Chương trước
Chương sau
Sau khi Đạo Tàng Thiên cân nhắc một lát, nói: “Ông nội, cháu chỉ có thể nhìn được đến đó.”

Lão Đạo gật đầu: “Miễn cưỡng coi như đạt tiêu chuẩn.”

Nói rồi, ông ta cắn trái cây một phát, sau đó nói: “Người phụ nữ đó tuyệt đối không chỉ dương đông kích tây đơn giản như vậy, với trí tuệ của cô ta, chắc chắn sẽ hiểu, nếu dòng họ Đạo Thương chúng ta và Thánh Vương Điện xảy ra xung đột, vậy chỉ có cách tự chịu diệt vong, nhưng cô ta vẫn làm thế, cái này có nghĩa là, trong bàn cờ nhất định có cờ, trong mưu vẫn còn mưu.”

Đạo Tàng Thiên nói: “Ý của ông nội là?”

Lão Đạo nói: “Yên tĩnh theo dõi, lấy tĩnh chế động, gặp chiêu phá chiêu.”

Hai tay Đạo Tàng Thiên từ từ nắm chặt. “Không giết người đàn ông đó nữa ư?”

Lão Đạo quay đầu nhìn Đạo Tàng Thiên: “Giết người có nhiều cách, không cần tự mình ra tay, hiểu chưa?”

Đạo Tàng Thiên nói: “Nhưng cháu muốn tự tay giết hắn, sau đó mang đầu hắn tới cửa Thánh Vương Điện.”

“Tầm nhìn lớn một tí!”

Lão Đạo bình tĩnh nói: “Năm đó ta và sư phụ cô ta mưu tính, mong thông qua cuộc thông gia này để hai bên chúng ta hợp tác đối phó với Phạn Thiên Quốc, nhưng bây giờ, sư phụ cô ta đã chết, điều này có nghĩa là, cô ta đã phá vỡ bàn cờ chúng ta thiết kế lúc đầu, người có thể phá vỡ bàn cờ của hai người chúng ta, thì sẽ không phải là người bình thường, nếu cháu còn coi cô ta là một người phụ nữ bình thường, vậy cuối cùng, cháu sẽ chết không còn xương đâu. Vả lại, chúng ta tính kế cô ta, tất nhiên cô ta có thể tính kế chúng ta, rất bình thường.”

Đạo Tàng Thiên im lặng.

Lão Đạo đột nhiên nói: “Cháu có thể tiêu diệt ta, trở thành chủ mạch mới không?”

Đạo Tàng Thiên ngơ ngác.

Lão Đạo lạnh nhạt nhìn y: “Biết chênh lệch của mình và cô ta chưa?”

Sắc mặt Đạo Tàng Thiên hơi khó coi.

Lão Đạo nói: “Đừng gấp, cũng đừng phẫn nộ, vì đây chính là thứ kẻ địch của cháu muốn thấy, nếu cô ta đã bắt đầu bố trí, điều bây giờ chúng ta phải làm là yên tĩnh theo dõi, đương nhiên, nếu cháu nhất định muốn giết người đàn ông kia, ta sẽ không ngăn cháu, nhưng cháu nhất định sẽ hối hận.”

Hai mắt Đạo Tàng Thiên từ từ nhắm lại: “Ông nội, cháu nghe lời ông, có điều, người đàn ông đó nhất định phải chết.”

Lão Đạo nói: “Vậy cháu tự đi chơi bàn cờ này với bọn họ đi, nếu cháu có thể thắng, ông nội cũng có thể yên tâm thoái vị, giao dòng họ Đạo Thương cho cháu.”

Đạo Tàng Thiên cúi đầu thật sâu: “Ông nôi luôn là chủ mạch của dòng họ Đạo Thương, cháu chưa từng có ý nghĩ không đúng, thứ cháu muốn, chỉ có người đàn ông đó chết... Ông nội bằng lòng tin cháu, vậy cháu sẽ chơi bàn cờ này với bọn họ.”

Lão Đạo gật đầu: “Đi đi.”

Đạo Tàng Thiên lại cúi đầu thật sâu lần nữa, sau đó lùi ra.

...

Trong một gian điện, Đạo Tàng Thiên ngồi trên ghế chính, ngoài y ra, trong điện còn có mười chín người, lần lượt ngồi thẳng ở hai bên trái phải, dẫn đầu bên trái là một ông già mặc nho bào, còn người dẫn đầu bên phải là một đạo nhân tay cầm la bàn.

Mười chín người này, chính là đoàn phụ tá của y.

Dòng họ Đạo Thương, lớn đến mức nào? Thân là thiếu chủ của dòng họ Đạo Thương, tất nhiên y có một nhóm thành viên nòng cốt của mình, còn những người trước mắt chính là thành viên văn học nòng cốt trong nhóm thành viên nòng cốt của y.

Đạo Tàng Thiên nhìn đám người: “Tình hình là vậy, các vị có thể nói thoải mái.”

Ông già mặc nho bào dẫn đầu bên trái nói: “Thật ra chuyện này rất đơn giản, muốn biết thiếu niên kia là nông hay sâu, chỉ cần gửi một tờ lệnh truy nã, sau khi hắn xuất hiện, tất nhiên sẽ có vô số người đi tìm hắn gây chuyện, như vậy, chúng ta có thể nhìn nghêu cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi rồi.”

Đạo nhân kia lại lắc đầu: “Rõ ràng chuyện này không đơn giản như vậy, người phụ nữ đó làm nhiều việc như vậy, nhất định là đã tính tới cái gì đó, người bình thường tuyệt đối phải bất lực với thiếu niên đó, để người khác đi, chỉ cho hắn kinh nghiệm thôi, sau đó sẽ càng ngày càng mạnh.”

Ông lão nho bào nhìn đạo nhân: “Vậy theo ông thấy, nên làm sao?”

Đạo nhân nói: Bây giờ chúng ta đang có hai vấn đề lớn nhất, thứ nhất, chúng ta không biết ý đồ thật sự của người phụ nữ đó là gì, cái này khiến chúng ta bị động, thứ hai, chúng ta không biết thực lực và thân phận thực sự của thiếu niên kia.”

Có người nói: “Hắn tới từ bên dưới, cho dù thân phận hơi đặc biệt, nhưng có thể đặc biệt tới đâu chứ?”

Đạo nhân nhìn thiếu niên nói chuyện: “Ngươi là người do Diệp Quân phái tới à?”

Mọi người: “…”

Sắc mặt thiếu niên hơi khó coi: “Ông…”

Đạo nhân lắc đầu: “Từ xưa tới nay, bao nhiêu người chết vì khinh địch rồi? Chuyện bây giờ chúng ta phải làm là, dự đoán xem thực lực của Diệp Quân và thế lực sau lưng hắn.”

Ông lão nho bào gật đầu: “Lời đạo nhân nói rất đúng, chuyện này không thể coi thường địch, một khi khinh địch, rất có thể sẽ bị thiệt lớn, vậy theo ông thấy, chúng ta nên đặt Diệp Quân và thế lực sau lưng hắn là đối thủ cấp bậc nào?”

Sau khi đạo nhân im lặng một lát, vừa nói ra đã kinh người: “Coi là cùng cấp bậc với chúng ta đi.”

Mọi người đều kinh ngạc.

Còn đúng lúc này, lại một âm thanh đột nhiên vang lên trong điện: “Ta cảm thấy không đủ, nên coi họ là cấp bậc mà dòng họ Đạo Thương chúng ta không thể đối phó được.”

Mọi người kinh ngạc, dồn dập quay đầu nhìn người nói…

….

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.