Chương trước
Chương sau


Bàn tay Toại Cổ Kim trong tay hắn run lên, lại chỉ thấy hắn cười đến là thản nhiên.



Và cô ta nhận ra, người này đã biết, bèn hỏi.



"Từ khi nào?"



Diệp Quân nhẹ giọng: “Có thể là từ khi mới gặp, có thể là sau đó khi ở cùng nhau... Dù sao cũng không quan trọng”.



Vì ngay từ đầu, Toại Cổ Kim đã không chọn hắn.



Mà cô ta vẫn luôn đứng về phía chủ nhân bút Đại Đạo.

Trong thần điện chủ chung, hai người đứng đối diện gần kề.



Trên mặt Toại Cổ Kim đã không còn vẻ bình tĩnh và thong dong như khi trước, trong đôi mắt trong vắt của cô ta ngập tràn sự nghi hoặc và khiếp sợ.



Thấy thế, Diệp Quân cười nói: "Ván cờ này không chê vào đâu được, có phải rất tò mò sao ta lại nhìn thấu được đúng không?"



Toại Cổ Kim gật đầu.



Diệp Quân đáp: "Bởi vì cô quá xuất sắc".



Toại Cổ Kim nhìn hắn, tỏ vẻ khó hiểu.



Diệp Quân mỉm cười nói: "Từ trước đến nay có rất ít người khiến ta khâm phục, nhưng cô là một trong số đó, nhất là sau khi đọc được quyển 'Mười chính sách an dân' cô cho Mục Khoản để quản lý vũ trụ Quan Huyên, lúc đó ta mới thật sự sâu sắc hiểu được bản thân mình chưa là gì cả, mà sau đó cô lại giúp ta thống trị vũ trụ Quan Huyên, những chuyện cô làm cho thư viện thật sư khiến ta khâm phục..."



Nói đến đây, hắn bỗng trở nên hưng phấn, trong mắt cũng lấp lánh ánh sáng: "Còn nữa còn nữa, cô biết ta có cảm giác như thế nào khi ở chung với cô không? Ta nói rồi, ta rất thích nhìn mắt của cô, nhưng thật ra ta cũng rất sợ ánh mắt của cô, bởi vì trong đôi ngươi đó ngập tràn sự thông thái, nó có thể nhìn thấu được những động cơ đáng khinh trong lớp bọc ngoài ngây thơ của ta, thậm chí còn nhìn ra được bí mật trong tiềm thức của ta..."



Nhìn Diệp Quân đang hứng phấn nói chuyện như một đứa trẻ, trong cõi lòng vốn dĩ lặng yên như nước của Toại Cổ Kim lại bỗng lăn tăn gợn sóng.



Diệp Quân cười nói: "Cô là người thông minh và lợi hại như vậy, sao lại chọn về phe ta được? Sao có thể? Trật tự của ta ở trước mặt cô chỉ là thứ ấu trĩ, mà một trật tự non nớt như thế sao có thể lọt vào mắt xanh của cô? Chắc hẳn cô mang lòng kính trọng với cô cô của ta - người tạo ra kiếm Thanh Huyên và thời không thần bí bên trong Tiểu Tháp, nhưng Diệp Quân ta thì có gì để cô kính trọng? Ta tự hỏi lòng như vậy, rồi nhận ra là không có, không có gì cả".



Cô gái trước mắt mưu trí vô song, sao có thể sinh lòng ái mộ với Diệp Quân hắn được? Cô ta càng thể hiện mình rơi vào lưới tình thì hắn càng thấy không bình thường.



Ban đầu đã là một ván cờ rồi!



Toại Cổ Kim nhìn hắn, cô ta có hơi bất ngờ, không ngờ người đàn ông trước mặt này từ đầu đến cuối vẫn luôn tỉnh táo.



Diệp Quân tiếp tục nói: "Có thể người khác sẽ cho rằng cô phải nên chọn ta, vì sao? Vì cô và cha ta lợi hại như vậy, vô địch như vậy... Nhưng ta biết cô sẽ không, chắc chắn sẽ không".



Toại Cổ Kim nhìn hắn: "Tại sao?"



Diệp Quân cười nói: "Bởi vì cô là Toại Cổ Kim, cô sẽ không giao vận mệnh của mình vào tay người khác, cô muốn tự mình quyết định cuộc đời bản thân, tự bản thân làm chủ vận mệnh của mình".



Nghe Diệp Quân nói vậy, trong đôi ngươi bình tĩnh của Toại Cổ Kim bỗng dâng lên gợn sóng, lần đầu tiên cô ta phát hiện ra mình chẳng hiểu được bao nhiêu về người đàn ông trước mắt này, nhưng hắn lại hiểu quá rõ cô ta.



Cô ta cứ nhìn hắn như vậy một lúc: "Nếu từ đầu ngươi đã biết, vậy tại sao..."



Diệp Quân không trả lời vấn đề này, hắn quay đầu nhìn về phía thần tọa chủ chung, khẽ nói: "Ta nói ta muốn thống nhất toàn bộ vũ trụ, thành lập một trật tự hoàn toàn mới... Bây giờ nhìn lại, ngoại trừ một lòng nhiệt huyết, ta còn cái gì khác đâu? Ta không hiểu chính chị, cũng không biết cách cải cách, càng không biết quản lý, cũng khuyết thiếu sự quyết đoán... Thật ra cha và cô cô ta đã nhìn thấu những khuyết điểm này từ lâu rồi, bọn họ hiểu hết, nhưng vẫn đồng ý cho ta thử sức, còn họ thì dốc hết toàn lực để giúp đỡ ta..."



Nói rồi, hắn nở nụ cười: "Nếu như nói Diệp Quân ta có ưu điểm gì, vậy thì chắc số ta may mắn, có một cô cô mạnh mẽ, có một người cha tốt tính, bọn họ luôn giúp ta vững tâm..."



Toại Cổ Kim chậm rãi xoay người, cô cũng nhìn thần tọa chủ chung gần trong gang tấc: "Ta vẫn luôn lợi dụng ngươi".



Diệp Quân gật đầu: "Ta biết".


Toại Cổ Kim quay đầu nhìn hắn, Diệp Quân cười nói: "Còn nhớ lần trước khi cha ta đi đã nói gì với ta không? Ông ấy nói rằng đừng hao tâm nghĩ đây có phải ván cờ hay không, quan trọng là phải làm việc không thẹn với lòng, ông ấy đã giúp ta vững lòng... Ta biết ông ấy muốn nói cho ta biết rằng đừng quá quan tâm đến chuyện thành lập trật tự, ta nên sống theo cách mà ta thích, phải sống là chính bản thân mình, cho thật vui vẻ và sảng khói, quan trọng nhất là..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.