Chương trước
Chương sau
Thương Hồng Y gắt gao nhìn chằm chằm vào người đàn ông áo xanh, cô ta biết người vừa xuất hiện này không hề đơn giản như vẻ ngoài, nhưng cô ta không quan tâm, bởi vì cô ta chỉ là phân thân, hơn nữa sau lưng cô ta còn có chủ nhân bút Đại Đạo, cô ta biết, vào thời khắc mấu chốt, chủ nhân bút Đại Đạo tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn!

Cô ta không sợ!

Mục đích của cô ta rất đơn giản, đó là dùng phân thân này huy động mọi người cùng ra tay triệt để tiêu diệt đám người Diệp Quân này.

Thấy đã có một vài cường giả cùng ra tay với mình, khóe miệng cô ta lập tức cong thành nụ cười.

Nhưng chẳng mấy chốc, tất cả mọi người đều ngây dại.

Rầm!

Mọi người còn chưa kịp hiểu chuyện gì, Thương Hồng Y đang vọt thẳng đến trước mặt người đàn ông áo xanh bỗng quỳ bịch xuống đất.

Hai đầu gối nứt toác!

Còn những cường giả cùng lao đến kia thì đầu lìa khỏi cổ, tình cảnh vô cùng quỷ dị, thân thể bọn họ vẫn đang xông về phía trước, nhưng đầu đã bay ra sau, mà máu tươi trong cơ thể họ bắn lên như suối, tạo thành từng cột máu chói mắt...

Đất trời rơi vào tĩnh mịch.

Thương Hồng Y quỳ gối trước mặt người đàn ông áo xanh, đầu óc cô ta trống rỗng, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là hoảng sợ!

Bởi vì cô ta không biết tại sao mình lại quỳ!

Sao có thể?

Những cường giả chưa ra tay đứng ở xung quanh đều ngây ngốc tại chỗ.

Người đàn ông áo xanh nhìn Thương Hồng Y trước mặt, lúc này Thương Hồng Y vẫn đang quật cường không sợ nhìn thẳng vào ông ấy, bởi vì cô ta biết chủ nhân bút Đại Đạo ở bên cạnh chắc chắn sẽ không thấy chết mà không cứu, hơn nữa cô ta cũng chỉ là phân thân, cho dù có bị giết cũng không sao cả.

Người đàn ông áo xanh nhìn thấu suy nghĩ của cô ta, ông ấy đột nhiên duỗi một ngón tay về phía chân trời, sau đó ngoắc xuống.

Răng rắc!

Chỉ thấy thời không phía chân trời đột nhiên nứt ra, một khắc sau, một bóng người bị lôi mạnh từ bên kia thời không xuống nơi đây, rơi ầm xuống trước mặt cô ta.

Người vừa bị quăng xuống kia chính là bản thể của Thương Hồng Y!

Bản thể của Thương Hồng Y cứ thế bị cưỡng chế lôi một mạch từ nơi nào đó đến đây...

Sau khi bản thể Thương Hồng Y xuất hiện, cô ta lập tức hoảng loạn.

Bởi vì bản thể của cô ta ở cách nơi đây ít nhất phải mấy nghìn tỉ năm ánh sáng, hơn nữa còn ở một chỗ cực đặc biệt, nơi đó có kết giới phong ấn Đại Đạo, cho dù là cường giả trên cảnh giới Vực Chủ cũng không thể làm gì được lớp phong ấn kia.

Mà người đàn ông trước mắt lại bỏ qua kết giới phong ấn, cưỡng chế lôi cô ta đến nơi này.

Lúc này, cô ta đã thật sự sợ hãi.

Bởi vì cô ta đã chân chính ý thức được sự chênh lệch giữa mình và người đàn ông trước mắt này.

Người đàn ông áo xanh này có thể giết được cô ta.

Thương Hồng Y vội vàng quay đầu nhìn chủ nhân bút Đại Đạo ở phía xa, đây là hy vọng cuối cùng của cô ta.

Nhìn thấy ánh mắt của Thương Hồng Y, người đàn ông áo xanh khẽ nở nụ cười khinh thường: "Chủ nhân bút Đại Đạo, ta sợ lắm!"

Thương Hồng Y: "..."

Sắc mặt chủ nhân bút Đại Đạo có hơi khó coi: "Dương Diệp, đây là một canh bạc, ngươi..."

"Quỳ xuống!"

Người đàn ông áo xanh liếc chủ nhân bút Đại Đạo một cái.

Chủ nhân bút Đại Đạo còn muốn nói gì đó, nhưng một thanh kiếm đã kề lên bên cổ ông ta, chiêu kiếm này là muốn ép chủ nhân bút Đại Đạo quỳ xuống.

Rầm!

Chủ nhân bút Đại Đạo hạ gối xuống đất.

Mọi người: "..."

Chủ nhân bút Đại Đạo giận tím mặt: "Cũng đâu phải là ta không chịu quỳ, dùng sức mạnh làm gì?"

