Vô Biên Chủ cầm một chai rượu, chậm rãi rảo bước trên phố thị phồn hoa, thi thoảng bật cười rồi nốc một hớp rượu lớn.
Hùng tâm tráng chí à?
Ông ta không có thứ đó.
Cho dù có muốn thừa nhận hay không, ông ta cũng đã xa rời thời đại này rồi.
Hay nói cách khác, đây không còn là thời đại của ông ta nữa.
Dưỡng lão ư?
Chỉ là hành động bất đắc dĩ khi không còn biết nên làm gì nữa thôi. Vô Biên Chủ nở nụ cười tự giễu.
Ông ta lại uống ực một hơi, cũng không dùng tu vi để áp chế hơi men, ngược lại còn thấy thích cảm giác ngà ngà say này.
Để cho đầu óc mơ hồ, không còn nghĩ đến gì nữa.
Đang thơ thẩn bước đi, ông ta bỗng dưng khựng lại, trợn to mắt nhìn một quầy thịt nướng ở bên đường - nơi có một người đàn ông áo trắng đang ngồi.
"Diệp Huyên?!"
Vô Biên Chủ cứ tưởng mình say rượu hoa mắt, vội vàng đưa tay lên dụi, nào ngờ nhìn lại vẫn thấy người kia ở đó.
Ông ta bèn dùng huyền khí xua tan men rượu, vẫn thấy người kia.
Mà đối phương chỉ quay lại cười nói: “Đến làm vài ly nào”.
Thật sự là Diệp Huyên!
Vô Biên Chủ bèn xách vò rượu đến ngồi xuống đối diện, cười ha hả: “Diệp vô sỉ! Sao hôm nay lại rảnh tới đây?"
Diệp Huyên cầm một xâu thịt dê nướng lên, cắn một miếng rồi đáp: “Đến gặp huynh”.
Vô Biên Chủ: “Gặp ta làm gì?"
Diệp Huyên thở dài:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3383649/chuong-5754.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.