Chương trước
Chương sau
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Cựu Thần rời đi, ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp: “Ngươi vẫn là ngươi của lúc trước”.

Ở đằng xa, Cựu Thần đã đi vào trong cánh cửa đá đó.

Chủ nhân Bút Đại Đạo không đi theo, vì sau khi Cựu Thần đi vào cánh cửa đá, cánh cửa đó đã biến mất.

Nơi đó hoàn toàn biến mất.

Thật ra nếu có người ngoài ở đây, chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên, vì họ không hề nhìn thấy cánh cửa đó, hơn nữa chỉ xuất hiện vào thời gian cụ thể nào đó.

Chủ nhân Bút Đại Đạo từng đến đây, nhưng cánh cửa đó không xuất hiện.

Chủ nhân Bút Đại Đạo xoay người rời đi, cũng không cảm thấy thất vọng, vì mọi chuyện đã nằm trong dự đoán của mình.



Sau khi bước vào cánh cửa đá, nghênh đón Cựu Thần là một cái hồ, bên phải hồ có một căn nhà nhỏ bằng tre, căn nhà được dựng trên mặt hồ, xung quanh là nước.

Cựu Thần đi đến trước ăn nhà tre đó, y đẩy nhẹ cánh cửa ra, trong đó chỉ có một cuốn kinh văn và một chiếc nhẫn.

Cựu Thần cầm cuốn kinh văn kia lên: “Kinh Phá Bích?”

Nói rồi y đọc kỹ lại, một lúc sau y lắc đầu: “Trò gì đây, không hiểu”.

Y lại nhìn sang chiếc nhẫn, nhìn thấy chiếc nhẫn, mắt y sáng lên: “Thứ này được đấy, hợp với Diệp đệ…”



Trong Tiểu Tháp.

Trên đấu trường võ thuật rộng rãi, hôm nay có rất nhiều người đến.

Vì hôm nay là ngày viện trưởng Diệp Quân lên giảng.

Viện trưởng lên lớp!

Cả thư viện Quan Huyên đều phấn khích.

Vì Diệp Quân rất ít khi đích thân giảng bài, không đúng, phải nói là gần như chưa bao giờ làm vậy, nhưng hôm nay Diệp Quân bỗng dưng muốn giảng bài khiến các học sinh của học viện Quan Huyên vô cùng hưng phấn.

Gần như tất cả mọi người ở thư viện Quan Huyên đều đến, khiến đấu trường võ đài rộng rãi trở lên chật kín.

Trong sự mong chờ của mọi người, Diệp Quân chậm rãi bước xuống bậc đá phía xa.

“Viện trưởng”.

Lúc này bên dưới bỗng vang lên từng tiếng reo hò chói tai.

Hôm nay Diệp Quân mặc áo bào trắng, đeo thắt lưng ngọc màu tím, tay cầm một cuốn sách cổ, không hề nhìn thấy khí tức kiếm tu trên người hắn, bây giờ hắn giống như một thư sinh, cả người đều toát ra khí chất thanh lịch.

Nhìn thấy Diệp Quân, đấu trường võ đài lập tức trở nên nhốn nháo.

Diệp Quân chậm rãi bước lên bục, không có bàn, chỉ có một cái đệm cói, nhưng hắn không ngồi xuống mà đứng đó, ánh mắt lướt qua từng người ở trên võ đài, họ đều là những người trẻ tuổi, tràn đầy khí lực, cũng có chút non nớt.

Lúc này hắn nghĩ đến bản thân lúc vừa gia nhập thư viện Quan Huyên.

Chỉ thoáng chốc đã nhiều năm vậy rồi.

Diệp Quân thôi suy nghĩ, cười nói: “Chúng ta không làm những quy trình hình thức đó, cũng không nói những lời cao ngạo gì đó, hôm nay chúng ta đến để giao lưu, các ngươi có thể hỏi, ta sẽ trả lời, bất kỳ vấn đề gì”.

Rất nhiều người bên dưới đều giơ tay lên.

Diệp Quân xòe tay ra, một quả cầu xuất hiện trong tay hắn, hắn cười nói: “Quả cầu này bay đến tay ai thì người đó hỏi”.

Nói rồi hắn hơi dùng sức, quả cầu bay về phía khu vực bên trái, hắn không khống chế điểm rơi của quả cầu.

Chẳng mấy chốc, quả cầu rơi vào tay một thiếu niên đồ đen, thiếu niên được một luồng sức mạnh dịu dàng nâng lên.

Cậu ta siết chặt quả cầu, hơi căng thẳng.

Diệp Quân nhìn thiếu niên đồ đen, cười nói: “Có muốn hỏi gì không?”

Thiếu niên đồ đen gật đầu: “Có”.

Nhưng vì hơi căng thẳng nên mặt cậu ta hơi đỏ, bỗng chốc không biết nên nói gì.

Diệp Quân mỉm cười: “Đừng vội, trước tiên hít sâu vào nào”.

Thiếu niên đồ đen hít sâu một hơi, cảm giác căng thẳng bỗng đỡ hơn rất nhiều, cậu ta nhìn Diệp Quân: “Viện trưởng, ta… câu hỏi của ta là, khi nào bọn ta có thể rời khỏi thế giới này để đi ra ngoài?”

Thế giới bên ngoài!

Tất nhiên người trong Tiểu Tháp đều biết bây giờ họ đang ở một thế giới bên trong Tiểu Tháp, nơi này phong bế tuyệt đối, họ không biết gì về thế giới bên ngoài, càng khao khát được đi ra thế giới bên ngoài.

Nghe thiếu niên đồ đen nói thế, tất cả mọi người đều nhìn Diệp Quân, trong mắt rất nhiều học sinh không giấu nổi sự mong đợi, rõ ràng là họ rất muốn ra ngoài phiêu lưu.

Diệp Quân cười nói: “Các ngươi muốn ra ngoài à?”

Tất cả mọi người đều gật đầu, đồng thanh nói: “Phải”.

Diệp Quân nói: “Ngày mai ta có thể dẫn mọi người ra ngoài khám phá, nhưng chỉ có một vạn người thôi”.

Vừa nghe nói thế, các học sinh lập tức vui mừng reo hò.

Các trưởng lão nội các lâm thời như Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, Mục Khoản hơi ngạc nhiên vì họ không ngờ Diệp Quân lại làm vậy.

Nhìn dáng vẻ phấn khích của các học sinh, Diệp Quân bật cười.

Thật ra, sở dĩ hắn đồng ý như thế không phải là nhất thời nảy ra ý này mà là hắn đã có dự định này từ lâu rồi.

Bây giờ vũ trụ Quan Huyên trong Tiểu Tháp đang phát triển rất nhanh, chẳng mấy chốc nhóm người trước mặt này có thể nói là thiên tài hàng đầu trong vũ trụ Quan Huyên, mặc dù bây giờ người này rất ngoan ngoãn và khách sáo, nhưng thật ra họ rất kiêu ngạo.

Dù sao họ cũng đều là nhóm người yêu nghiệt nhất vũ trụ Quan Huyên hiện giờ.

Trong vũ trụ Quan Huyên không có ai là đối thủ của họ, dĩ nhiên họ muốn ra ngoài khám phá thử, làm quen với các thiên tài và yêu nghiệt ở thế giới bên ngoài.

Điều này cũng hợp ý của Diệp Quân.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.