Chương trước
Chương sau
Thần Y nhìn Cố Trần bên cạnh, mắt trừng trừng mở to, như phát hiện chuyện gì rất hiếm lạ.

Trong thư viện luôn đồn Cố viện thủ từng là thiếu niên thích cờ bạc, không chỉ vậy, nghe nói còn đánh đến mức nhà tan cửa nát, nhưng mọi người đều cho là lời đồn thế thôi, vì Cố viện thủ chính trực, đầy ngay thẳng như thế, sao có thể biết đánh bạc được, hơn nữa còn đánh tới mức tí nữa thì khiến mình tan cửa nát nhà!

Tin vịt!

Nhất định là tin vịt!

Trong thư viện không có nhiều người tin vào chuyện này.

Nhưng lúc này khi nghe lời Diệp Quân nói, Thần Y mới hiểu, thì ra không phải là tin vịt, Cố viện thủ thật sự là gã nghiện cờ bạc.

Diệp Quân bỗng cười nói: “Được rồi được rồi.”

Cố Trần thở ra một hơi, như nghĩ tới gì đó, gã quay đầu nhìn Thần Y bên cạnh, ra vẻ như hung thần ác quỷ: “Nha đầu, chuyện hôm nay, nếu dám truyền ra ngoài nửa chữ, thì đừng trách đạo sư ta giết người diệt khẩu đấy.”

Thần Y bình tĩnh nói: “Viện chủ đại nhân muốn bịt miệng, tốt nhất là cho ta tí lợi ích đi”.

Cố trần: “…”

Diệp Quân nở nụ cười, hắn nhìn Thần Y, thấy Diệp Quân nhìn mình, Thần Y cũng không yếu đuối đối mặt với hắn.

Diệp Quân cười nói: “Những vấn đề ngươi nói, tất nhiên ta cũng nghĩ tới, còn chuyện ngươi nói làm suy yếu quyền lợi của viện trưởng, trước khi nghiệp lớn chưa hoàn thành, thì không thể làm chuyện này được.”

Thần Y không nói gì.

Diệp Quân lại bảo: “Sỡ dĩ hoàng đế của thế giới trần tục ham mê quyền lợi, vì với bọn họ, quyền lực là thứ cao nhất, nhưng với người tu luyện như chúng ta, trước mặt Đại Đạo và trường sinh, quyền lợi chẳng đáng một đồng. Cho nên, ngươi không cần lo sau này ta sẽ ham mê quyền lợi… Đương nhiên, cho dù ta ham mê quyền lợi, cũng là chuyện bình thường, nên thế.”

Thần Y ngơ ngác, khó tin nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân nhìn Thần Y, cười nói: “Suy cho cùng, không có ta, cũng sẽ không có thư viện bây giờ, không phải sao?”

Thần Y khẽ cúi đầu, không nói gì.

Diệp Quân lại bảo: “Nha đầu, đã bao giờ ngươi nghĩ về một chuyện, nếu bây giờ hạn chế quyền lực của ta, thư viện sẽ ra sao không?”

Thần Y im lặng một lát, nói: “Xung đột nội bộ.”

Diệp Quân gật đầu: “Một khi quyền lợi của ta bị hạn chế, rất nhiều vấn đề trong nội bộ thư viện chúng ta sẽ lộ ra, giữa thế gia và tông môn, nhất định sẽ điên cuồng tranh giành quyền lợi này, lúc đó, tình hình sẽ trở nên rất tồi tệ.”

Thần Y cúi đầu, không nói gì.

Cố Trần bỗng bảo: “Còn một vấn đề, nếu một khi quyền lợi của viện trưởng bị hạn chế, thư viện phát triển thế nào nữa? Nha đầu, ngươi cũng nên hiểu, vũ trụ bây giờ không chỉ có mỗi chúng ta, nếu Cựu Thổ của trước kia, còn có nền văn minh Tổ trên Cựu Thổ, vân vân… Vậy những nền văn minh lớn mạnh kia muốn bóp chết chúng ta cũng chỉ như bóp chết con kiến thôi.”

Thần Y khẽ thở dài: “Ta sai rồi.”