Mọi người: "..."

"Nó đã nhận thua rồi".

Người đàn ông áo xanh nhìn chằm chằm chủ nhân bút Đại Đạo: "Chủ nhân bút Đại Đạo, từ trước đến giờ ta rất ít nhúng tay vào chuyện giữa các ngươi và cháu ta, ta với ngươi xem như cũng đã gỡ bỏ gút mắc, nhưng hôm nay ta mới nhận ra, hình như ta đã nể mặt ngươi quá rồi đúng không?"

Vừa dứt lời, một luồng uy thế huyết mạch vô cùng kinh khủng bỗng chốc ập xuống tất cả mọi người.

Ngoại trừ Diệp Quân, Nhất Niệm và cô gái váy trắng, tất cả mọi người đều bị uy lực của nó đè ép, buộc phải quỳ xuống.

Tất cả mọi người đều nhìn người đàn ông áo với ánh mắt tuyệt vọng, lúc này đây, trong mắt bọn họ ngoại trừ sự sợ hãi, chỉ còn lại là tuyệt vọng.

Bây giờ bọn họ mới hãi hùng phát hiện ra, đứng trước uy thế của người đàn ông áo xanh này, họ chỉ là một đám giun dế, không thể phản kháng được.

Bao gồm cả hai vị thủy tổ kia!

Bọn họ thật sự hoài nghi nhân sinh.

Phải biết rằng bọn họ đã đạt đến đỉnh cao của vũ trụ hiện nay, mà bây giờ người đàn ông áo xanh xuất hiện khiến bọn họ nhận ra... thì ra họ cũng chỉ là giun dế.

Sao mà chấp nhận được?

Người đàn ông áo xanh nhìn chằm chằm chủ nhân bút Đại Đạo, sát ý vô hình đã bao trùm lấy chủ nhân bút Đại Đạo.

Chủ nhân bút Đại Đạo bỗng thấy hoảng hốt: "Dương Diệp, ngươi đừng có giãy lên! Cháu của ngươi vẫn chưa vô địch, ngươi..."

Thật ra ông ta sợ tên Dương Diệp khùng điên này hơn cô gái váy trắng, cô gái váy trắng thật ra còn nói chút đạo lý, còn tên điên họ Dương này sẽ làm liều thật.

Không có đùa được!

Người đàn ông áo xanh nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, không nói gì.

Còn chủ nhân bút Đại Đạo thì hoảng thật rồi.

Tên này định làm càn thật!

Nhưng đúng lúc này, người đàn ông áo xanh đột nhiên quay đầu nhìn Diệp Quân ở cách đó không xa, cũng không biết Diệp Quân nói gì với ông ấy mà ông ấy chỉ cười: "Được được, ông nội không nhìn lầm cháu, không hổ là cháu của ông, ha ha!"

Dứt lời, ông ấy lại bỗng quay sang chủ nhân bút Đại Đạo: "Ta mà giết ngươi thì đúng là ỷ lớn hiếp yếu quá, không phù hợp với thân phận của ta..."

Chủ nhân bút Đại Đạo nghe vậy thì khóe miệng giật giật, thân phận cái lông, ai mà không biết lúc trước mi chỉ là đệ tử tạp dịch?

Mặc dù trong lòng phỉ báng như vậy, nhưng ngoài miệng thì lại nói khác: "Đúng đúng, Kiếm Chủ Thanh Sam vô địch thế gian..."

Còn chưa nói xong, ông ta đã bị một luồng sức mạnh thần bí đập cho ngã bịch xuống đất, mặt chúi vào vũng đất cát...

Chủ nhân bút Đại Đạo rên lên một tiếng, hận không thể tát mình một cái thật mạnh, mẹ kiếp, sao ông ta quên mất còn người phụ nữ kia ở đây nữa hả trời?

Cô gái váy trắng nhìn chằm chằm chủ nhân bút Đại Đạo: "Ông nói lại xem?"

Người đàn ông áo xanh lạnh nhạt nói: "Nói đi, chủ nhân bút Đại Đạo, ngươi không nói thì ta khinh".

Chủ nhân bút Đại Đạo: "..."

Cô gái váy trắng quay đầu nhìn về phía người đàn ông áo xanh, người đàn ông áo xanh tất nhiên cũng không sợ, cười bảo: "Thiên Mệnh, người khác sợ ngươi. nhưng ta thì không".

Thiên Mệnh váy trắng lạnh lùng đáp: "Nhận đại ca xong thì phải nhịn thôi".

Nụ cười trên mặt người đàn ông áo xanh lập tức tắt ngóm, sát ý dâng lên tràn ngập đất trời...

Thấy hai người đối chọi gay gắt, Diệp Quân vội vàng nói: "Cô cô, ông nội, bỏ đi bỏ đi, nể mặt cháu nha..."

Hai người nhìn về phía Diệp Quân, không nói gì nữa.

Diệp Quân do dự một chút, lại nói: "Nể mặt cháu đi mà".

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.