Chương trước
Chương sau
Trong mắt Thương Hồng Y hiện lên một cảm xúc phức tạp: “Ngươi biết tại sao nàng ấy lại xảy ra xích mích với ba nền văn minh lớn của Cựu Thổ không?”

Diệp Quân lắc đầu.

Thương Hồng Y cười nói: “Bởi vì ba nền văn minh lớn của Cựu Thổ muốn hiến tế chúng sinh, để cưỡng chế phá tan ba nghìn đại đạo kiếp, đi tới Vũ Trụ Chủ, nhưng nàng ấy không đồng ý, thế là lúc đó nàng ấy đã trực tiếp đánh tàn phế hai Thủy tổ của hai nền văn minh lớn và Minh chủ của ba nền văn minh lớn của thời đại đó… Nếu không có nàng ấy, thì lúc đó ngoại trừ Cựu Thổ ra, tất cả vũ trụ bên ngoài đều sẽ bị hiến tế.”

Sắc mặt Diệp Quân nghiêm túc: “Cô nương đại nghĩa.”

Lúc trước thuyền thánh Bỉ Ngạn đã từng nói với hắn về Bi Tâm Từ, nó nói rằng Bi Tâm Từ là một người vô cùng lương thiện. Hiện giờ xem ra, nó không hề nói dối, có thể tưởng tượng nếu lúc đó không có Bi Tâm Từ đứng ra ngăn cản, thì không biết bao nhiêu vũ trụ manh minh sẽ bị hủy diệt.

Diệp Quân thu hồi lại suy nghĩ, hắn nhìn Thương Hồng Y: “Thương cô nương, tạm thời chỉ có thể để cô chịu thiệt thòi rồi.”

Thương Hồng Y nhìn hắn: “Một người bằng lòng vì chúng sinh mà hi sinh bản thân mình, thì ta có lí do gì mà không lựa chọn tin ngươi chứ?”

Diệp Quân bật cười: “Sau này gặp lại.”

Dứt lời, hắn xoay người biến mất ở cuối chân trời.

Thương Hồng Y nhìn phía cuối chân trời. Hồi lâu sau, hai mắt cô ta từ từ khép lại.

Một quỳ của ngày hôm nay, đổi lấy đại đạo đáng mong chờ ở tương lai!

Đáng giá!

Nhất định đáng giá!

Hai tay Thương Hồng Y nắm chặt lại!



Thiên Khu Giới.

Khi Diệp Quân tới đây, hắn phát hiện linh khí ở đây thực sự rất nồng đậm, đằng sau có Cựu Thổ tổ linh mạch, hắn cẩn thận cảm nhận một chút mới nhận ra nơi này phải có ít nhất mấy trăm nghìn viên tiên nguyên mạch cực phẩm. Hơn nữa mỗi viên tiên nguyên mạch cực phẩm còn ẩn chứa ít nhất mấy triệu viên tiên nguyên tinh cực phẩm. Hiển nhiên đây là do được tích lũy qua vô số năm, hơn nữa, nơi này vẫn chưa bị người ta cướp bóc.

Mà bây giờ, tất cả đều là của hắn.

Diệp Quân mỉm cười, tay phải hắn chậm rãi xoa ngực mình, ở nơi sâu thẳm trong trái tim hắn, có một quả hạch màu vàng hơi rung động.

Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Nếu để cho người của vũ trụ Quan Huyên tới đây tu luyện, nhất định có thể nhanh hơn.”

Diệp Quân cười đáp: “Tất nhiên rồi.”

Dứt lời, hắn nhìn thoáng qua xung quanh, rất nhanh, hắn đã biến mất.

Khi xuất hiện trở lại, hắn đã ở trước một tòa cung điện. Bên trong cung điện, có một cô gái đang cầm một quyển sách cổ lên đọc.

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu!

Lúc này, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu giống như cảm nhận được điều gì đó, cô ta quay đầu lại nhìn. Khi nhìn thấy Diệp Quân, quyển cổ tịch trong tay cô ta nhất thời run rẩy.

Diệp Quân bước vào trong điện, hắn nhìn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu ở trước mặt, khẽ mỉm cười: “Ta đến hơi muộn.”

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu cúi đầu, không nói gì.

Diệp Quân chủ động kéo hai tay cô ta lên, nhẹ giọng nói: “Khi đó hiểu lầm cô, thật xin lỗi.”

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lắc đầu: “Ta biết ngươi không phải cố ý.”

Diệp Quân nói: “Thực sự không giận ta sao?”

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong mắt đã có giọt nước mắt, cô ta đột nhiên đấm một quyền vào bụng Diệp Quân.

Ầm!

Diệp Quân trực tiếp bay ra xa mấy trượng, cuối cùng nặng nề đập xuống đất.

Diệp Quân lập tức phối hợp kêu lên một tiếng.

Còn không đợi Diệp Quân kịp phản ứng, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lại lao đến trước mặt hắn, sau đó một quyền nhắm vào mặt hắn mà đấm xuống, nhưng khi vừa chạm vào khuôn mặt hắn thì bàn tay đó lại đột nhiên dừng lại.

Diệp Quân nhìn cô ta, nhẹ giọng hỏi: “Còn tức giận không?”

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu không đáp lời, cô ta thu tay về, sau đó nằm lên người hắn: “Ngươi thực sự đáng hận.”

Dứt lời, nước mắt từ trong mắt cô ta lập tức chảy ra.

Tất nhiên cô ta cũng tủi thân chứ. Mặc dù biết khi đó hắn không cố ý nói ra những lời đó, nhưng vẫn rất tủi thân.

Diệp Quân nhẹ nhàng ôm cô ta vào trong lòng, dịu dàng hỏi: “Sống ở đây có tốt không?”

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đáp: “Cô ta đối xử với ta rất tốt.”

Diệp Quân gật đầu.

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Bây giờ chúng là là quan hệ bạn bè sao?”

Diệp Quân chớp mắt, không nói gì, chỉ là tiện tay ném Tiểu Tháp ra bên ngoài, sau đó một luồng sức mạnh thần bí bao trùm bốn xung quanh.

Ngăn cách hết thảy!

Diệp Quân hôn cô ta, rất lâu sau hắn mới nhẹ nhàng tách ra, khẽ cười nói: “Đúng vậy, là quan hệ bạn bè rất thuần khiết.”

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu không nói gì, mà trực tiếp cúi người xuống hôn hắn.

Cũng không biết tại sao, quần áo của hai người họ đều lần lượt biến mất.

“Phụt!”

Đột nhiên, một âm thanh mà chỉ có người đàn ông nào không độc thân mới nghe qua đột nhiên vang lên từ trong đó.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.