Diệp Quân nhìn cô ta, nói: “Cũng không thể nói như vậy, ngươi là người tỉnh táo, ta tin, trong thư viện nhất định còn có rất nhiều người sáng suốt khác, những người minh mẫn chắc chắn sẽ bất mãn với kiểu tuyên truyền trật tự như tẩy não này của ta… Ngươi chỉ là người bị bọn họ đẩy ra để thăm dò thôi, đúng không.”

Trong nháy mắt, sắc mặt Thần Y trắng toát, quỳ xuống tại chỗ, run giọng nói: “Viện trưởng.”

Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Bất kì thời đại nào cũng có một nhóm người, bề ngoài thì yếu đuối vô năng, bên trong lại vừa ác vừa dữ. Mục Khoản.”

Vừa dứt lời, Mục Khoản xuất hiện sau người hắn.

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Tra, phàm là kẻ liên quan, đều giết hết, không chừa một ai.”

Vừa dứt lời, mấy người ở đó đều kinh hãi.

Hình tượng của Diệp Quân trong lòng mọi người luôn ôn tồn lễ độ, chưa từng làm ra chuyện sát hại nào trong thư viện Quan Huyên, do đó, khi hắn vừa mở miệng đã bảo giết hết, thật sự đã khiến ba người kinh ngạc, hơn nữa, vừa nãy hắn còn nói nói cười cười, không hề có dáng vẻ tức giận gì.

Diệp Quân nhìn Mục Khoản, trong lòng Mục Khoản sợ hãi, cúi đầu thật sâu: “Đã hiểu.”

Nói xong, cô ta lui ra.

“Viện trưởng!”

Sắc mặt Thần Y trắng toát: “Xin viện trưởng nương tay.”

Diệp Quân nhìn cô ta, ánh mắt bình tĩnh như cũ: “Có được chỗ tốt của thư viện Quan Huyên, nhưng sau lưng lại chơi xấu ta, còn nói hay là vì muôn dân trong thiên hạ… Thực tế cũng chỉ là muốn mưu lợi cho mình, có điều, các ngươi cũng vội quá rồi, người khác thì đợi bánh xong mới chia, sao các ngươi lại không thể chờ đợi như vậy, giờ bánh chưa xong đã muốn chia rồi?”

Trên mặt Thần Y không còn tí máu nào: “Viện trưởng…”

Diệp Quân lại lắc đầu: “Thần Y cô nương, ta không muốn nghe ngươi giải thích, với ta mà nói, thế lực và những kẻ sau lưng ngươi cũng chỉ là mấy chú hề nhảy nhót thôi, còn ngươi, xem như có nguyên tắc cao, dám nói dám làm, xin giúp vì dân, thực tế chẳng qua là một con sâu đáng thương bị người ta lợi dụng mà không biết thôi.”

Lúc này, Thần Y mới sợ hãi thật sự, cô ta không ngờ viện trưởng trước mắt lại biết rõ thế lực sau lưng cô ta như vậy.

Khoảnh khắc này, cô ta mới hiểu cô ta và người sau cô ta quá sai lầm rồi, bọn họ đã xem thường trí tuệ của vị viện trưởng trước mắt này.

Diệp Quân lại nói: “Ngươi yên tâm, sẽ không giết ngươi… Người đâu.”

Vừa dứt lời, một người đồ đen xuất hiện ở đó.

Diệp Quân nói: “Tìm một nền văn minh trong tinh vực Sáng Sinh, đưa cô ta tới nền văn minh đó.”

Nói rồi, hắn nhìn Thần Y: “Nếu ngươi đã cảm thấy vũ trụ Quan Huyên không tốt, vậy ngươi đổi chỗ khác đi, mong lúc ngươi ở nền văn minh đó, cũng có thể ‘có nguyên tắc cao’, ‘dám nói dám làm’, ‘cứu giúp vì dân’ như bây giờ.”

Hắn vừa nói xong, Thần Y đã bị đưa đi.

Ở đó chỉ còn Diệp Quân và Cố Trần.

Cố Trần không nói gì.

Diệp Quân bảo: “Có phải cảm thấy ta rất tàn nhẫn không?”

Cố Trần lắc đầu: “Viện trưởng vẫn chưa đủ tàn nhẫn.”

“Ồ!”

Diệp Quân quay đầu nhìn Cố Trần, cười nói: “Sao lại nói thế?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.