ngươi ở lại đây sẽ phát triển tốt hơn”.

Nói rồi cô ta xoay người rời đi.

Diệp Quân cười nói: “Thư viện Quan Huyên so với nơi này, thế nào?”

Chu Trần nói thẳng: “Cách biệt rất lớn”.

Diệp Quân cười nói: “Nói thẳng như vậy không sợ ta không vui à?”

Chu Trần nói: “Viện trưởng lòng dạ rộng lượng, lớn hơn cả trời, nói lời giả dối ngươi mới giận đấy”.

Diệp Quân bật cười, tên này quả thật rất thú vị.

Chu Trần bỗng nói: “Có đạo sư của học viện Đế Quốc đến tìm ta, hy vọng ta sẽ ở lại học viện Đế Quốc, ta cũng khá ngạc nhiên về điều này”.

Diệp Quân mỉm cười nói: “Xem ngươi chọn thế nào”.

Chu Trần nói: “Nơi này rất tốt, nhưng ta từ chối”.

Diệp Quân nói: “Tại sao?”

Chu Trần nhìn thẳng vào Diệp Quân: “Vì ta tin không lâu sau này nơi này cũng sẽ trở thành thư viện Quan Huyên”.

“Ha ha!”

Diệp Quân bật cười.

Chu Trần hơi cúi người, không nói gì.

Diệp Quân nhìn Chu Trần, cười nói: “Ta cũng tin thế”.

Nói rồi hai người rời đi.



Nửa canh giờ sau, Diệp Quân dẫn các học sinh thư viện Quan Huyên về lại trong Tiểu Tháp.

Diệp Quân nhìn các học sinh thư viện trước mặt, lúc này gương mặt ai cũng bớt đi phần bướng bỉnh trước đó.

Bây giờ cách biệt giữa thư viện Quan Huyên và học viện Đế Quốc vẫn rất lớn.

Đều bị vả mặt rồi.

Vì nếu đặt họ ở học viện Đế Quốc, đa số trong số họ cũng chẳng có tư cách đều làm đệm lót cho người ta.

Lúc này họ mới hiểu thế nào là núi này cao còn có núi cao hơn.

Diệp Quân nhìn mọi người sầu lo thì mỉm cười, thứ hắn muốn chính là cảm giác này.

Nếu học sinh của thư viện Quan Huyên đầy tự mãn, họ sẽ khó tiến bộ, bây giờ họ nhận ra giữa mình và những người khác vẫn còn khoảng cách lớn như vậy, điều này có thể khiến họ buông bỏ lòng tự mãn trước đó hoàn toàn.

Dĩ nhiên như thế là vẫn chưa đủ.

Hiện giờ hắn có một ý tưởng, một khoảng thời gian nữa sẽ tổ chức một cuộc tỉ võ cho các học sinh này, không phải thi đấu nội bộ mà đấu với người ngoài, chẳng hạn như học viện Đế Quốc, tất nhiên đối thủ phải được lựa chọn cẩn thận, không quá yếu cũng không quá mạnh.

Thi đấu vũ trụ!

Lúc này, hắn nghĩ đến kế hoạch đã đề nghĩ với Chu Phạn trước đó, kế hoạch này nhất định phải được tiếp tục, vì không chỉ có thể cho rất nhiều nhân tài cơ hội thể hiện, đồng thời cũng có thể để thiên tài và yêu nghiệt của các học viện tranh tài.

Chỉ có tranh tài mới có thể kích thích nhiều yêu nghiệt và nhân tài hơn.

Hôm nay một người bí ẩn đã tìm đến Diệp Quân.

Diệp Quân nhìn người bí ẩn, không nói gì.

Người bí ẩn nói: “Bắt đầu rồi”.

Nói rồi y biến mất.

Bắt đầu rồi.

Diệp Quân bật cười.

Tiểu Tháp nói: “Ngươi cười gì?”

Diệp Quân mỉm cười nói: “Lần này là ta hơi vội rồi”.

Tiểu Tháp hơi khó hiểu, lúc này Huyền Nho bỗng xuất hiện trước mặt Diệp Quân, Huyền Nho nói: “Diệp huynh, Giới Vực mở rồi”.

Diệp Quân nói: “Giới Vực?”

Huyền Nho gật đầu: “Đó là thế giới mà vị kỳ nhân đó mở ra vào năm đó, tên là Giới Vực, một vạn năm mới mở một lần, nhưng lần này lại mở ra trước thời hạn”.

Diệp Quân nói: “Trong đó có gì?”

Huyền Nho trầm giọng nói: “Nghe nói trong đó có một cuốn “Kinh Phá Bích”, ngoài ra còn có bảo vật do kỳ nhân đó để lại vào năm đó. Kể từ khi kỳ nhân đó biến mất, nơi đó đã bị phong ấn, một vạn năm mới mở một lần, nhưng lần này…”

Diệp Quân cười nói: “Chuyện xảy ra bất thường chắc chắn có gì đó, đúng chứ?”

Huyền Nho gật đầu: “Ừ”.

Diệp Quân nói: “Đi xem thử?”

Huyền Nho muốn nói lại thôi.

Diệp Quân nói: “Không đi là không được rồi, đi thôi”.

Huyền Nho trầm giọng nói: “Diệp huynh, huynh muốn đi thật sao?”

Diệp Quân gật đầu.

Huyền Nho nhìn hắn: “Huynh có thể không đi”.

Diệp Quân cười nói: “Ta đi còn có thể có mặt mũi, nếu ta không đi thì chẳng còn thể diện đâu”.

Huyền Nho lặng thinh.

Diệp Quân vỗ vai Huyền Nho: “Ta đã nhận ý tốt của huynh”.

Nói rồi hắn ngự kiếm bay đi, biến mất ở tận cuối chân trời.

Huyền Nho nhìn chân trời, ánh mắt lóe lên tia phức tạp như đang nghĩ đến gì đó, gã lập tức đi theo.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.